Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1294: Giống như tiếng sấm đến



Về phần ca khúc, Từ Khiêm cũng giữ lại những bài hát truyền thống, nhưng mà cũng tích cực đẩy mạnh các bài hát trẻ hiện nay, ví dụ như những ca khúc cần phải hợp ca vậy.

Lãnh đạo nghe quen, mọi người nghe hiểu, như vậy có thể bảo đảm rằng buổi tối hôm nay sẽ vô cùng oanh động. Đương nhiên, ngoại trừ những tiết mục này, vừa hợp với các sinh viên, lãnh đạo trong trường cũng không phải là không nhận ra, có tiết mục trẻ vào, cũng có thể được mọi người chấp nhận.

Tiết mục kế tiếp là độc tấu dương cầm, một người nam sinh mặc đồ giống như là vua la ma vậy, chỉ quấn một tấm vải đi lên, nhất thời làm cho toàn trường chấn động! Thật không ngờ rằng, nhân vật lẳng lơ trong trường quả là không ít, còn có cả nhân tai2nhu7 vậy nữa.

Người này sẽ biểu diễn một đoạn của bài" Nước Mắt Athena", nhưng không biết là do cô gái dẫn chương trình kia khẩn trương hay là bị gì nữa, mà lại nói thành: "Sau đây hoàng tử đàn dương cầm sẽ diễn tấu cho chúng ta một khúc" Nước Mắt Adidas"!"

Im lặng! Tuyệt đối là im lặng! Mọi người bên dưới nhìn chằm chằm vào cô gái này, ngay cả cái người nam sinh kia cầm cây đàn dương cầm cũng ngơ ngác luôn, không biết nên nói cái gì.

Sau đó, mọi người chợt cười, ngay cả lãnh đạo trong trường cũng không nhịn được cười! Nước mắt Adidas? Sao không gọi là nước mắt giầy thể thao luôn đi? Hahahaha. Dưới tiếng cười liên tiếp, Trữ Thầm đỏ bừng mặt, nói nhanh: "Là nước mắt Athena"

Trữ Thầm không giải thích thì thôi, vừa giải thích xong mọi người bên dưới lại cười ầm cả lên, Trữ Thầm e thẹn cúi đầu đi nhanh vào cánh gà, mà người nam sinh kia cũng bắt đầu tấu.

Trở về phía sau hậu trường, Trữ Thầm thở phào nhẹ nhõm: "Vừa rồi thật sự là xấu hổ muốn chết"

"Biểu hiện của em rất thành công" Từ Khiêm khen: "không có cảm giác giả tạo, chân thật đến nói giống như là nói nhầm vậy"

"Thật không? Vậy thì quá tốt! Em còn tưởng là sẽ lộ sơ hở chứ!" Trữ Thầm thở phào nhẹ nhõm, cười cười nhìn Từ Khiêm: "Từ chủ tịch, anh có phải là nên mời em đi ăn cơm trả thù lao không?"

"Tốt thôi, nếu buổi tối nay thành công, mọi người đều là công thần, anh đại biểu cho hội sinh viên mở một bữa tiệc chúc mừng" Từ Khiêm vừa cười vừa nói.

"Lẽ nào chỉ đại biểu cho hội sinh viên? Người ta vì anh mà bị mất mặt như vậy, anh không thể biểu thị riêng một chút sao?" Trừ Thầm trừng mắt nhìn Từ Khiêm.

"Đương nhiên, bản thân anh không phải là không trả nổi tiền mời đi ăn, được rồi, vậy anh mới em uống cà phê" Từ Khiêm làm sao mà không biết rõ tâm tư của Trữ Thầm? Chuyện nàng ta thích hắn, cả hội ai cũng biết, nhưng mà Từ Khiêm vẫn luôn xem nàng là em gái, cũng không có ý muốn phát sinh chuyện gì với nàng.

