Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 304: Cô nữ sinh kiêu ngạo



Chu Giai Giai dở khóc dở cười, mình căn bản không quên mà có những điều căn bản không thể nói thành lời. Bây giờ Vương Tuyết còn cầm cả bản thảo ra nữa. Chu Giai Giai không biết phải làm sao.

Dương Minh bên cạnh có chút kỳ quái, hai cô nàng bên cạnh đang thì thầm gì thế? Chẳng qua Dương Minh cũng không có hứng thú nghe chuyện riêng của hai người.

Hôm nay là tiết về hóa học, không phải môn chuyên ngành, nội dung cũng khá đơn giản, hơn cấp ba một chút mà thôi. Dương Minh không có hứng thú với môn hóa, nghe một lát rồi nằm ra bàn, bắt đầu nghĩ đến chuyện mở công ty.

Thực ra mở công ty cũng không đơn giản như trong tưởng tượng. Mặc dù ngành nghề đã được quyết định, quyết định mở công ty khai thác châu báu, trang sức, nhưng chưa có quy hoạch cụ thể.

Cửa hàng trang sức chia ra rất nhiều loại, ví dụ chuyên môn mua bán ngọc khí, mua bán kim cương, mua bán vàng bạc, rất nhiều cửa hàng đều có ưu thế của riêng mình, chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng đặt chân trong ngành này. Nếu không nhiều, không chất lượng thì vĩnh viễn không thể làm lớn, khách đều là khách ít tiền.

Dương Minh suy nghĩ tình huống của bản thân một chút. Nếu nói ưu thế, như vậy ưu thế của mình là về ngọc thạch. Mình có thể từ trong mao thạch tìm được ngọc tốt, hoặc là nói cũng có thể làm kinh doanh ở kim cương, khoáng thạch. Mặc dù trước kia chưa từng làm, nhưng Dương Minh tin vào đôi mắt của mình muốn kiếm tiền cũng không phải vấn đề gì khó.

Chẳng qua vấn đề mấu chốt chính là mình không có đường. Dù là ngọc thạch, mao thạch cũng tốt, hay là khoáng thạch kim cương, mình cũng không có một con đường cung cấp.

Cuối cùng vẫn là đường cung cấp, việc này sẽ hạn chế sự phát triển của công ty.

Đương nhiên, điều này không phải vấn đề chủ yếu. Quan trọng nhất chính là mình và Trương Tân cùng mở công ty. Năng lực của mình không thể tùy tiện vận dụng. Đây mới là điều mà Dương Minh đau đầu nhất.

Có năng lực không thể dùng, điều này là buồn bực nhất. Chẳng qua Dương Minh lập tức nghĩ ra. Đúng, mình mở công ty, sau này không thể chuyện gì cũng do mình làm? Mình có siêu năng lực thì có tác dụng gì? Nhân viên của mình không có. Nếu chỉ dựa vào siêu năng lực mà kiếm tiền, vậy mình đừng mong phát triển. Bởi vì thứ nhất công ty mà rời khỏi mình, tất cả nghiệp vụ đều sẽ tê liệt.

Đó không phải việc kinh doanh lâu dài. Mình có rất nhiều tiền, dù không đầu cơ mưu lợi cũng có thể kiếm tiền. Tại sao còn phải nghĩ dùng cách khác mà kiếm tiền?

Nghĩ đến đây Dương Minh có một quyết định, dị năng là năng lực phụ trợ mà ông trời ban cho mình. Mình không thể quá ỷ lại vào nó, chỉ có thể đề cao năng lực của bản thân, đó mới là điều quan trọng nhất.

Đúng thế, dựa dẫm quá đáng vào một loại năng lực, một ngày nào đó năng lực biến mất vậy thì mình làm như thế nào? Dương Minh không thể không lo lắng vấn đề này. Dù sao mình có được năng lực một cách quỷ dị, hoàn toàn là dựa vào cặp kính mắt này. Mặc dù kính mắt đã dung hợp vào hai mắt Dương Minh, biến thành một thể. Nhưng Dương Minh cũng không dám chắc kính mắt này có xảy ra sự cố không. Nếu như lão già cho mình cặp kính mắt này xuất hiện, đòi lại kính thì sao?

