Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 778: Lấy tâm so tâm



"Cha em? Haha, không biết hắn đã nói cái gì với cha của em, mà thái độ của cha em đối với hắn trở nên cực kì tốt" Tôn Khiết bất đắc dĩ nói: "Vốn muốn hỏi chị xem Dương Minh có đặc điểm gì không, xem ra chị cũng không rõ ràng"

"Thật sao?" Tiếu Tình kinh ngạc, không ngờ Dương Minh có thể thu phục cả ông già của Tôn Khiết, chuyện này quả thật rất kì quái.

Đề tài hai người bàn luận nhiều nhất chính là Dương Minh, còn đối với chuyện của bản thân, không ai muốn nhắc lại, dù sao có nói cũng chỉ làm xấu hổ.

Tuy rằng Tôn Khiết nói rằng hai người cứ điên cuồng mua sắm đi rồi kêu Dương Minh đến trả tiền, nhưng mà, cuối cùng vẫn là do nàng trả tiền, Tôn Khiết chỉ thuận miệng nói ra thôi, chứ không làm ra chuyện gì không có lý trí.

Huống chi, bây giờ Tôn Khiết còn chưa quyết định có đến với Dương Minh hay không, với Dương Minh, nàng luôn có cảm giác không tệ. Nhưng mà, tuổi của mình và Dương Minh chênh lệch quá, mà mặt khác, cũng là một mặt quan trọng, là Dương Minh đã có bạn gái, và không chị có một!

Chuyện đau đầu đương nhiên là Tôn Khiết sẽ không nghĩ nhiều, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi, có lẽ là đến cuối cùng thì sẽ được giải quyết dễ dàng.

"Xe kia có phải của Dương Minh hay không?" Tôn Khiết đã từng nhìn thấy Dương Minh lái chiếc BMW x5, chỉ vào chiếc xe đang chạy phía trước.

"Thật sao?" Tiếu Tình thì không có để ý nhiều như vậy.

"Để em đi nhìn thử!" Tôn Khiết nói xong liền nhấn ga, chiếc xe phóng như bay tới trước, tuy rằng trên đường có không ít xe, nhưng mà, kỹ thuật lái xe của Tôn Khiết phải nói là rất điêu luyện, nhanh chóng chạy song song với chiếc BWM.

"Đúng là Dương Minh!" Tôn Khiết cười, nhìn thoáng qua Tiếu Tình nói: "Bên cạnh có phải là bạn gái của hắn không?"

"Hình như không phải" Tiếu Tình biết Trần Mộng Nghiên và Lam Lang, nhưng chưa gặp Lâm Chỉ Vận bao giờ, cho nên bây giờ nhìn thấy Lâm Chỉ Vận ngồi trong xe, cũng có chút nghi hoặc.

"Chị không phải muốn nói cho em biết rằng tiểu tử Dương Minh này lại tìm bạn gái khác?" Tôn Khiết thấy biểu tình của Tiếu Tình, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái.

"Có lẽ không phải đâu?" Thật ra thì Tiếu Tình cũng không quan tâm chuyện này.

Nhưng Tôn Khiết thì rất để ý, thầm nghĩ, lễ tình nhân đi với bạn gái không nói, bây giờ còn đi với người khác? Mỗi ngày tặng hoa cho mình, mà ngay cả lễ tình nhân cũng không có một cú điện thoại!

Tôn Khiết liền chậm rãi đuổi theo phía sau xe của Dương Minh, Tiếu Tình cũng bất đắc dĩ, khuyên vài lần rồi mà Tôn Khiết cũng không nghe, cho nên hai người đành phải bám đuôi theo.

Còn năng lực cảnh giác của Dương Minh thì sao? Không thể không phát hiện ra sau lưng đang bị theo dõi được, bởi vì hôm nay Tôn Khiết lái một chiếc xe khác, cho nên khi Dương Minh nhìn thoáng qua, cũng không nghĩ đến Tôn Khiết. Còn tưởng kẻ thù nào đó đến kiếm mình trả thù, cũng khó trách, trước đó Tất Hải có nói rằng cậu của Ngô Tân Khải đang muốn trả thù mình.

Nhưng mà, khi Dương Minh dùng dị năng nhìn thấu về xe sau, trong lòng lập tức cười khổ, tự nhiên là Tiếu Tình và Tôn Khiết! Dương Minh tuy rằng không biết tại sao hai nàng lại đi chung trong lễ tình nhân. Nhưng mà có thể khẳng định rằng hai người đang theo dõi mình, bằng không sẽ không đi theo mình lâu như vậy.

Nhìn nhìn Lâm Chỉ Vận bên cạnh, Dương Minh do dự không biết có nên đem chuyện của Tiếu Tình và Tôn Khiết nói ra cho nàng biết hay không, với tính tình của Lâm Chỉ Vận, cho dù có biết chuyện này, thì cũng sẽ không có ý kiến gì, lại càng không làm ra những chuyện không có lý trí.

