Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 865: Ý tưởng của Lâm MM



Nếu đã có nghi hoặc, Dương Minh đương nhiên lại vội vã lái xe đến công ty xem xét rồi, nhưng mà, lúc đi qua dưới lầu, thấy thì bò đại vương của Lý tiên sinh, nghĩ rằng Lâm Chỉ Vận vẫn chưa ăn cơm, vì thế kêu hai chén thịt bò cùng với vài món khác, gói mang vào công ty.

Bảo vệ của công ty đều nhận ra Dương Minh, thấy Dương Minh liền vội vã đến chào hỏi, Dương Minh liền khoát tay nhỏ giọng hỏi: "Lâm phó tổng còn ở công ty không?"

"Dạ còn." Bảo vệ cũng nhỏ giọng đáp, tuy rằng không biết vì sao Dương Minh lại nhỏ giọng, nhưng nếu Dương Minh đã nhỏ giọng thì hắn cũng nhỏ giọng theo." Mấy ngày nay nàng đều trở về rất khuya sao?" Dương Minh lại nhỏ giọng hỏi.

"Đúng vậy, ngày nào cũng đến khuya mới về" Bảo vệ gật đầu đáp.

"Chỉ một mình nàng?" Dương Minh nghe xong liền cảm thấy không cần hoài nghi thái độ làm người của Lâm Chỉ Vận nữa, hơn nữa, cho dù nàng có hẹn hò với người đàn ông khác cũng không thể nào ở trong công ty được. Mà Lâm Chỉ Vận cũng không phải là loại người như vậy.

Nhưng mà, bởi vì ảnh hưởng của chuyện Tiếu Tình và Tôn Khiết, nên làm cho Dương Minh nghĩ bậy. Nếu không phải là đàn ông, vậy có thể là nữ công chức nào đó thích chơi les không nhĩ? Ừ, đối tượng tốt nhất là Trần Mộng Nghiên đi, đương nhiên, điều này không thể xảy ra được, chỉ là suy nghĩ YY của Dương Minh mà thôi.

Xem ra, Lâm Chỉ Vận đại khái là không muốn cho mình biết, nhưng mà là chuyện rất quan trọng với nàng.

"Dạ, Triệu phó tổng mỗi ngày đều về trước, cùng giờ với nhân viên ở đây" Bảo vệ đáp.

"Được, vậy anh tiếp tục làm việc đi, vất vả cho các anh, an toàn của công ty liền giao cho anh" Dương Minh vỗ bả vai của người bảo vệ, mỉm cười nói.

Người bảo vệ kích động gật đầu, có đôi khi chỉ cần một câu quan tâm thôi cũng khiến cho họ cảm thấy đủ rồi, công việc họ đang làm rất có ý nghĩa, không bị người khác bỏ quên.

Dương Minh nhanh chóng đi đến văn phòng phó tổng của Lâm Chỉ Vận.

Bởi vì toàn bộ nơi này đều là một thông ốc chỉnh thể, mỗi văn phòng hay là phòng họp gì đều dùng cửa kính để ngăn cách, chứ không dùng vách, như vậy cũng tiện cho xếp quản lý nhân viên mà nhân viên cũng biết được xếp mình có" đú" với thư kí hay không.

Cho nên, Dương Minh đứng bên ngoài cũng có thể trực tiếp nhìn thấy tình hình bên trong, với năng lực của Dương Minh mà nói, có vách cũng như là không có, chứ đừng nói là vách thủy tinh.

Chỉ thấy Lâm Chỉ Vận đang ngồi trước bàn làm việc, trước người có một bộ sách thật lớn, mà trước mặt có một cái laptop, bây giờ nàng đang gõ gõ cái gì đó vào nó.

Dương Minh nhíu mày, chẳng lẽ một công ty nhỏ như vậy mà lại có nhiều việc đến thế sao? Ngay cả thời gian ra về cũng phải ở lại xử lý? Triệu Tư Tư và những nhân viên khác sạo không ở lại làm?

Không phải là thấy Lâm Chỉ Vận dễ ăn hiếp, nên giao hết công chuyện cho nàng chứ? Nhưng mà, nghĩ lại cũng không có khả năng, thứ nhất, Triệu Tư Tư sẽ không làm vậy, thứ hai, cho dù có thì cũng sẽ chia cho nhân viên cấp dưới, không để cho một mình Lâm Chỉ Vận làm.

Dương Minh cẩn thận mở cửa ra, mang theo hai phần thịt bò đi đến trước người Lâm Chỉ Vận. Không gây ra tiếng động, đây là yêu cầu cơ bản đối với một sát thủ, cho nên Dương Minh dễ dàng làm được.