Cái vụ nước mắt Adidas này là do Từ Khiêm bày ra, cố ý để cho Trữ Thầm nói vậy. Mục đích chính là muốn kích động bầu không khí bên ngoài. Cái này đối với người dẫn chương trình mà nói, là một chuyện vô cùng mất mặt, nếu là người khác kêu Trữ Thầm làm, nàng tuyệt đối sẽ không làm, nhưng Từ Khiêm bảo nàng làm, nàng ta cũng không hề nghĩ ngợi nhiều, cho đến lúc này cũng không cảm thấy mất mặt hay là gì cả.

"Uống cà phê cũng được" Trong lòng Trữ Thầm cảm thấy ngọt ngào, chỉ cần đi riêng với Từ Khiêm thôi, đi uống cái gì mà chả được.

Từ Khiêm gật đầu nói: "Đến lúc đó em đừng làm thịt anh là được"

"Vớ vẫn, em đang muốn làm thịt anh đây" Trữ Thầm cười, cười rất là rực rỡ, làm cho những người sau hậu trường đang chuẩn bị biểu diễn cũng phải run lên, một cô gái tốt như vậy, Từ Khiêm vì sao lại không có hứng thú với người ta?

Từ Khiêm đứng phía sau bày mưu nghĩ kế, nhưng mà hắn cũng rất muốn coi tiết mục của Lâm Chỉ Vận, chỉ có cái làm cho hắn khó chịu là, nàng ta tự nhiên cùng lên với Dương Minh!

Lâm Chỉ Vận và Dương Minh này rốt cục là có quan hệ gì? Từ Khiêm nghĩ mãi cũng không hiểu, Dương Minh đã có bạn gái là Trần Mộng Nghiên, vậy hắn còn lôi kéo Lâm Chỉ Vận biểu diễn chung, hơn nữa thoạt nhìn hai người có quan hệ rất thân cận, điều này làm cho Từ Khiêm thấy khó chịu.

Tiểu tử này, có bạn gái rồi còn quấn quít lấy người khác? Có tài nguyên thì cũng không thể để cho một mình mày chiếm hết chứ?

"Kế tiếp, xin mời nhân sĩ nổi danh trong trường chúng ta, Dương Minh và hoa hậu giảng đường Lâm Chỉ Vận, cùng với xã trưởng Tae Kwon Do Nhâm Kiện Nhân và phó xã trưởng Lý Gia Sinh cùng nhau mang đến tiết mục biểu diễn phi đao cho chúng ta!" Lần này là Lại Minh Húc giới thiệu, hắn không nói sai, vả lại cũng không cần phải nói sai nữa để lấy lòng mọi người.

Người nam sinh" nước mắt Adidas" kia buồn bực đi xuống, quá trình nãy giờ, mọi người không ai thưởng thức tiếng đàn của hắn, mà là cười liên tục, làm cho hắn ta tức đến hộc máu, cái người chương trình này có tố chất gì vậy? Nước mắt Adidas?

Tục ngữ nói, kẻ thù gặp nhau là đỏ mắt. Dương Minh là kẻ thù của Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh, hai người bọn họ vừa nhìn thấy Dương Minh lên sân khấu, hai mắt liền phun ra lửa.

Nhâm Kiện Nhân thấy Dương Minh mang theo một cô gái lên sân khấu, và còn là một cô gái rất đẹp, nhất thời có chút khó chịu, muốn đoạt danh tiếng hả? Theo dự định của Nhâm Kiện Nhân thì, nhất định phải đoạt lấy danh tiếng của Dương Minh trong lần này, để chấn hưng lại hội quán.

Cho nên, ngày hôm nay Nhâm Kiện Nhân mặc một bộ đồ rất có phong cách của thiếu lâm, thoạt nhìn có chút mùi vị của cao thủ, mà Lý Gia Sinh cũng mặc một bộ tương tự. Vốn cho rằng, trang phục đặc biệt này có thể thu hút ánh mắt của mọi người. Lần trước Dương Minh mặc đồ rất phong cách xuất hiện, làm cho mọi người chú ý, vì thế lần này Nhâm Kiện Nhân liền noi theo gương của Dương Minh.

