Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 896: Vào nhầm phòng



"Cậu ơi, là người này!" Thấy Tùy Dược Dân mang một đám người đến, lá gan của Ngụy Tiến cũng trở nên to hơn.

"Tùy Dược Dân, thằng nhóc kia là họ hàng của mày?" Người trung niên ngồi sau lưng mặt thẹo lên tiếng, nhưng mà, giọng nói có vẻ không hài lòng.

"Ai là thằng nhóc?" Ngụy Tiếng hoàn toàn không rõ tình thế, nghe người trung niên gọi mình là thằng nhóc, lập tức bực bội.

"Ngụy Tiếng!" Tùy Dược Dân càng hoảng sợ hơn, vội vã chạy lại, kéo Ngụy Tiến nói: "Còn không xin lỗi Long ca đi!"

"Long cả?" Ngụy Tiến sửng sốt, nhưng nhìn thấy biểu tình trên mặt của cậu, lập tức hiểu được vài phần, người trước mắt này ngay cả cậu họ cũng không thể trêu vào! Nghĩ đến đây, lập tức ngậm miệng lại, không dám nhiều lời!

"Được rồi, a Trung, về thôi!" Người trung niên phất tay với mặt thẹo, sau đó nói với Tùy Dược Dân: "Nếu là người thân của mày, thì thôi, tao cũng không muốn tính toán với một thằng nhóc!"

Mặt thẹo thả Hồng Khải ra, lúc này thấy người trung niên kia đứng lên, liền bước lại đi theo.

"Long ca, đây là." Tùy Dược Dân cẩn thận hỏi.

"Đến ăn cơm, thế nào? Có chuyện gì" Người được gọi là Long ca ấy quay lại nhàn nhạt hỏi.

"Không có gì, không có gì, bữa cơm này để em mời!" Tùy Dược Dân nói.

Lúc Long ca đi ngang qua bàn của Dương Minh, thì tập trung nhìn Dương Minh, lúc nãy khi Dương Minh và mặt thẹo đấu với nhau, Long ca đều thấy rõ, rất tò mò về việc Dương Minh dùng một chiêu mà khống chế mặt thẹo.

"Tiểu tử, không đơn giản?" Long ca nhìn chằm chằm Dương Minh nửa ngày, nhưng không thấy được một sự hoảng sợ gì không mắt hắn, cho nên Long ca mới trào phúng nói.

"Đơn giản hay không đơn giản, cũng không đến lượt ông nói" Dương Minh nhìn Long ca, bình thản nói, trên mặt không hề có một chút biểu tình cảm xúc gì cả.

Sắc mặt của Long ca hơi đổi, đã từ lâu lắm rồi, không ai dám can đảm nói như vậy với hắn cả: "Mày tên gì?"

"Thật ra tôi không cần phải trả lời câu hỏi này của ông, nhưng mà, trả lời cũng không sao?" Dương Minh nói: "Tôi là Dương Minh!"

"Dương Minh. Dương Minh?" Trên mặt Long ca nhất thời xuất hiện một tia kinh ngạc: "Mày. Đông Hải Tôn gia?"

Long ca tuy rằng nói không rõ ràng, nhưng Dương Minh vẫn có thể nghe hiểu được, vì thế hơi gật đầu. Dương Minh sở dĩ nhanh chóng thừa nhận nhanh như vậy, cũng bởi vì Trần Mộng Nghiên đang ở bên cạnh, hắn không muốn để cho người ta nói hắn là con rể của Tôn gia Đông Hải được, nếu không sẽ rất là không ổn!

Mà cũng vì một nguyên nhân khác, khi Long ca nhắc đến Tôn gia, biểu tình trên mặt tràn đầy sự cung kính, cũng không có vẻ gì bất mãn, Dương Minh phán đoán rằng người này hẳn là có quan hệ tốt với Tôn gia, cho nên mới gật đầu.

"Quả nhiên là con!" Long ca bỗng nhiên cười ha hả, thay đổi sắc mặt, vỗ vỗ vai Dương Minh nói: "Thật sự là thiếu niên anh hào!" Long ca nói ra câu này làm cho Dương Minh khó hiểu, hỏi: "Hả? cái gì?" " Chú họ Điền, tên chỉ có một chữ Long. Thằng con của chú đang học chung với con phải không?" Long ca cười, tự giới thiệu.

"Điền Đông Hỏa?" Dương Minh nhất thời bật thốt.

