Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1287: Tập đoàn Liễu gia



Liễu gia làm ăn tại phương Bắc rất lớn, có giao thiệp với rất nhiều lãnh vực, trong đó có cả nghiệp vụ ngân hàng, trong tay cũng có công ty bảo an, cho nên trưởng phòng Nghiêm còn tưởng rằng Liễu Ky Phi muốn tìm công ty bảo an Danh Dương để hợp tác.

Tuy rằng thực lực của công ty bảo an Danh Dương không tầm thường, nhưng mà không có giao thiệp với nghiệp vụ, bây giờ nghiệp vụ tại Tùng Giang hoàn toàn là do một công ty ở Đông Hải làm, nếu có Liễu gia tham dự vào, hơn nữa còn hợp tác với đầu xà như Danh Dương, vậy thì tin rằng có thể nhanh chóng đánh bại được cái công ty kia, dù sao thì Đông Hải cũng là dân ở ngoài đến mà.

Liễu Ky Phi thấy trưởng phòng Nghiêm hiểu lầm, cũng không giải thích, cười đáp: "Đúng vậy, bên con muốn nhìn xem có khả năng hợp tác không?"

"Người đại diện pháp lý của công ty bảo an Danh Dương là Bạo Tam Lập, cái này không cần tra, tôi có thể nói cho cậu biết, người này là một danh nhân tại Tùng Giang" trưởng phòng Nghiêm thấy Liễu Ky Phi muốn tìm kiếm tư liệu về người hợp tác cho nên mới điều tra đối phương, cũng không thấy có gì ghê cả, vì thế mở miệng nói: "Bạo Tam Lập trước đây là một lưu lạnh, bởi vì đánh nhau cho nên bị bắt vào trạm giam, nhưng mà sau khi đi ra, bỗng nhiên trở nên hùng mạnh, nhanh chóng biến thành một nhân vật nổi tiếng trong xã hội thượng lưu tại Tùng Giang, xây dựng lên công ty bảo an Danh Dương"

"Một tên lưu manh?" Liễu Ky Phi nghe xong, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ chẳng đáng, theo hắn thấy, cái tên Bạo Tam Lập này có trình độ quá thấp, xuất thân tự một tên côn đồ, cùng lắm là chỉ gặp vận cứt chó mà thôi, cũng không có gì ghê gớm, người như vậy không có căn cơ gì, muốn động thì cứ động thôi, không tin một tên lưu manh thì có thể làm ra được trò trống gì.

Theo hắn thấy, Bạo Tam Lập bây giờ hô mưa gọi gió cỡ nào, thì tất cả các mối quan hệ ấy đều được thành lập dựa trên lợi ích, sao có thể so sánh với cơ nghiệp mấy chục năm của Liễu gia? Cho dù không có Bạo Tam Lập, thì vẫn có Lý Tam Lập hay là Vương Tam Lập xuất hiện, thêm hắn cũng không nhiều mà bớt hắn cũng không ít, còn cái tên Dương Minh kia, nếu không phải là người đại diện pháp lý của công ty bảo an Danh Dương, thì cũng chỉ là một con cá nhỏ, và chắc nương theo tên Bạo Tam Lập này, cho nên nghĩ đến đây, Liễu Ky Phi cũng không coi Dương Minh ra gì nữa.

"Cậu không nên xem thường hắn, tôi dám nói, phía sau hắn khẳng định có cao nhân chỉ điểm" Trưởng phòng Nghiêm không ngu như tên này, khoát tay nói: "Chỉ dựa vào một tên côn đồ như hắn, sao có thể làm nên sự nghiệp lớn như vậy? Tài chính của hắn từ đâu mà có? Nếu như hắn có thực lực lớn như vậy, lúc đầu cũng không vì đánh mấy người nhân viên mà bị bắt vào trạm giam"

"Cao nhân chỉ điểm?" Liễu Ky Phi sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại, trưởng phòng Nghiêm nói rất có đạo lý, đúng vậy, một tên lưu amh, cho dù lợi hại thế nào, thì cũng không thể đột nhiên xây dựng được công ty bảo an cả, còn có quan hệ với cục cảnh sát nữa, vừa rồi mình quá bất cẩn, không suy nghĩ đến điều này.