Nhưng mà, cũng có thể là do Lâm Chỉ Vận quá tập trung, tuy rằng Dương Minh đã cố gắng không phát ra âm thanh, nhưng lúc đi qua bởi vì chặn đường chiếu sáng của bóng đèn, cũng tạo thành cái bóng trong phòng. Nếu Lâm Chỉ Vận cẩn thận thì nhất định sẽ nhận ra được, nhưng mà bây giờ nàng vẫn chưa phát hiện ra được." Chỉ Vận" Dương Minh cúi đầu xuống, gọi nhỏ bên tai của Lâm Chỉ Vận.

"A?" Lâm Chỉ Vận cả kinh đến nổi rớt cả cây bút trên tay xuống bàn: "Dương Minh? Sao anh lại đến đây?"

Lâm Chỉ Vận nói xong, mới nhớ ra là mình đang viết gì đó trên bàn, vì thế vội vàng đóng laptop lại, giấu hết giấy tờ, muốn thu dọn bàn làm việc.

"Viết cái gì vậy?" Thật ra lúc Dương Minh đứng phía sau Lâm Chỉ Vận đã nhìn thấy hết những gì nàng viết rồi.

"Không. không có gì." Lâm Chỉ Vận đỏ mặt, kích động nói.

"Haha, thật ra em không nói, thì anh cũng đã thấy hết rồi" Dương Minh cười cười cầm quyển tập của Lâm Chỉ Vận lên, Lâm Chỉ Vận thẹn thùng cúi đầu không ngăn cản hành động của Dương Minh, chỉ ngồi ngây ngốc trên ghế.

Dương Minh nhẹ nhàng mở laptop ra, trên màn hình là một số chuyện nói về phương thức hoạt động của công ty. Nhưng mà giống như là kể lại, tựa hồ giống như nhật ký, người khác nói cái gì, Lâm Chỉ Vận đều ghi lại cái đó.

Đương nhiên, Lâm Chỉ Vận chỉ ghi lại ý kiến mang tính chất xây dựng của công ty cùng những đề nghị quan trọng.

"Chỉ Vận, em ghi mấy cái này là có ý gì?" Dương Minh buồn bực, không biết mỗi ngày Lâm Chỉ Vận ở lại ghi mấy cái này để làm gì.

Lâm Chỉ Vận máp mé miệng, nhưng không nói gì, vẫn cúi đầu, giống như là con nít phạm lỗi vậy.

Dương Minh không biết Lâm Chỉ Vận đang nghĩ gì, đặt hộp thịt bò lên một bên, sau đó ôm lấy Lâm Chỉ Vận từ phía sau, hỏi: "Chỉ Vận, em sao thế?"

"Em. em ngu lắm phải không?" Lâm Chỉ Vận cúi đầu, nhẹ giọng nói.

"Ngu? Có ý gì? Ai nói em ngu? Sao em lại ngu?" Dương Minh kinh ngạc hỏi: "Có phải là có người nói hay không? Nói cho anh biết, anh đánh hắn cho, lần sau em gặp lại tuyệt đối không nhận ra hắn nữa"

"Haha" Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói xong, rốt cục không nhịn được cười, tâm tình cũng tốt không ít, lắc đầu nói: "Không ai nói cả, chỉ là em tự cảm thấy em rất ngu thôi"

"Vì sao lại nói vậy?" Dương Minh nhíu mày, không biết vì sao Lâm Chỉ Vận lại có suy nghĩ này.

Dù sao cũng không còn cách nào để giấu, hơn nữa, việc này Lâm Chỉ Vận cũng biết là sẽ không thể gạt được Dương Minh, vì thế giống như là đã đưa ra một quyết định lớn trong đời, hít sâu một hơi nói: "Dương Minh, bây giờ em thấy mình rất ngu. Hoàn toàn không biết gì chuyện kinh doanh của công ty cả, nhìn những nhân viên kia vì công ty mà bày mưu tính kế, em liền thấy mình không được tốt. Em là phó tổng giám đốc, mà chẳng làm được cái gì, thậm chí còn kém hơn cả Triệu Tư Tư. Ít nhất là trong phương diện tuyên truyền đã có Triệu Tư Tư phụ trách, nhưng em lại không giúp được gì"