Mà mở công ty lần này chính là một cơ hội rèn luyện mình. Dương Minh không tin mình sẽ làm kém hơn người khác. Vương Tích Phạm cũng có thể thành lập tập đoàn Hùng Phong, một công ty khổng lồ như vậy. Sao mình lại thua kém hắn chứ?

Hơn nữa dù từ vấn đề tài chính hay là quan hệ mà nói, mình đã có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, có hàng triệu tài chính làm vốn, có công ty của Trương Giải Phóng làm chỗ dựa, có quan hệ và ảnh hưởng trong ngành của Lưu Duy Sơn. Dương Minh mở công ty còn không thành công, như vậy tìm một miếng đậu hủ đập đầu tự tử cho rồi.

Chu Giai Giai thấy Dương Minh nằm gục trên bàn, vì vậy liền tìm một lý do thích hợp cho bản thân: "Vương Tuyết, hắn ngủ rồi, hôm nay không được rồi"

"Ai. Cũng không biết bà nghĩ thế nào nữa. Chuyện như thế này mà bản thân bà còn không gấp. Mình nói với Giai Giai này, mình nghe nói hoa khôi hai khoa có quan hệ với Dương Minh đó" Vương Tuyết nhắc nhở.

"Hai người? Không phải chỉ có mình Trần Mộng Nghiên sao?" Chu Giai Giai thốt lên.

"Xem ra bạn chú ý đến hắn nhỉ. Mình còn tưởng rằng bạn không biết gì cơ đấy" Vương Tuyết cười nói.

"Trên mạng viết như vậy, mình chỉ nhìn thấy thôi" Chu Giai Giai đỏ mặt nói.

"Còn có một Lâm Chỉ Vận. Nghe nói có quan hệ ám muội với Dương Minh. Bởi vì có mấy người thấy Lâm Chỉ Vận lên xe Dương Minh" Vương Tuyết thần bí nói: "Nguồn rất đáng tin cậy đó"

"Lên xe? Thật hay giả?" Chu Giai Giai biết Vương Tuyết bình thường thích nhất là nghe chuyện đồn thổi trong trường, cả trường có một nhóm Q hơn mười người, mỗi ngày đều bàn tán đủ chuyện trên đời: "Hắn có xe bao giờ, bạn nhìn lầm không đó?"

"Vậy mình không biết. Mình cũng chỉ nghe người khác nói mà thôi" Vương Tuyết nói.

"Lâm Chỉ Vận, bạn mua túi này ở đâu? Rất giống đó, là hàng loại A à?" Một cô gái nói với giọng trào phúng.

"Đây là. người khác tặng mình" Lâm Chỉ Vận nói.

"Người khác tặng? Hừ hừ, Lâm Chỉ Vận, bạn cũng đừng bị mắc lừa. Mình nói cho bạn, nam sinh thích nhất dùng hàng giả lừa con gái đó" Cô gái đắc ý nói: "Chẳng qua người như mình, từ nhỏ đã quen dùng hàng hiệu, không lo lắng chuyện này. Hơn nữa bạn trai mình cũng không tặng mình đồ giả"

"Ha ha, dù là thật hay là giả, có thể dùng là được rồi" Lâm Chỉ Vận tuyệt đối không tin Dương Minh tặng đồ giả cho mình. Nhưng nàng là người trời sinh không thích tranh cãi, cho nên không để ý đến lời cô gái kiêu căng này nói.

"Nói vậy cũng như không, bạn đeo hàng giả đi trên đường, sẽ bị người chê cười" Cô gái kiêu căng tiếp tục nói: "Nếu đi dạo trên phố, không biết chừng còn bị đại lý độc quyền bắt đó"

Lâm Chỉ Vận lắc đầu không nói. Cô gái này thấy Lâm Chỉ Vận không nói gì, còn tưởng rằng đã nói trúng tim đen đối phương: "Lâm Chỉ Vận, không phải mình nói bạn. Bạn mặc dù không ưu tú như mình, nhưng bạn khá đẹp. Hay là mình bảo ông xã của mình giới thiệu một bạn trai có tiền cho bạn?"