"Tôi nghĩ, hẳn là hắn gặp được quý nhân, trợ giúp hắn một tay, có lẽ nói thẳng ra hắn chỉ là lính hầu mà thôi, hoặc là người đại diện cho người ta" Trưởng phòng Nghiêm phân tích.

Liễu Ky Phi không phải là loại thiếu gia con nhà giàu không hiểu chuyện, thân là con cháu họ xa của gia tộc, làm cho hắn càng hiểu được cách lừa gạt người khác, nếu không hắn cũng không tốn công phu đi thăm dò tình hình của Dương Minh, trực tiếp tìm người đánh Dương Minh là xong chuyện.

Chính bởi vì sợ không đắc tội nổi thế lực phía sau của Dương Minh, cho nên Liễu Ky Phi mới chạy khắp nơi điều tra về Dương Minh. Tuy rằng gia tộc của hắn cũng là một đại gia tộc, nhưng mà cũng không phải là cái loại hận đời vô đối, cho dù đối phương có yếu thế, thì hắn cũng không cách nào dẫn dắt Liễu gia làm gì được người ta cả, bởi vì gia chủ của Liễu gia không muốn chọc vào nhiều phiền phức.

Liễu Ky Phi nhất định phải gây phiền phức cho Dương Minh, bởi vì hắn không nuốt nổi cục giận này! Trước đó bị Kinh Tiểu Lộ hãm hại, lừa vào trong khách sạn, kêu hắn đi tắm, chờ sau khi tắm ra xong, phát hiện Kinh Tiểu Lộ đã cầm tiền bỏ trốn, ngay cả tiền trong bóp cũng không còn một cắc!

Liễu Ky Phi trợn tròn mắt ra, bởi vì muốn được lãng mạn, cho nên đã mang Kinh Tiểu Lộ đến một khách sạn du lịch, bên trong căn bản là không có gái, vả lại nếu có thì cũng không có tiền để trả, cho dù là gọi điện kêu đến, thì cũng chẳng còn xu nào để đưa, mà hắn đã bị lửa dục thiêu sắp chết rồi.

Liễu Ky Phi rơi vào đường cùng, đành phải ngồi sóc lọ cả đêm, làm sáng hôm sau cánh tay phải nó mỏi nhừ luôn!

Loại nhục nhã này làm sao mà hắn chịu được? Là một thằng đàn ông thì không thể chịu đựng được, hắn đã thề phải trả thù Kinh Tiểu Lộ, hung hăng chà đà nàng, hành hạ nàng đến chết.

Nhưng mà, tin tức do Kinh Tiểu Lộ đưa cho hắn đều là giả, thậm chí ngay cả tên cũng là giả, sau này, cầm tấm ảnh của Kinh Tiểu Lộ, vấn vả lắm mới kiếm ra được cái tên thật, điều tra đến trường học của nàng, đang muốn cho nàng một bài học nhớ đời, thì lại bị Dương Minh nhúng tay vào!

Như vậy còn chưa tính, làm cho Liễu Ky Phi không chịu đựng được chính là, Dương Minh không chỉ xen vào việc của người khác, mà còn đánh vào mặt hắn! Tuy rằng Liễu Ky Phi chỉ là con cháu họ hàng xa của Liễu gia, nhưng mà có Liễu gia dựa thế, từ nhỏ đã ngang ngược rồi, không ai dám đánh hắn cả, nhưng bây giờ lại bị Dương Minh tát cho một cái!

Thật là người của Liễu gia, nhưng lại bị người khác khi dễ, nếu như không đòi lại mối thù này, thì sau này nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, thì hắn càng không thể ngẩng đầu trong gia tộc được.