Thế nhưng lại không ngờ rằng Dương Minh đã mời đến một hoa hậu giảng đường trên bảng xếp hạng đến tọa trấn, anh đẹp trai em xinh gái, thoáng cái đã giật hết sự nổi tiếng của hắn và Lý Gia Sinh. Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh bước lên sân khấu chỉ nhận được một tràng vỗ tay ngắn, còn Dương Minh và Lâm Chỉ Vận lên sân khấu, thì bên dưới liền gào to những tiếng: "Dương Minh! Dương Minh! Dương Minh!"

"Lâm Chỉ Vận! Lâm Chỉ Vận! Lâm Chỉ Vận!"

Tiếng gào liên tục, nhưng mà không nghe thấy tên của" Nhâm Kiện Nhân"" Lý Gia Sinh" đâu cả! không phải là không có người hô, có một người ngồi bên dưới cũng hô rằng: "Nhâm Kiện Nhân đẹp trai quá, Lý Gia Sinh cố lên!"

Nhưng mà, xung quanh hắn ta đều là tiếng hô Dương Minh và Lâm Chỉ Vận, hô lớn vô cùng, mặc cho hắn gọi rát cổ họng, thì âm thanh cũng không truyền lên tới được.

Những người xung quanh ủng hộ cho Dương Minh và Lâm Chỉ Vận bị hắn làm phiền, tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn.

Người này tên là Vương Biệt, là bạn cùng phòng với Nhâm Kiện Nhân, bị tên kia dụ dỗ bằng một chầu ăn để kích động khán giả bên dưới. Vương Biệt vốn cho rằng đây là một chuyện rất bình thường, nhưng không ngờ tình thế lại nghiêng về một bên rõ ràng như vậy, hắn gào khàn giọng cả nửa ngày luôn mà cũng không có ai phụ họa, như vậy thì không được, người bên dưới không phụ họa theo, thì Nhâm Kiện Nhân ở trên sẽ không nghe được, như vậy chẳng phải là chầu ăn kia sẽ mất sao?

Đang buồn bực thì thấy có người quay lại nhìn mình, Vương Biệt còn tưởng rằng bọn họ bị tiếng gào khàn giọng của mình làm cho cảm động, vì thế liền nói: "Bạn học, mọi người xem, Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh trên kia thật đẹp trai, chúng ta cùng nhau hô tên bọn họ nha? Mặc kệ cái tên ngu ngốc Dương Minh và cái gì Chỉ Vận ấy, tôi hô trước, mội, hai, chuẩn bị! Nhâm Kiện Nhân cố lên, Lý Gia Sinh cố lên! A, các người đánh tôi làm gì? Ai đó?"

"Tên ngu ngốc này, đánh chết hắn đi!" Người kia đang muốn ủng hộ cho Lâm Chỉ Vận, bị cái tên Vương Biệt này quấy rầy, đã sớm thấy hắn ngứa mắt rồi, vốn tưởng rằng sẽ nhắc nhở hắn chú ý một chút, không ngờ rằng tên này còn muốn mình nhập bọn? không đánh hắn thì còn làm gì nữa?

Người nam sinh này vừa ra tay, những người khác xung quanh đều quay sang đánh Vương Biệt luôn, bọn họ cũng đã nhịn Vương Biệt thật lâu rồi, có người mở đầu, bọn họ đều nhất thời xông lên, đánh đến nổi làm cho Vương Biệt khóc không ra tiếng.