Nhưng, vấn đề mấu chốt là, Lâm Chỉ Vận có giấu được hay không? Nếu nàng biết rồi, có đem chuyện này nói cho Trần Mộng Nghiên biết hay không? Quan hệ của hai người bây giờ rất tốt, lỡ như mà nhỡ mồm nói ra thì, Dương Minh không dám cam đoan rằng Trần Mộng Nghiên sẽ thản nhiên chấp nhận đâu!

Tình huống bây giờ cơ hồ đã đạt đến mức cực hạn của Trần Mộng Nghiên rồi, nếu còn thêm hai người vào, không biết nàng có bị điên luôn hay không? Dương Minh không dám thử.

"Phía sau có hai người bạn, anh xuống xe một lát, em chờ anh nha" Vì không muốn xảy ra chiến tranh, cho nên Dương Minh chỉ có thể nói như vậy với Lâm Chỉ Vận.

"A, anh đi đi" Lâm Chỉ Vận cũng không hỏi nhiều, nhu thuận đáp, Dương Minh thích nhất là tính cách không tranh giành gì của nàng.

Dương Minh quẹo vào một ngã tư ít người, rồi dừng xe lại ven đường.

Sau đó, mở cửa xuống xe, khi xe của Tôn Khiết quẹo theo, thấy xe của Dương Minh đã dừng lại ven đường, còn hắn thì đang đứng ngoài xe chờ, vì thế cũng dừng xe lại.

"Hắn phát hiện ra rồi" Tiếu Tình thở dài, cuối cùng vẫn bị Dương Minh phát hiện, làm cho Tiếu Tình ngượng ngùng.

Trước đó, mình còn nói rằng mình không để ý cái gì, cũng không đi chơi với Dương Minh trong lễ tình nhân.

Nhưng mà bây giờ thì lại có vẻ như các nàng đang cố ý quấn lấy Dương Minh vậy, không biết Dương Minh sẽ có suy nghĩ thế nào?

"Sợ cái gì?" Tôn Khiết cười gian xảo, cũng mở cửa xuống xe.

"Thế nào, lễ tình nhân không đi chơi với cô, giận à?" Dương Minh nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Tôn Khiết, dõng dạc hỏi.

"Tức giận cái gì? Cậu cảm thấy tôi là người nhỏ mọn vậy sao?" Tôn Khiết cười cười, chỉ vào Tiếu Tình trong xe, nói: "Chúng tôi đang hưởng thụ lễ tình nhân, thì ngẫu nhiên gặp cậu"

"Hai người không phải là tình cũ không rủ cũng tới chứ?" Dương Minh nghe vậy, liền kinh ngạc.

"Cái gì mà tình cũ? Chúng tôi vốn đâu có chia tay" Tôn Khiết nói: "Nếu không phải do có người phá đám, chúng tôi sẽ rất tốt"

"Thật không? Tôi lại cảm thấy rằng, ba chúng ta ở cùng một chổ mới là tốt nhất" Dương Minh cười nói: "Hai người lát nữa không phải là đi mướn phòng chứ? Nếu có thì nói cho tôi biết, lát nữa tổi sẽ đi tìm"

"Được!" Tôn Khiết nghe xong, hai mắt liền chuyển động, sau đó, nhanh chóng hôn lên mặt của Dương Minh một cái, nhẹ giọng nói một câu: "Vậy chúng tôi chờ cậu!"

Nói xong, Tôn Khiết xoay người đi lên xe, cũng không để ý đến Dương Minh nữa, trực tiếp nổ máy khởi động xe rời đi.

Tiếu Tình từ đầu đến cúi vẫn cúi đầu, sợ bị Dương Minh châm chọc, nhưng mà, Dương Minh biết Tiếu Tình nhất định là bị Tôn Khiết ép buộc theo dõi, cho nên căn bản là không có nghĩ nhiều.

Dương Minh sờ sờ cái chổ bị Tôn Khiết hôn, cười khổ lắc đầu, quay lưng lại, chỉ thấy cái bóng của Tôn Khiết vụt mất! Dương Minh biết, Tôn Khiết mặc dù nói chuyện rất to gan, nhưng mà tuyệt đối sẽ không chủ động làm ra động tác khiêu khích đâu, vừa rồi cố ý làm vậy là có mục đích, nhất định là muốn Lâm Chỉ Vận ngồi trong xe nhìn thấy.

Hay quá rồi! Lúc đầu tự cho là thông minh, muốn giấu diếm, nhưng cuối cùng thì lộ ra sạch sẽ, Dương Minh chậm rãi đi về xe của mình, đang suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào, kết quả tốt nhất chính là Lâm Chỉ Vận không nhìn thấy gì cả.

Lên xe, Dương Minh có chút xấu hổ cười cười với Lâm Chỉ Vận, nói: "Chúng ta đi thôi?"