Cho nên, hắn không dừng lại, trở về sau đêm đó, tìm người đại diện của Liễu gia tại Tùng Giang, hỏi tên này về những phương thức liên lạc, chuẩn bị sáng ngày hôm sau đi điều tra về bối cảnh của Dương Minh. Nghe thấy Bạo Tam Lập có cao nhân chỉ điểm, Liễu Ky Phi sửng sốt, chẳng lẽ là Dương Minh? Cho nên nghĩ đến đây, Liễu Ky Phi liên tưởng đến bảng số xe của Dương Minh!

Cái bảng số 888888 này không phải là người nào cũng tùy tiện dùng được, giá cả của nó cũng khoảng mấy trăm ngàn đến một triệu, ngày hôm qua hắn không nhìn rõ, còn tưởng rằng là B88888, nhưng ngày hôm nay khi hỏi thì bảng số B88888 ấy không phải là của chiếc BMW X5 đó, lúc đó hắn còn tưởng bảng số này là giả, nhưng mà cũng may trưởng phòng Vương kiến thức rộng rãi, hỏi hắn có phải là 888888 không.

Liễu Ky Phi cũng không nhìn rõ, cho nên vừa nghe liền cho là vậy, vì thế dưới sự hỗ trợ của trưởng phòng Vương, điều tra về bảng số xe 888888. Quả nhiên là một chiếc BMWx5 màu xanh alm, là chiếc xe mà ngày hôm qua mình gặp!

Nếu như chiếc xe này do Bạo Tam Lập tự lái, vậy cũng không có gì, một giám đốc của công ty bảo lái chiếc xe này, cũng rất bình thường, nhưng kỳ quái chính là, chiếc xe này lại do Dương Minh lái!

Hơn nữa, cũng không phải là mượn từ công ty bảo an, mà là ở chổ khác, chỉ có địa chỉ đăng ký là của công ty bảo an Danh Dương, cái này đã nói lên rằng, Dương Minh và công ty bảo an khẳng định là cùng một người, nếu không chiếc xe này cũng không thể do hắn lái được.

Lẽ nào, theo lời của trưởng phòng Nghiêm, Dương Minh là người đứng sau lưng Bạo Tam Lập? Nghĩ đến đây, Liễu Ky Phi liền cảm thấy rất có thể! Bởi vì, nếu Dương Minh và công ty bảo an Danh Dương không có vấn đề, vậy thì xe của hắn không thể do địa chỉ này đăng ký được, mà phải là đứng tên riêng, như vậy nói lên rằng thực lực kinh tế của Dương Minh vô cùng mạnh.

Ngoài ra, còn một vấn đề then chốt nữa là, tuy rằng chỉ là suy đoán, nhưng mà cũng có khả năng lắm! Dương Minh, Danh Dương? Hai cái này có quan hệ với nhau không?

Hơn nữa, tình cảnh kiêu ngạo của Dương Minh tối hôm qua, thậm chí là nói chuyện không kiêng nể, điều này làm cho Liễu Ky Phi nghĩ, Dương Minh chính là chổ dựa vững chắc của Bạo Tam Lập, Bạo Tam Lập cùng lắm chỉ là lính hầu của hắn thôi.

Nghĩ đến đây, Liễu Ky Phi quyết định ra tay từ hướng của Bạo Tam Lập, thật ra có thể dùng danh nghĩa Liễu gia để hỏi về tình huống và bối cảnh của Dương Minh, sau đó quyết định.

"Chú Nghiên, chú có thể giúp con hẹn Bạo Tam Lập không? Con muốn mời hắn một bữa cơm, nói về chuyện hợp tác" Liễu Ky Phi quyết định tương kế tự kế, nếu trưởng phòng Nghiêm đã hiểu lầm, vậy thì cứ dùng cái hiểu lầm này mà làm việc: "Con không quen với hắn, nếu mạo muội đi gặp, vậy thì người ta chưa chắc đã tin tưởng con, con muốn mời chú Nghiêm làm người trung gian"

"À, cái này thì không có vấn đề, để tôi thử, cũng không biết Bạo Tam Lập có nể mặt hay không" Trưởng phòng Nghiêm gật đầu, tuy rằng ông ta nói như vậy, nhưng trong lòng rất tự tin.