"Tuy rằng mọi người cung kính gọi em là Lâm phó tổng, nhưng em lại cảm thấy rằng, mình giống như một người rãnh rỗi, cho nên. cho nên em. em quyết định, mấy ngày nay ghi lại ý kiến và đề nghị của mọi người. Em sợ để lâu sẽ quên, cho nên mỗi ngày đều kiên trì ghi lại, sau đó tiến hành quy nạp tổng kết"

Dương Minh nghe Lâm Chỉ Vận giải thích xong, nhất thời ngac nhiên, không biết nên nói như thế nào cho tốt. Lúc trước mình đặt Lâm Chỉ Vận vào vị trí phó tổng, hoàn toàn không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thấy nàng là bạn gái mình, hẳn là cũng nên phụ giúp mình một ít, nhưng không ngờ lại tạo áp lực lớn cho Lâm Chỉ Vận đến như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, hình như là mình đã quá vô tâm rồi, Lâm Chỉ Vận nói thế nào cũng chỉ là một cô gái mười chín tuổi, sao có thể gánh nổi trọng trách lớn như vậy?

"Mấy cái sách nói về quản lý kinh doanh này, đều là em mượn để đọc sau khi ra về?" Dương Minh chỉ vào đống sách thật dầy kia, toàn là cái gì mà quản lý nhân sự, quản lý tài chính, kinh tế học. (OMG, toàn những môn mình căm ghét nhất!)

"Dạ" Lâm Chỉ Vận nhẹ nhàng gật đầu.

"Haizzz." Dương Minh không khỏi buồn cười: "Chỉ Vận, thật ra, làm phó tổng của một công ty, chỉ cần nắm được toàn bộ là tốt, không cần phải cụ thể, ví dụ như làm ông chủ khách sạn, chưa chắc đã biết xào rau. Đây là đạo lý đó!"

"Cái đó sao giống, không biết xào râu, nhưng khẳng định là cũng hiểu được quá trình xào rau và nguyên liệu cũng như phí tổn. Còn em, em có thể không hiểu chế tạo châu báu, nhưng ít nhất cũng hiểu được nguyên tắc hoạt động của công ty. Đây là một đạo lý khác" Lâm Chỉ Vận nghe xong, cũng hùng hổ phản bác.

Dương Minh nghe xong, không khỏi kinh ngạc, không ngờ Lâm Chỉ Vận có thể nói ra những đạo lý như vậy. Như vậy đã chứng minh rằng nàng có tiến bộ. Bằng không cũng sẽ không thể nói ra được những lời này: "Được, coi như em nói đúng, nhưng mà con người cũng giống như pin, hết pin thì phải đi sạc, không thể vì học tập mà hành hạ thân thể như vậy được? Làm thế anh đau lòng lắm" Dương Minh nhéo nhéo khuôn mặt của Lâm Chỉ Vận, cười nói: "Em nhìn em đi, gầy đi nè"

"Không phải con trai thích con gái gầy sao?" Lâm Chỉ Vận nói ra được áp lực trong lòng, cũng thoải mái không ít. Mà quan trọng nhất là Dương Minh không cười nhạo nàng, còn khuyên bảo nàng, điều này làm cho tâm tình của nàng cực tốt, cũng trêu chọc lại Dương Minh.

Dương Minh cũng sửng sốt: "Cái này em nghe trong công ty?" " Dạ, hôm nay mọi người ngồi nói chuyện với nhau, có nói giỡn về chuyện này, nên em cũng ghi lại, vừa rồi mới nhớ ra" Lâm Chỉ Vận ngượng ngùng gật đầu.

"Haha, không được học" Dương Minh giơ tay chỉ vào trán của Lâm Chỉ Vận nói: "Nhưng thật ra thì anh lại thích con gái đầy dặn, lúc sờ thì nó mới có cảm giác" Nói xong, Dương Minh liền giơ tay về hướng bộ ngực của Lâm Chỉ Vận.

"Chán ghét, đừng làm bậy, đang ở trong công ty, người ta là phó tổng đó, để bị nhìn thấy là không tốt đâu" Lâm Chỉ Vận nhất thời giật mình, vội vàng hất tay của Dương Minh ra.

"Không phải đã trễ rồi sao, không còn ai" Dương Minh cười cười, bỗng nhiên vỗ ót nói: "Đúng rồi, đừng nói mấy cái này, anh có mua thịt bò cho em, ăn cho nóng đi, để nguội không ngon"

Dương Minh vội vàng mở cái hộp thịt ra, sau đó dọn bữa ăn ra, đưa đũa cho Lâm Chỉ Vận nói: "A, thật thơm, đúng lúc anh chưa ăn gì, chúng ta cùng ăn đi"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.