Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 436: Đoán nhầm



Lam Lăng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Lam Lăng gặp nạn? Dương Minh rất căng thẳng. Lam Lăng là ai? Nàng biết cổ thuật, lại có một bà ngoại siêu cấp.

Lão già đưa cho mình quyển sách ngày đó cũng vô cùng lợi hại, là cao thủ trong cao thủ.

Nếu như quả thực Lam Lăng bị bắt, vậy mình chưa chắc đã thắng được kẻ bắt nàng.

Hơn nữa Dương Minh rất nghi ngờ đây là một âm mưu. Có ai đó biết quan hệ giữa mình và Lam Lăng nên cố ý làm như vậy. Bởi vì Dương Minh không thể tin trên đời có người lợi hại hơn bà ngoại Lam Lăng và lão già kia.

Chẳng qua Dương Minh cũng không dám mạo hiểm. tất nhiên là đối phương biết tâm lý của Dương Minh. Quan hệ đến Lam Lăng, Dương Minh dù biết rõ là nguy hiểm cũng phải đi.

Dương Minh không thể nào bỏ mặc Lam Lăng, cho dù nguy hiểm đến mấy hắn cũng phải đi.

Chỉ cần chuyện nguy hiểm đến Lam Lăng, dù tỷ lệ chỉ là một phần triệu, Dương Minh cũng phải đi.

Dương Minh cố gắng lấy lại bình tĩnh. Lam Lăng lúc trước đã nói hình như bà ngoài nàng có kẻ thù ở Miêu Cương. Nếu như chuyện này là do kẻ thù gây ra thì sao?

Nghĩ đến đây, Dương Minh hơi chột dạ. Thân thủ của lão già kia, cùng với người đưa tin hôm nay hình như đều tương tự nhau. Không thẻ?

Dương Minh thầm nghĩ, vốn tưởng rằng mình có chút công phu, được Phương Thiên dạy sẽ vô địch thiên hạ.

Nhớ lại thân thủ quỷ dị của lão già, Dương Minh lại tê dại da đầu. Nếu như đối thủ cũng là lão già đó, vậy hôm nay mình đi không khác gì chịu chết.

Chẳng qua Dương Minh lại nghi ngờ. Đúng, nếu đối phương là kẻ thù của bà ngoại Lam Lăng, vậy tại sao lại dùng Lam Lăng để uy hiếp mình. Mình và bọn chúng không biết nhau, hơn nữa chẳng có chút xung đột về lợi ích gì. Bọn chúng dùng Lam Lăng uy hiếp mình, hình như có điểm không thể giải thích?

Huống hồ có một điểm rất quan trọng, nếu đối phương bắt được Lam Lăng thì muốn giết mình sẽ rất dễ dàng. Cần gì phải phí công như vậy?

Nhưng nếu như đúng là đối phương nhằm vào mình, vậy càng khó hiểu. Dương Minh thừa nhận Vương Tích Phạm, Hoa tổng có chút thế lực ở Tùng Giang, nhưng bọn chúng đến Miêu Cương, bắt Lam Lăng, đánh chết Dương Minh cũng không tin.

Nếu như nói hai điểm này đều không hợp lý, Dương Minh sẽ không khẩn trương nữa. Dù sao nếu đối phương là kẻ thù của Lam Lăng, vậy mình đi chẳng khác gì chịu chết. Cùng lắm thì dựa vào lực lượng của Trần thúc giải quyết. Mày có ngưu X đến đâu cũng không thể nào chống đối cơ quan pháp luật chứ?

Nếu như vậy có cách lý giải khác, đó chính là kẻ thù của Dương Minh. Vậy một mình Dương Minh có thể làm cho tổ tông mười tám đời bọn chúng chết.

Bây giờ Dương Minh lại không biết làm thế nào cho tốt.

Tìm Trần thúc giúp, như vậy sẽ lộ ra chuyện của Lam Lăng. Đây là chuyện của mình và Trần Mộng Nghiên, Dương Minh không muốn Trần Phi tham gia vào. Nếu Trần Phi biết, nhất định sẽ phản đối việc Trần Mộng Nghiên qua lại với mình.

Cho nên Dương Minh đúng là không có quyết định.

Nhét tờ giấy vào túi, Dương Minh rời khỏi đây. Dù sao ngồi đây nghĩ ngợi cũng vô ích, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Bây giờ mình có hẹn với Trần Lục, phải làm chuyện chính trước.

Nếu trước khi đi gặp kẻ thù không biết đó, có thể sử dụng được dị năng, thì không biết chừng sẽ có tác dụng quan tọng khi đàm phán, nói chuyện với đối phương.

Nghĩ đến đây, Dương Minh đi nhanh hơn.

Trần Lục đúng là chuẩn giờ, Dương Minh vừa lên xe bus, hắn đã gọi điện tới.

"Dương ca, em đến trước cửa nhà máy xe khách Tùng Giang rồi. Anh ở đâu?" Trần Lục hỏi.

"Tao đang trên đường, đang đi xe, mày chờ chút" Dương Minh nói: "Khoảng nửa tiếng"

"Vâng, Dương ca, em biết" Trần Lục ngoài miệng nói nhưng trong lòng lại thầm than thở, đứng đây chờ đau lưng lắm. Lại là giữa mùa đông, đứng trước cửa chẳng có chỗ tránh gió, nửa giờ chắc lạnh chết.

Chẳng qua Trần Lục cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi, hắn không dám nói ra. Cho nên chỉ có thể đứng đó, run lên trong gió lạnh.