"Cô ta cũng là." Lâm Chỉ Vận do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi.

Trong lòng Dương Minh cả kinh, Lâm Chỉ Vận quả nhiên đã nhìn thấy, kì thật cũng rất bình thường, sau khi Dương Minh xuống xe, lực chú ý của Lâm Chỉ Vận đương nhiên là nằm trên người của Dương Minh rồi, thấy được cảnh vừa rồi cũng không có gì kì quái.

"Coi như là vậy" Nếu đã bị nhìn thấy, Dương Minh muốn giấu cũng vô dụng, không bằng cứ đơn giản thừa nhận.

"Vậy anh đi với nàng ta đi!" Lâm Chỉ Vận bình tĩnh nói: "Đưa em về nhà trước, rồi đi?"

"Chỉ Vận, em giận sao?" Dương Minh nghe Lâm Chỉ Vận nói xong, vội hỏi.

"Không có, sao em lại phải tức giận? Hôm nay em rất vui, anh cùng em về nhà bà nội, còn giúp Lâm Dịch giải quyết vấn đề tiền công, sao em lại tức giận được chứ?" Lâm Chỉ Vận mỉm cười nói: "Làm người sao có thể ích kỉ như vậy? Nàng ta cũng hy vọng anh cùng đi mà, bằng không cũng sẽ không lái xe đi theo chúng ta"

Lâm Chỉ Vận không nhìn thấy Tiếu Tình trên xe, cho nên chỉ thấy có một mình Tôn Khiết mà thôi: "Cảm giác này, em cũng từng cảm thụ qua, tựa như hôm nay, tuy rằng em biết không nên đi tranh với chị Nghiên, nhưng một mình ở nhà, trong lòng rất khó chịu, bây giờ em nghĩ là em hiểu cảm giác bây giờ của nàng ta"

Dương Minh nghe Lâm Chỉ Vận nói xong, có chút xấu hổ, sờ cằm tự hỏi: "Thật sự là nghĩ như vậy sao?"

Lâm Chỉ Vận gật đầu, một lát sau lại nói: "Em sẽ không nói với chị Nghiên, nhưng mà, có cơ hội thì anh nên nói với chị ấy đi"

"Chỉ Vận, cảm ơn em" Dương Minh nghe Lâm Chỉ Vận nói xong, nhất thời yên tâm. Nói thật, người mà Dương Minh lo lắng nhất không phải là Lâm Chỉ Vận mà là Trần Mộng Nghiên.

"Cảm ơn em cái gì? Em chỉ nói ra giùm suy nghĩ của người khác thôi mà" Lâm Chỉ Vận lắc đầu nói: "Được rồi, em đã độc chiếm anh cả buổi tối rồi, hẳn là đã đủ"

Trong lòng Dương Minh rất cảm kích, nhưng mà, cũng không nói thêm gì, chở Lâm Chỉ Vận trở về nhà, chỉ là trên đường nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng: "Đúng rồi, Chỉ Vận, cha mẹ em cũng không có nhà, em ở nhà một mình chẳng phải là không tốt sao? Hay là, để anh ngủ với em?"

"Không cần đâu" Lâm Chỉ Vận nói: "Em về nhà là ngủ rồi, vừa rồi hơi vất vả, nên em cũng có chút mệt, hơn nữa, cái kia đến, cũng không thể cùng anh."

Những lời còn lại không cần phải nói, bởi vì Dương Minh nhất định có thể hiểu.

"Được rồi, nhưng mà, nếu em không ngủ được, phải gọi điện cho anh nha" Dương Minh thấy Lâm Chỉ Vận quyết tâm như vậy, cũng không nói thêm gì.

Sau khi đưa Lâm Chỉ Vận về nhà, chờ nàng thay đồ rửa mặt, nằm lên giường, Dương Minh mới rời đi, một chút mất mát trong lòng của Lâm Chỉ Vận, cũng bị sự quan tâm của Dương Minh làm cho tan biến.

Đi ra khỏi nhà của Lâm Chỉ Vận, Dương Minh gọi điện thoại cho Tôn Khiết, Tôn Khiết nhìn thấy trên màn hình người gọi đến có chút kì quái, tại sao còn gọi điện cho mình nhĩ: "Dương Minh?"

Tôn Khiết sợ cái cảnh vừa rồi sẽ làm cho Dương Minh và cô bạn gái nhỏ của hắn xung đột chiếnn tranh, có thể cú điện thoại này là do cô bạn gái kia gọi đến.

"Em yêu, đã chọn được khách sạn nào chưa? Bây giờ anh qua với các em đây" Dương Minh đi thẳng vào vấn đề.

Tôn Khiết sửng sốt, vốn chỉ là nói giỡn mà thôi, sao nàng có thể đi mướn phòng được chứ? Không biết bên kia Dương Minh đã làm thế nào, mà lại có thể thu phục được cô gái kia nhĩ?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.