"Người như mày bị đánh là đáng, cái tên Nhâm Kiện Nhân mà mày sùng bái kia cũng thế thôi, một hồi hắn cũng sẽ bị đánh thôi" Một cô nữ sinh dùng giầy cao gót nện vào chân của Vương Biệt, làm cho hắn đau đến mức tè ra quần. Cô gái này là một trong những người hâm mộ của Dương Minh, mà cái tên Vương Biệt này dám chửi Dương Minh trước mặt nàng, cái này không phải là hết muốn sống rồi sao? Mà hắn ta không chỉ mắng Dương Minh, còn mắng cả Lâm Chỉ Vận, làm cho những nam sinh xung quanh nổi điên lên đánh hắn thành đầu heo.

Đương nhiên, ở đây không chỉ có riêng Vương Biệt bị đánh, cũng có vài người thân tín của Nhâm Kiện Nhân ngồi rải rác trong hội trường, cũng bị đánh đến mập luôn, sau khi bị đánh xong, những tên này đều trở nên thành thật, một bữa ăn và tính mạng cái nào quan trọng hơn, đương nhiên là không cần phải nghĩ rồi, không ai bị ngu, cho nên đều im miệng lại hết.

Con mắt của Nhâm Kiện Nhân trừng muốn bay luôn, tìm kiếm mấy người thân tín bên dưới, tại sao không ai châm lửa cho hắn? Tình thế bây giờ đã nghiêng qua một bên, căn bản là không ai ủng hộ Nhâm Kiện Nhân và Lý Giang Sinh vậy, điều này làm cho Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh cảm thấy mất mặt không chịu được, ho khan hai tiếng, quyết định quát lớn một tiếng tìm lại mặt mũi.

Hắn cảm thấy vô cùng tự tin, hắn chuẩn bị giành lấy hảo cảm của những người ở đây, chỉ cần được những người này ủng hộ, còn sợ hội quán Tae Kwon Do không khôi phục được sao?

"Xin chào các bạn họ, tôi là xã trưởng Tae Kwon Do Nhâm Kiện Nhân" Nhâm Kiện Nhân không đợi Dương Minh mở miệng, đoạt lấy micro, quay đầu lại nói: "Tôi rất vinh hạnh được đứng trên đài này"

"Cái con mẹ gì thế? Lải nhải cái gì vậy? Làm xã trưởng chứ có phải làm quan đâu, đứng lên đó báo cáo cái gì vậy?" Những người bên dưới nhìn thấy Nhâm Kiện Nhân tựa hồ muốn thao thao bất tuyệt, nhất thời cảm thấy phiền! Bọn họ đến để xem biểu diễn, chứ không phải để nghe báo cáo!

Bọn họ muốn xem Dương Minh biểu diễn, muốn xem hoa hậu giảng đường Lâm Chỉ Vận biểu diễn, chứ không phải muốn nghe Nhâm Kiện Nhân lải nhải!

"Còn không chịu im à, cái tên Nhâm Kiện Nhân này thật đúng là đã tự coi mình là đại nhân vật rồi!"

"Hay, lần trước đã thua, lần này còn dày mặt chạy lên đây mà nói à?"

"Nói thật dễ nghe, cùng biểu diễn với Dương Minh? không phải là đòi lại mặt mũi? Coi mọi người là kẻ ngu sao? Người ta nguyện ý muốn cùng biểu diễn với một tên bại tướng sao?"

"Haha, đúng là vô sỉ thật, mặt dày không thể tả nổi!"

Những âm thanh này vô cùng lớn, trong hội trường có vẻ đặc biệt chói tai, cứ như là những thanh kiếm đâm vào trong ngực của Nhâm Kiện Nhân. Nhâm Kiện Nhân cố nén tức giận trong lòng, bình tĩnh lại, hắn biết lúc này không thể tức giận được, nếu như mà hắn nổi giận, như vậy thì hình tượng của hắn sẽ bị hủy bỏ, kế hoạch khôi phục lại hội quán sẽ tan biến theo!

Chỉ cần hắn nói lại một câu với bất kỳ người nào dưới sân khấu, thì hắn tin chắc rằng, cà chua trứng thối và gạch dép đều sẽ bay thẳng lên trên đầu hắn.