Ông ta nói thế nào cũng là trưởng phòng của cục công thương, những công ty bình thường đều không dám đắc tội với ông ta, phải nói là vô cùng nể mặt, huống chi là có người còn muốn tiến hành hợp tác nữa, mời một bữa cơm thôi, cũng đâu có yêu cầu đối phương làm cái gì đâu.

"Vậy cảm ơn chú Nghiêm" Liễu Ky Phi vội cảm ơn.

Bản thân Liễu Ky Phi cũng có một công ty đầu tư không lớn cũng không nhỏ, dựa vào quan hệ của Liễu gia mà cũng kiếm được một ít tiền, nói trắng ra là những công ty khác đều vì nể mặt của Liễu gia cho nên tùy tiện ném cho hắn một vài mối làm ăn nhỏ, làm cho hắn tiếp tục kinh doanh. Cái này không phải là do Liễu Ky Phi không muốn làm ăn lớn, mà là hắn không có cơ hội này, gia tộc chỉ cho hắn một triệu để xây dựng sự nghiệp, mặc cho hắn lăn lộn thế nào, cũng không cho thêm một đồng nào nữa.

Mỗi năm, nếu không phải vì những người hợp tác nể mặt của Liễu gia, cho hắn một chút tiền, thì cái công ty nhỏ của Liễu Ky Phi sẽ không chịu nổi. Một câu nói thôi, mối làm ăn lớn hắn không có phần tham dự, công ty của gia tộc cũng không cho hắn một vị trí nào để thi triển tài năng cả.

Tuy rằng gia quy của Liễu gia nói rất rõ là, vô luận là con cháu trong nhà hoặc là con cháu họ hàng xa, chỉ cần có năng lực thì đều có thể giao trọng trách cho, nhưng mà biểu hiện năng lực thế nào?

Con cháu trong nhà đều trực tiếp được an bài đến các bộ phận quan trọng trong tập đoàn, còn con cháu họ hàng thì nếu không cầm một triệu đi xây dựng sự nghiệp, sẽ được an bài vào một vị trí ngồi chơi xơi nước trong công ty.

Cho dù bọn họ có tài năng, nhưng mà cũng không cho bọn họ cơ hội phát triển tài năng! Lúc mà bàn bạc về làm ăn, bọn họ còn không có cơ hội tiếp xúc, lấy gì mà phát triển cũng như biểu hiện?

Còn Liễu Ky Phi được trưởng phòng Nghiêm nhắc nhở, cũng cảm thấy tình huống trước mắt là một cơ hội tốt! Cái này không chỉ giúp cho hắn được báo thù mà còn là cơ hội tốt giúp cho hắn được tăng cao địa vị trong gia tộc!

Tuy rằng một triệu trong mắt nhiều người là một con số khổng lồ, nhưng mà trong mắt của người Liễu gia, thì cũng chỉ là một tờ chi phiếu thôi! Mình cũng là con cháu vậy, tại sao lại phải chịu cảnh tượng này? Vài đời trước, tất cả đều là anh em, khi ông cố sáng lập ra tập đoàn Liễu thị, tại sao mình lại bị bài trừ quyền lực trong tập đoàn Liễu thị chứ?

Phải biết rằng, những con cháu được giao trọng trách trong tập đoàn Liễu thị, không nói về tiền lương mỗi năm và tiền phần trăm, chỉ cần được chia hoa hồng của công ty thôi cũng đã là mấy triệu rồi, một triệu với bọn họ thì là cái gì?

Đương nhiên, muốn chen vào trong trung tâm quyền lực, thì phải nhờ vào năng lực, chỉ có năng lực biểu hiện xuất chúng thì mới có thể được giao trọng trách cho, thậm chí là còn được thưởng cổ phần!

