Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 621: Suy nghĩ của hai người



Cũng khó trách Vương Kim Đức nói như vậy. Trong đầu hắn đang nghĩ cho rằng Triệu Oánh là người phụ nữ của Dương Minh, cho nên thấy Dương Minh tức giận liền nghĩ rằng mình chọn loại không đúng ý của Dương Minh.

Lúc này mặt Dương Minh trông rất đẹp. Chẳng qua ở trước mặt Triệu Oánh không thể làm gì khác, chỉ nghiêm mặt nói: "Mấy thứ này tôi không cần."

"Ồ, ồ" Vương Kim Đức nhìn Triệu Oánh, lại nhìn Dương Minh, sau đó ra vẻ hiểu: "Em hiểu rồi." Sau đó vội vàng đi tới lấy mấy chiếc hộp ở đầu giường lên.

Dương Minh còn tưởng rằng hắn đã hiểu, ai ngờ tên này vừa ra đến cửa còn thầm nhủ: "Thì ra Dương ca chỉ dùng thuốc"

Dương Minh đúng là muốn đá cho hắn một cái.

Triệu Oánh cũng dở khóc dở cười. Nàng bây giờ tự nhiên biết rõ đây là do bạn của Dương Minh tự ý làm như vậy. Nhưng cho dù không phải Dương Minh làm, Triệu Oánh vẫn có chút xấu hổ.

Chờ Vương Kim Đức ra ngoài, Dương Minh mắng: "Thằng ranh đó chứ, đừng để ý đến nó"

"Bỏ đi. thực ra cũng có ý tốt mà" Triệu Oánh đỏ mặt nói: "Chỉ là hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta mà thôi. Nếu em và Trần Mộng Nghiên, em chắc không mắng cậu ta"

"." Dương Minh ngây ra, lập tức nói: "Em và Mộng Nghiên chưa. cái kia"

"Hì hì, lừa ai đó" Triệu Oánh cười cười: "Sinh viên đại học bây giờ, chị còn không biết sao?"

"Nói như vậy chị cũng đã kinh nghiệm việc này?" Dương Minh ranh mãnh nói.

"Chị. sao lại quan hệ gì với chị, chị còn chưa có bạn trai mà" Triệu Oánh trừng mắt nhìn Dương Minh.

"Dát. Chỉ đùa thôi mà" Dương Minh nói: "Chị, chị nghỉ lát đi, đi máy bay cũng không ngủ được mà, bây giờ chắc chị đang mệt"

"Được, chẳng qua phòng này chỉ có một giường, vậy còn em" Triệu Oánh nói: "Em bị chị dựng dậy lúc nửa đêm, chắc cũng không ngủ ngon mà"

"Em gọi bảo cậu ta đổi phòng hai giường, hoặc em sang phòng khác nhé?" Dương Minh nói.

"Bỏ đi, không cần" Triệu Oánh lắc đầu nói: "Làm phiền người ta. Như vậy đi. Em cứ nằm trên giường đi, dù sao cũng không cởi quần áo mà"

"Vậy được" Dương Minh muốn tìm còn không được. Trong lòng hắn vẫn muốn ôm Triệu Oánh vào lòng. Tình cảm này làm cho mỗi lần Dương Minh thấy Triệu Oánh là cảm thấy một tâm trạng đặc biệt.

Rất tự nhiên nhớ đến buổi tối hôm đó, hai người thiếu chút nữa là hôn, Dương Minh thậm chí có lúc nghĩ rằng Triệu Oánh cũng như mình.

Nếu như mình chủ động một chút, bá đạo một chút, vậy Triệu Oánh có thể trở thành người phụ nữ của mình không?

Phải nói Triệu Oánh là người phụ nữ sẽ là người đầu tiên của mình, nếu lúc đó quyết đoán.

Nhưng quá khứ đã là quá khứ. Dương Minh rất khó nhìn được tâm trạng của Triệu Oánh. Triệu Oánh bây giờ đối với mình như một người bạn thân thiết, một người chị, trong mắt không có thêm bất cứ thứ gì. Điều này làm Dương Minh không dám tiến thêm bước nữa.

Nằm cùng giường với Dương Minh, tâm trạng của Triệu Oánh vừa khẩn trương vừa hưng phấn, sao có thể dễ ngủ được. mặc dù bề ngoài thì bình tĩnh, nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng trong lòng đang có từng cơn sóng đánh mạnh vào.

Dương Minh và Trần Mộng Nghiên còn chưa cái kia? Triệu Oánh do dự. Dương Minh sẽ không lừa mình chuyện này. Lúc đầu Dương Minh nói thẳng chuyện với Lam Lăng kia, có gì cũng nói hết với mình. Như vậy nếu mình cùng với Dương Minh, vậy có phải mình chiếm ưu thế hơn Trần Mộng Nghiên không?

Nghĩ đến đây trong lòng Triệu Oánh lại muốn động đậy. Đối với mà nói, đêm nay là một cơ hội tốt. Chẳng qua cũng có thể mất quân mất cả tướng. nàng chỉ có thể đánh cuộc tình cảm của Dương Minh với mình và Trần Mộng Nghiên mà thôi.

Triệu Oánh không dám xác định, nhưng nàng tin Dương Minh yêu Trần Mộng Nghiên nhiều hơn một chút. Nói như thế nào nhỉ, điều này dường như có mâu thuẫn, nhưng nàng quả thật không hy vọng Dương Minh là người có nhiều ý.

Cho nên trong nháy mắt này Triệu Oánh đang so đo. Mình nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó với Dương Minh, như vậy rất có lỗi với Trần Mộng Nghiên. Cô ấy coi mình là chị gái, có tâm sự gì cũng nói với mình, mà mình lại còn. Chuyện này Triệu Oánh tuyệt đối không làm được.