"Rất vinh hạnh, tôi có thể đứng trên đây làm cho tôi cảm thấy rất vinh hạnh! Có lẽ có nhiều bạn đã phát hiện ra, lần này tôi mặc không phải là võ phục của Tae Kwon Do, mà là một cái áo dài của thiếu lâm! Vì sao tôi lại mặc như áo của thiếu lâm?" Nhâm Kiện Nhân nói.

Quả nhiên, vấn đề này nhất thời đã thu hút sự chú ý của mọi người, bọn họ lúc đầu cũng đã để ý khi Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh lên sân khấu, cũng không mặc võ phục của Tae Kwon Do mà lại mặc đồ của thiếu lâm. Nhưng mà ngay sau đó Dương Minh và Lâm Chỉ Vận bước lên, bọn họ đã đem hết sự chú ý lên trên người của Dương Minh và Lâm Chỉ Vận rồi, cho nên cũng chẳng ai quan tâm đến Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh nữa.

Bây giờ Nhâm Kiện Nhân nhắc đến chuyện này, lực chú ý của mọi người lại bắt đầu tập trung về Nhâm Kiện Nhân.

"Vì sao chứ?" Có người đã đặt câu hỏi.

"Đúng vậy, sao không mặc võ phục của Tae Kwon Do?"

Thấy có người đặt câu hỏi rồi, Nhâm Kiện Nhân nhất thời vui vẻ, xem ra mình cũng có chút lực hấp dẫn, chỉ mấy câu đã thay đổi cục diện! Mình đúng là có tài năng làm lãnh đạo rồi!

Nhưng mà, không đợi Nhâm Kiện Nhân trả lời, bên dưới đã truyền đến một giọng nói làm cho Nhâm Kiện Nhân nổi đóa.

"Cái này còn không đơn giản sao? Muốn tỏ vẻ đây mà! Mặc võ phục Tae Kwon Do quá bình thường, cho nên mặc đồ thiếu lâm cho nó ghê"

"Hắc, không phải học theo Dương Minh sao? Lần trước Dương Minh bắt chước Cao Tiến, ăn mặc rất phong cách, tên Nhâm Kiện Nhân này không phục, cho nên lần này cố ý mặc bộ đồ này để bắt chước phong cách"

Nhâm Kiện Nhân nghe thấy có những giọng nói gây bất lợi cho mình, liền nhanh chóng chụp lấy thời cơ nói: "Có thể có người nói tôi là tỏ vẻ, cũng có người nói tôi là cố tình tạo vẻ phong cách. Nhưng mà tôi có thể khẳng định với mọi người rằng, không phải vậy! Tôi có mục đích khác! Mục đích của tôi cũng không phải là vì tư lợi cho bản thân, mà là vì phát huy tinh túy của võ thuật Trung Hoa chúng ta!"

"Ồn ào."

Tất cả người bên dưới đều lộ ra ánh mắt nghi hoặc, nhìn chằm chằm Nhâm Kiện Nhân, không biết những lời này có ý tứ gì.

"Sau đây, tôi sẽ giải thích một chút, vì sao tôi lại mặc đồ này!" Nhâm Kiện Nhân đắc ý nhìn mọi người bên dưới, xem ra năng lực khống chế thế cục của mình rất mạnh, chỉ cần mấy câu nói thôi đã khống chế được cục diện rồi.

"Tuy rằng trước đó tôi là xã trưởng của Tae Kwon Do, nhưng mà tôi cũng không quên gốc của mình!" Nhâm Kiện Nhân dõng dạc nói: "Tae Kwon Do, cái gì là Tae Kwon Do? Tae Kwon Do tới như thế nào? Mọi người có biết không? Sau đây tôi xin giải thích một chút về lai lịch của Tae Kwon Do! Lúc bắt đầu, Tae Kwon Do là một thứ dùng để luyện tập giúp thân thể khỏe mạnh, có thể dùng để phòng thân tự vệ luôn! Nhưng mà nó từ cái gì mà thành?"