Chủ tịch tập đoàn, cũng chính là ông cố hai, là một trong những người khai sáng, nhưng mà những người làm việc của ông cố đều là con cháu chắt của ông ta, đương nhiên là không tính những con cháu họ hàng rồi.

Thế nhưng bây giờ Liễu Ky Phi lại nghĩ đây là một cơ hội tốt, nói không chừng có thể mượn cơ hội lần này, làm cho sự nghiệp bảo an của gia tộc tiến vào Tùng Giang. Bảo an, là một trong những nghiệp vụ quan trọng của tập đoàn Liễu thị!

Ngay cả chủ tịch tập đoàn cũng vô cùng coi trọng phần nghiệp vụ này! Tuy rằng lợi nhuận của nghiệp vụ này thua xa những ngành nghề khác, ví dụ như kinh doanh nhà hàng khách sạn, thậm chí là còn kém hơn cả nghiệp vụ ngân hàng.

Nhưng mà, nghiệp vụ này được tập đoàn coi là trọng điểm, và cần phải mở rộng ra! Bởi vì muốn đầu tư cho nghiệp vụ này, cho nên ông già đó thậm chí là không tiếc tiền đầu tư vào nó.

Nguyên nhân vì sao, Liễu Ky Phi đương nhiên rõ ràng! Vô luận là Liễu gia thành công cỡ nào, tài sản hùng hậu cỡ nào, thì vốn lưu động cuối cùng vẫn có hạn! Phô trương càng lớn, càng nhìn huy hoàng, thì tài chính có thể điều động được càng ít, bởi vì nó bị chiếm trong các hạng mục khác rồi.

Vì thế tạo thành một vấn đề, một đế quốc kinh tế hùng mạnh như vậy, khổng lồ như vậy, chỉ cần xuất hiện vấn đề, thì sẽ sụp đổ trong nháy mắt! Cho nên, hợp tác tốt với tất cả các ngân hàng, là một vấn đề quan trọng, chỉ cần được cho vay, thì không lo sẽ có vấn đề.

Mà nghiệp vụ ngân hàng, thì phải thành lập quan hệ ràng buộc với ngân hàng, tuy rằng không thể nói là người một nhà, nhưng mà chỉ cần tạo dựng đủ quan hệ, sẽ không lo về chuyện quan hệ trong xã hội, và cái đáng sợ nhất là không có phương pháp giải quyết cũng sẽ không còn.

Mà nghiệp vụ ngân hàng, bất luận là một ngân hàng nào cũng vậy, cũng sẽ có một ràng buộc không thể phá, chỉ cần quan hệ hợp tác vẫn còn, thì tất cả mọi chuyện đều dễ làm.

Liễu Ky Phi bây giờ đã chú ý đến công ty bảo an Danh Dương, cái công ty này được chính phủ ủng hộ, tin rằng nếu như mình có thể tạo quan hệ được, sau đó muốn chiếm giữ nghiệp vụ ngân hàng cũng không phải là chuyện khó.

Vì phần bối cảnh chính phủ, Liễu Ky Phi căn bản là không quan tâm, vô luận là ai kinh doanh công ty bảo an, đều cần phải trực thuộc về cục cảnh sát cả, cũng phải đóng phí quản lý, cho nên theo hắn thấy, người ta ai cũng thế, đều phải đóng phí quản lý cho cục cảnh sát cả. Cứ như vậy, bối cảnh chính phủ cũng sẽ trở nên không cần quan trọng nữa.

Vấn đề quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng thăm dò thân phận của Dương Minh, chỉ cần biết được thân phận của Dương Minh, cùng với quan hệ của hắn với công ty bảo an Danh Dương, thì mới có thể đưa ra bước tiếp theo.

Liễu Ky Phi rất hưng phấn, không ngờ rằng chỉ tùy tiện tìm một cô gái, lại có thêm được một cơ hội trọng đại như vậy, nếu như mình thật sự thúc đẩy chuyện này thành công, thì tin rằng ông già kia khẳng định sẽ rất cao hứng, ủy nhiệm mình làm người phụ trách vấn đề này bên Tùng Giang sẽ không còn vấn đề, đến lúc đó, quyền lợi của mình trong tập đoàn sẽ tăng lên, vinh hoa phú quý trở nên dễ dàng.