"Haha, không sai, quả nhiên đúng là con!" Điền Long gật đầu nói.

Dương Minh choáng váng! Đây không phải là ông già của Điền Đông Hoa sao? Vậy chẳng phải là bậc trưởng bối? Không nói đến quan hệ của Tôn gia và Điền gia, chỉ luân thân phận của Điền Đông Hoa với mình thôi, thì ông ta vẫn đã là trưởng bối rồi! Dương Minh cũng không dám giả bộ nữa, đứng dậy, cung kính nói: "Chú Điền!"

Điền Long cười cười, bỗng nhiên nhớ đến Hồng Khải bị mặt thẹo đập cho bầm mặt, áy náy nói: "Con đã gọi chú là chú Điền, vậy thì chú cũng chỉ có thể bồi tội cho con. Chú không biết đó là bạn họ của con." Dương Minh nhìn nhìn Hồng Khải, nói: "Đâu có, con đâu có quen biết hắn! Vừa rồi còn muốn đánh hắn nữa là!"

"Phụt." Lưu Đình đang ngụm một họng đồ uống, nghe Dương Minh nói như vậy, nhất thời sặc nước, phun hết lên mặt của Ngụy Tiến.

Ngụy Tiến bị Lưu Đình phun nước lên mặt, tuy rằng có chút chật vật, nhưng mà vẫn nhịn, đây chính là cô gái mình thích mà! Ngụy Tiến đương nhiên là không thể làm gì nàng rồi. Nhưng mà, Ngụy Tiến nghe Dương Minh nói như vậy xong, sắc mặt vô cùng âm trầm, hắn không ngờ rằng, người mà ngay cả cậu họ của mình cũng không thể trêu vào lại cười nói vui vẻ với Dương Minh như vậy.

Tuy rằng trong lòng rất không thoải mái, nhưng mà vẫn còn niềm vui, cũng may là một hồi nữa sẽ vạch trần Lưu Bảo Cường, rồi Lưu Đình sẽ nhào vào lòng mình. Nghĩ đến đây, trong lòng Ngụy Tiến cảm thấy thư thái.

Điền Long cười gật đầu, mang theo mặt thẹo rời khỏi đây. Còn Hồng Khải đã được bảo vệ của Tùy Dược Dân dẫn đi cứu chữa.

Phim cũng đã hết, thế là mọi người lại tập trung ăn.

Bây giờ, Ngụy Tiến thấy bên Lưu Bảo Cường chắc cũng đã đến giờ rồi, vì thế len lén gọi điện thoại cho Trâu Nhược Quan, để cho hắn đi bắt kẻ thông dâm.

Mà bên này, Ngụy Tiến lại nói với mọi người rằng: "Kế tiếp, tôi mang mọi người lên lầu chơi"

Tuy rằng chuyện khi nãy làm cho Ngụy Tiến rất nhục nhã, nhưng mà những người này trừ Trần Mộng Nghiên đã nhìn hắn với cặp mặt khác rồi, dù sao cũng không quen biết với Dương Minh, vả lại sau khi tốt nghiệp cũng cần Ngụy Tiến tìm công việc. Cho nên cùng nhau đứng dậy đi lên lầu theo Ngụy Tiến.

Ngụy Tiến đương nhiên là không dẫn mấy người này lên lầu, mà mang theo những người này đến phòng của Lưu Bảo Cường.

"Ngụy Tiến, tôi không đi đâu, cậu hỏi giúp tôi xem phòng của Lưu Bảo Cường ở đâu, tôi muốn đến chăm sóc cho anh ấy" Lưu Đình nghĩ rằng Lưu Bảo Cường vẫn còn đang xỉn, cho nên không còn hứng thú để chơi bời gì cả.

Ngụy Tiến đang lo không biết nên làm thế nào để đi qua chổ đó, đang nghĩ ra lý do để giải thích, thì Lưu Đình đã chủ động nói giùm, nhất thời vui vẻ, quay lại nói: "Vậy đi thôi, lát nữa đến phòng khách là có thể nhìn thấy Lưu Bảo Cường, xem hắn tỉnh rượu chưa, chúng ta cùng đi luôn"

Lưu Đình không hiểu vì sao Ngụy Tiến nãy giờ lại phải vòng vo như vậy, nhưng mà bây giờ thấy hắn nói như vậy, cũng chỉ có thể cảm kích gật đầu.