"Tất cả mọi người đều biết, Tae Kwon Do xuất phát từ Hàn Quốc, cách đây rất lâu, Cao Ly là một nước phụ thuộc vào Trung Hoa chúng ta, văn hóa của bọn họ đều du nhập từ đất nước của chúng ta cả. Mà Tae Kwon Do cũng vậy, nó xuất phát từ ba mươi hai thức trường quyền của thiếu lâm mà ra"

"Cho nên, ngày hôm nay tôi mặc đồ của thiếu lâm, tuy rằng tôi là xã trưởng Tae Kwon Do, nhưng mà tôi càng kính trọng ba mươi hai thức trường quyền của thiếu lâm! Đây là nguyên nhân của việc mặc đồ thiếu lâm hôm nay!"

"Ồn ào xôn xao."

Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt! Những ngôn ngữ chân thành của hắn đã làm cảm động mọi người ở đây, mọi người đều vỗ tay vì hắn cả.

Bầu không khí bên dưới cũng trở nên nhiệt liệt hơn, từ sau việc" Nước mắt Adidas" kia, liền trở nên sôi nổi hơn.

Nhâm Kiện Nhân đắc ý nhìn những người bạn học bên dưới, xem ra chiêu này dùng được rồi, lấy động chế động, dùng đồ thiếu lâm để khơi mào chuyện này. Mặc một bộ trường bào vào mà đã được mọi người ái mộ, cái cảm giác này làm cho hắn không khỏi lâng lâng.

"Ủng hộ Nhâm Kiện Nhân! Ủng hộ Nhâm Kiện Nhân!"

Vương Biệt thấy đây là cơ hội, tuy rằng hồi nãy đã bị người ta đánh, nhưng mà hắn vẫn đủ nhạy cảm để phát hiện ra, tâm của mọi người đều đang để trên người của Nhâm Kiện Nhân, vì thế bây giờ hô ra, hẳn là không ai phản đối!

Quả nhiên, tiếng hô của Vương Biệt cũng không bị người xung quanh phản đối, mà làm cho mọi người bừng tỉnh, cùng giơ đèn huỳnh quang trong tay lên hô lớn: "Nhâm Kiện Nhân, giỏi lắm! không quên nguồn gốc của mình!"

"Chúng tôi tự hào vì anh!"

"Nhâm Kiện Nhân, anh là mẫu sinh viên của chúng tôi!"

"Nhâm Kiện Nhân, trường bào của anh mua ở đâu? Chúng tôi cũng muốn mặc! Trông thật là đẹp!"

"Nhâm Kiện Nhân, em yêu anh!"

Nhâm Kiện Nhân thật không ngờ, chỉ vài lời nói thôi mà đã gây kích động như vậy rồi. Những người này thật dễ bị lừa! Hèn chi lúc đầu Dương Minh bắt chức Cao Tiến xuất hiện ra đã chiếm được sự ủng hộ của những người này.

Nhâm Kiện Nhân thấy đã đến lúc nên tỷ thí với Dương Minh rồi, vì thế cầm chặt micro, chuẩn bị nói gì đó, thì lại nghe thấy một tiếng nói chói tai bên dưới truyền đến.

"Nếu như anh nói như vậy, vì sao không từ chức xã trưởng Tae Kwon Do đi học thiếu lâm ba mươi hai thức trường quyền đi?" Những lời này giống như tiếng sấm đến, làm cho những người ở đây giật mình hoảng sợ.

"Mẹ kiếp, thằng nào lớn tiếng vậy, đánh chết mẹ nó đi"

"Ai thế?"

Chỉ thấy bên dưới có một nam sinh đang cầm một cái kèn đồng lớn, bên cạnh còn có một nam sinh khác.

Người cầm cái kèn đồng đó thẹn thùng phất tay nói: "Xin lỗi mọi người, âm lương của tôi quá lớn, không ngờ rằng nó lại có công suất mạnh như vậy"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.