Trưởng phòng Nghiêm đương nhiên là không biết chủ ý này của Liễu Ky Phi, còn tưởng rằng hắn thành tâm hợp tác với công ty bảo an Danh Dương! Vì thế dự định giúp hắn làm người trung gian.

Tin rằng sau khi chuyện này thành, bên nào cũng sẽ không bạc đãi mình, dù sao thì vị trí của mình ở đây bây giờ cũng có chút buồn chán rồi, chuyện này thành công sẽ làm cho lãnh đạo quan tâm, và cho mình một vị trí hợp lý và chính xác trong cục công thương cũng không chừng!

Cầm lấy điện thoại, gọi cho Bạo Tam Lập, những thông tin này đều có trong máy tính cả.

"Alo, xin chào" Bạo Tam Lập thấy một dãy số lã, vì thế trả lời điện thoại một cách nghi hoặc.

"Xin chào, là Bạo Tam Lập tiên sinh sao?" Trưởng phòng Nghiêm hỏi, ông ta muốn xác định thân phận của Bạo Tam Lập, tuy rằng trong máy tính ở cục công thương có lưu lại số điện thoại của Bạo Tam Lập, nhưng mà có ai bảo đảm rằng hắn ta không đổi số khác không?

"Tôi là Bạo Tam Lập, xin hỏi là vị nào thế?" Bạo Tam Lập kỳ quái hỏi.

"Xin chào, Bạo tiên sinh, tôi là người của cục công thương" Trưởng phòng nghiêm tự giới thiệu: "Tôi họ Nghiêm.

"
Nghiêm tiên sinh? Có chuyện gì không?" Bạo Tam Lập kỳ quái, vì sao người của cục công thương lại gọi điện cho mình.

"
Là như vậy, Bạo tiên sinh, ở chổ tôi, có một người khách đầu tư bên ngoài đến, muốn cùng ngài hợp tác, hắn muốn mời cậu đi ăn một bữa cơm, nhưng mà lại không dám đến quấy rầy, vừa đúng lúc lại có quan hệ với tôi, ngài xem có thể nể mặt tôi mà đến gặp người này không?" Trưởng phòng Nghiêm nói chuyện rất khách khí.

"
Ơ?" Bạo Tam Lập nhíu mày, người đầu tư bên ngoài muốn hợp tác? Có thể hợp tác cái gì? không phai là thân thích của một đại nhân vật nào muốn kiếm chút quan hệ sao? Nghĩ đến đây, Bạo Tam Lập không khỏi do dự, nhưng mà hắn cũng hiểu rõ, có vài người không thể đắc tội được, tuy rằng mình có quan hệ tốt tại Tùng Giang, nhưng mà nhà giàu không bằng quan huyện, ít nhất là cũng không thể đắc tội với người của cục công thương.

Nghĩ đến chuyện này, Bạo Tam Lập nói: "
Tốt thôi, nếu như là như vậy, buổi trưa hôm nay hoặc là trưa ngày mai đi, tôi có thời gian rãnh"

"
Được thôi, chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy buổi trưa hôm nay đi, tôi chọn địa điểm cho, rồi liên hệ với ngài" Trưởng pho2g Nghiêm nói.

Trưởng phòng Nghiêm cúp điện thoại xong, liền nói với Liễu Ky Phi: "
Bạo Tam Lập đã đồng ý rồi, trưa ngày hôm nay, cậu định chọn chổ nào?"

"
Ở chổ này, có khách sạn nào tương đối được?" Liễu Ky Phi suy nghĩ rồi nói.

Hắn ta không phải là người địa phương Tùng Giang, đến đây chủ yếu là muốn tìm Kinh Tiểu Lộ để trả thù, lần trước hắn đến đây chơi vô tình quen với Kinh Tiểu Lộ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.