Cho nên hai người chỉ thầm yêu nhau, nhưng cũng chỉ có thể nằm im mà thôi.

Khi hai người tỉnh lại thì đã là 10 giờ sáng.

Hai người bị tiếng pháo bên ngoài đánh thức, tết cái khác không nói nhưng rất nhiều pháo. Dương Minh dụi dụi mắt ngồi dậy nhìn thoáng qua Triệu Oánh nằm bên. Nàng cũng đã mở mắt ra.

"Dậy rồi sao?" Dương Minh cười nói: "Ngủ thế nào?"

"Cũng được" Triệu Oánh nhăn nhó nói: "Nằm ở giường này không quen mấy, hơi đau cổ, đau vai"

"Hay là chúng ta không đi hội chùa nữa, em đưa chị về nhà" Dương Minh quan tâm.

"Không được, chị muốn đi" Triệu Oánh vội vàng lắc đầu: "Chị chịu tội đi máy bay lúc nửa đêm về đây không phải là muốn đi hội chùa sao. Nếu không trưa nay chị mới về"

"Em xoa bóp cho chị vậy" Dương Minh cười cười sau đó đưa tay xoa bóp vai cho Triệu Oánh. Hắn không có ý gì khác, lúc trước khi Phương Thiên dạy hắn, cũng đã dạy thủ thuật xoa bóp.

Bởi vì lúc chấp hành nhiệm vụ không tránh khỏi bị thương. học cách xoa bóp mình có thể giải quyết không ít vấn đề.

Nhưng Triệu Oánh lại đỏ mặt lên. Chẳng qua thấy vẻ mặt chăm chú của Dương Minh, Triệu Oánh không từ chối. Hơn nữa Dương Minh xoa bóp đúng là rất thoải mái.

Thực ra nếu Dương Minh có chiếm tiện nghi, Triệu Oánh cũng không nói gì, nhiều nhất chỉ cảm thấy Dương Minh không thành thật. Nhưng cũng chẳng muốn nói hắn. Bởi vì trong lòng nàng đã sớm có hình bóng của hắn.

Bị Dương Minh xoa bóp như vậy, cổ và vai Triệu Oánh tốt lên không ít, không khỏi kinh ngạc nói: "Dương Minh, em đúng là biết làm đó"

"Nếu không chị nghĩ em đang làm gì?" Dương Minh nghe Triệu Oánh nói, liền bảo: "Chị chẳng lẽ thấy em giống tên lừa gạt sao?"

"Hì hì" Triệu Oánh cười cười: "Chị đỡ hơn nhiều rồi. Chúng ta đi thôi. Đúng, bây giờ đã hơn 10 giờ rồi, còn có thể đến hội chùa không?"

"Đương nhiên có thể, hội chùa bây giờ mới đông khách" Dương Minh cười cười đưa tay ra với Triệu Oánh, muốn kéo nàng dậy. Chẳng qua trong nháy mắt hắn lại có phản ứng, người trên giường là Triệu Oánh, không phải Trần Mộng Nghiên.

Vừa nãy khi xoa bóp cho trong nháy mắt, động tác thân mật đã kéo gần khoảng cách giữa hai người lại. Dương Minh vô thức coi Triệu Oánh là người thân của mình, nên mới làm vậy. Thấy Dương Minh có chút xấu hổ, Triệu Oánh cười nói: "Không cần, chị tự dậy được"

"Hắc hắc"

Lại nhắc đến Vương Kim Đức. Vương Kim Đức có chút khó hiểu không biết tại sao Dương Minh lại tức, rất lo lắng. Vì thế vừa ngủ dậy liền đi hỏi Hầu Chấn Hám.

Hầu Chấn Hám nghe xong liền mắng cho Vương Kim Đức một trận, trách hắn tự ý làm loạn. Người ta không biết chừng là bạn tốt hay là họ hàng của Dương Minh, mày làm như vậy là chết.

Vương Kim Đức nghe xong vỗ vỗ đầu bừng tỉnh. Xem ra mình nghĩ hơi nhiều rồi, cho nên không dám gặp mặt Dương Minh, trực tiêp trốn đi.

Cho nên bây giờ lái xe của Dương Minh thành Hầu Chấn Hám.

Ăn sáng trong Bất Dạ Thiên. Bây giờ vốn đã qua thời gian bữa sáng, nhưng Dương Minh là ai, Hầu Chấn Hám nói một câu là phòng ăn chuẩn bị bữa sáng nóng hổi ngay.

Dương Minh và Triệu Oánh ăn xong liền nhằm thẳng mục đích.

Dương Minh nhìn tấm biển quen thuộc không khỏi cười khổ một tiếng sờ sờ mũi.

Tết này, ba ngày, mình dẫn ba người đẹp khác nhau đến đây ba lần. Có lẽ trong lịch sử cũng hiếm có.

Hầu Chấn Hám không muốn vào nên nói với Dương Minh một câu, sau đó về trước. Chẳng qua Dương Minh dặn: "Lát nữa bảo Vương Kim Đức đến đón tôi. Thằng ranh đó muốn trốn hả, đâu có dễ như vậy"

Dương Minh muốn cho tên Vương Kim Đức biết mặt một chút. Thằng này tuổi không cao nhưng ỷ vào đầu óc thông minh nên luôn cho rằng mình đúng. Tính cách này khi làm kinh doanh có cả lợi và hại, nếu làm không tốt sẽ là hại. Vì thế Dương Minh định ma luyện Vương Kim Đức một phen.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.