"Không cần?" Lâm Chỉ Vận lắc đầu.

"Sao lại không cần, chuyện này cứ để mình lo" Cô gái kiêu căng vỗ ngực nói.

Cô gái kiêu căng này chính là nữ sinh cùng phòng nhờ Lâm Chỉ Vận đi mua đồ hộp, tên là Cát Hân Dao, bố là một người giàu có, từ nhỏ đã có cảm giác siêu việt. Mấy nữ sinh khác trong phòng không để ý đến cô ta, chỉ có Lâm Chỉ Vận là chơi với, có thể nói chuyện với cô ta. Nhưng Cát Hân Dao lại không biết bản thân mình, lại coi Lâm Chỉ Vận như người hầu, thường sai khiến.

Lâm Chỉ Vận là người tốt, chứ đổi là người khác đã tức giận rồi. Mà Cát Hân Dao cũng nắm trúng điểm này của Lâm Chỉ Vận, luôn biểu hiện mình xuất sắc trước mặt Lâm Chỉ Vận.

Hai hôm trước một người bạn trai của bạn trai nàng thích Lâm Chỉ Vận, nhờ mình làm mối hắn với Lâm Chỉ Vận. Cát Hân Dao là một nữ sinh rất trọng sĩ diện. Hơn nữa bạn trai của nàng cũng nói, người bạn này chính là Lão Đại của mình, nếu như lấy lòng hắn, không biết chừng sẽ đề bạt mình. Cho nên Cát Hân Dao rất coi trọng việc này.

Chẳng qua dù như vậy, trong lòng vẫn có chút không cam lòng. Bạn trai Cát Hân Dao lăn lộn trên đường, đúng bởi vì nguyên nhân này mà Cát Hân Dao ra vẻ ta đây trong trường mà không ai làm gì nàng.

Không phải mọi người ai cũng lương thiện như Lâm Chỉ Vận. Đám nữ sinh bị Cát Hân Dao châm chọc rất khó chịu. Nhưng sau khi nghe ngóng bạn trai Cát Hân Dao là xã hội đen, liền cho qua chuyện.

Bây giờ Lão Đại của bạn trai mình không ngờ coi trọng Lâm Chỉ Vận, như vậy không phải nói rằng Lâm Chỉ Vận lập tức từ gà biến thành phượng hoàng sao? Đến lúc đó mình sẽ phải đi nịnh nọt cô ta?

Vừa cảm thấy không công bằng, mặt khác Cát Hân Dao lại không thể không làm mối cho Lão Đại của bạn trai. Cho nên Cát Hân Dao hôm nay mới nói tốt không ít. Nếu không với tính cách bình thường của cô ta, thì sẽ không như vậy.

Có cơ hội thể hiện với Lâm Chỉ Vận, Cát Hân Dao tự nhiên không thể bỏ qua.

Lâm Chỉ Vận mặc dù hôm qua đã bị Dương Minh mắng cho một trận, nói nàng không hiểu từ chối là như thế nào. Nhưng hôm nay Lâm Chỉ Vận vẫn không thể nào nói ra được. Dù sao cùng là bạn học, lại ngủ chung một phòng.

Bỏ đi, cứ để mặc cô ấy. Lâm Chỉ Vận lắc đầu.

Lại nói đến phòng học Dương Minh.

Đến trưa hết tiết, Dương Minh mới đứng lên, ưỡn lưng, nhìn Chu Giai Giai bên cạnh, thấy nàng đã đi, có chút khó hiểu đi ra khỏi phòng.

Dương Minh cảm thấy hai hôm nay Chu Giai Giai có chút quái lạ, nhưng quái lạ ở điểm nào thì Dương Minh không nói lên được. Chẳng qua nhìn bộ dạng của nàng, không giống như định trả thù mình?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.