Trâu Nhược Quang nhận được ám hiệu của Ngụy Tiến, liền trốn vào trong một căn phòng đã chuẩn bị trước, chờ cho đám người này đi lại gần, liền chạy nhào ra, giống như là đi bắt gian vậy.

Trâu Nhược Quang nghĩ đến thân hình kiều mị của Triệu Tiểu Diễm mà bị Lưu Bảo Cường dày vò, trong lòng cảm thấy khó chịu. Tuy rằng chỉ là một cô gái làng chơi, nhưng mà cũng là cô gái đầu tiên của Trâu Nhược Quang, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng bực bội.

Trâu Nhược Quang đang suy nghĩ, thì bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân dồn đến, ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngụy Tiến dẫn theo một đám người đi về hướng bên này! Trâu Nhược Quan giật mình, vừa rồi thất thần, xém tí đã làm hỏng đại sự!

Trâu Nhược Quang hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tư thế, sau đó hét to một tiếng: "Mẹ kiếp! Cái đôi gian phu dâm phụ này, xem tao đánh chết bọn mày!"

Nói xong, Trâu Nhược Quang lấy thẻ phòng, mở cửa phòng, bước vào bên trong, vừa đi vừa mắt: "Mẹ kiếp! Xem tao đánh chết bọn mày.!"

Ngụy Tiến vừa thấy Trâu Nhược Quang xuất hiện, nhất thời an tâm. Bước nhanh cùng mọi người đi về phía trước. Nghe thấy Trâu Nhược Quang kêu to, càng vui vẻ hơn, đã biết anh họ của mình có tài khóc lóc rồi, nhưng không ngờ diễn kịch cũng giống như thật. Nhưng mà, tình hình tiếp theo làm cho Ngụy Tiến khẩn trương! Hắn nhìn thấy Trâu Nhược Quang mở cửa phòng đi vào, trong lòng thầm kêu to: Anh ơi, đi nhầm phòng rồi!

Thế nhưng, không một chữ nào nói ra khỏi miệng, bởi vì nếu nói ra, không phải là để lộ sao? Cho nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Trâu Nhược Quang bước vào phòng, bó tay thôi!

Phải nói là thật tội nghiệp cho Ngụy Tiến, hắn chuẩn bị tất cả, tốn công tốn sức chuẩn bị một kế hoạch vô cùng công phu, nhưng mà lại bị người này làm cho hỏng.

Trâu Nhược Quang khi nãy do quá khẩn trương, trong lòng sốt ruột, nên nhất thời sơ sẩy, quên nhìn bảng số phòng, sau khi vào trong phòng liền ngẩn người.

Chỉ thấy trong phòng có một người đàn ông tướng mạo hung ác, căn bản là không có cái bóng của Triệu Tiểu Diễm, càng không có tên gọi là Lưu Bảo Cường!

"Người. đâu?" Trâu Nhược Quang ngây ngốc nhìn người trong phòng hỏi.

"Mày bị điên hả? Mày vào đây làm gì?" Người đàn ông mặt thẹo đị lại hướng Trâu Nhược Quang, nói: "Mày bị bệnh hả?"

"Tôi. tôi vào nhầm phòng." Trâu Nhược Quang kinh hãi, vội vã giải thích.

"Cút con mẹ mày ra ngày!" Mặt thẹo túm Trâu Nhược Quang lại, kéo hắn ra cửa, đạp cho hắn một cái bay hẳn ra ngoài.

Ngụy Tiến còn đang buồn phiền thì nghe một tiếng" A" thật lớn, rồi sau tiếng hét này là một bóng người bay ra. Trâu Nhược Quang giống như một viên đạn bay thẳng ra từ trong phòng, đập mạnh vào tường, sau đó là tiếng đóng cửa cái" rầm".

Bởi vì khi nãy mặt thẹo không khóa cửa, cho nên cũng không để ý đến cái thẻ khóa của Trâu Nhược Quang, còn tưởng hắn trực tiếp đẩy cửa vào.

Nhưng mà, lần này khi đóng cửa, lại nhớ là khóa lại, sợ rằng lát nữa có thằng điên nào chưa uống thuốc xông vào.

Trâu Nhược Quang bị đá bay đi, nhưng mà không nặng lắm, cả người tuy rằng khó chịu, nhưng mà ít nhất vẫn có thể đứng lên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.