Nửa tiếng sau, Dương Minh thấy Trần Lục lảo đảo muốn ngã. Người này đang lắc lư trong gió, vừa thấy Dương Minh đi tới, thiếu chút nữa xúc động đến rơi lệ.

Trần Lục đẩy chiếc xe đạp mới tinh đến trước mặt Dương Minh, chút nữa không nói lên lời: "Dương. Dương ca. anh rốt cuộc đã đến"

"Ừ, đứng ở đây đợi nửa buổi sao?" Dương Minh nhìn Trần Lục đang run lên, cười nói.

"Không. không. mới có một lát thôi" Trần Lục nói, trong lòng thầm nghĩ, mẹ ơi, người này mà không đến, con chắc đóng thành băng.

"Vậy là được, tao vừa nãy còn về nhà đi toilet, nên muộn chút" Dương Minh nói.

"Hắc hắc" Trần Lục cười nói: "Dương ca, anh thấy xe thế nào?"

"Được. Coi như cũng được" Dương Minh gật đầu: "Được rồi, tao lấy xe này, mày đi đi"

"Được ạ. Dương ca, có việc thì gọi điện cho em" Trần Lục cười khổ nói. Hắn hy vọng Dương Minh tốt nhất đừng tìm hắn, nhưng vẫn phải nói như vậy. Nhớ đến Vu Ngũ, đến tận hôm nay còn đau đầu kêu loạn lên, Trần Lục rất sợ.

"Ừ, đúng, tao có chuyện muốn tìm mày" Dương Minh thiếu chút nữa quên chuyện tập dị năng.

"Gì?" Trần Lục thiếu chút nữa tát vào mồm mình. Hắn chỉ thuận miệng nói, ai ngờ Dương Minh lại có chuyện, nhưng không dám oán thán: "Dương ca, anh còn có chuyện gì? "

"Tao đột nhiên nghĩ đến hôm qua tao đánh thằng kia dở sống dở chết, mày lại khỏe mạnh thế này, có phải không công bằng?" Dương Minh ra vẻ hung dữ, dọa Trần Lục.

"Hả?" Trần Lục càng sợ thêm, khó hiểu hỏi: "Sao lại là không công bằng?"

"Không công bằng với thằng kia. Hai bọn mày cùng nhóm, nó thành tàn tật, mày không sao. Mày nói vậy có công bằng không?" Dương Minh trừng mắt nói.

"Cái này." Trần Lục thầm kêu khổ trong lòng. Thằng này ăn phải cái gì thế, đây không phải là muốn đánh người sao. Chẳng qua cho dù Dương Minh muốn đánh người, mình cũng không dám làm gì hắn.

"Dương ca. em không phải mua xe đạp rồi sao?" Trần Lục nhăn nhó nói.

"Tao đánh mày một trận, trả xe đạp cho mày có được không?" Dương Minh hỏi.

"Cái này đâu được ạ." Trần Lục muốn khóc. Dương Minh đúng là không nói lý.

"Bớt lắm miệng, chuẩn bị xong chưa" Dương Minh xắn tay áo lên.

"Chuẩn bị gì ạ?" Trần Lục sợ hãi.

"Chuẩn bị ăn đòn" Dương Minh nói.

"Má ơi" Trần Lục thiếu chút nữa ngã xuống. Chuyện gì thế này? Nói đánh là đánh? Tuyết rơi đầy trời, nếu bị Dương Minh đánh một trận, không khéo chết ở đây.

"Dương ca, anh nếu muốn đánh, chúng ta tìm thời gian, tìm một chỗ ấm áp được không. Em không muốn lạnh chết." Trần Lục bất đắc dĩ nói: "Người em đang lạnh đến cứng hết lại, anh đánh cũng không sướng tay."

"Không sao, tao không cần, tao sắp bắt đầu đánh đây" Dương Minh vừa nói, bắt đầu xoa xoa tay, khởi động.

Nhìn Dương Minh như vậy, Trần Lục kêu trời kêu đất, chẳng qua không có cách nào, chỉ có thể nhắm mắt lại, cắn răng chuẩn bị ăn đòn.

Một lúc sau, tim Trần Lục sắp rơi ra ngoài mà tay Dương Minh vẫn không nói chuyện với người hắn. Trần Lục không khỏi sợ hãi mở mắt ra, thấy Dương Minh cau mày đứng một bên suy nghĩ.

"Dương ca. anh. không dánh?" Trần Lục cẩn thận hỏi.

"Mày vừa nãy có sợ không?" Dương Minh không trả lời hắn, mà hỏi.

"Sợ ạ. Em sợ muốn chết" Trần Lục nói.

"Vậy mày vừa nãy nghĩ gì?" Dương Minh hỏi.

"Em nghĩ. em đang cầu khẩn anh đánh nhẹ chút, đừng đánh chết em" Trần Lục đáp.

"Mày thực sự nghĩ như vậy sao?" Dương Minh hỏi.

"Vâng, em còn có thể nghĩ như thế nào nữa" Trần Lục có chút khó hiểu.

"Được rồi, không có chuyện của mày nữa, đi đi" Dương Minh phất tay đuổi Trần Lục đi.

"Vâng vâng, em đi ngay, Dương ca, gặp lại" Trần Lục như được tha mạng, chạy thật nhanh khỏi tầm mắt của Dương Minh. Đương nhiên đây là đối với người bình thường mà nói.

Nếu là Dương Minh, Trần Lục dù chạy xa nữa, Dương Minh cũng có thể thấy. Chẳng qua Dương Minh không có thời gian để ý đến hắn. Dị năng không xuất hiện. Chẳng lẽ đêm qua mình đoán sai?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.