Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1246: Phi hiệp không trung



"Vậy được rồi, buổi tối anh theo em" Tôn Khiết không tình nguyện thả Dương Minh ra, nhỏ giọng bên tai của Dương Minh.

Một câu này thôi, nhất thời làm cho máu nóng, máu dâm và tất cả loại máu trong người Dương Minh sôi lên, cho dù có ngã chết cũng đáng, đây là lần đầu tiên Tôn Khiết chủ động mời gọi nha, trước đây đều là mình dày mặt đến chổ của Tôn Khiết mà thôi, hay hai người cùng làm với Tiếu Tình nữa, nhưng dù sao thì lần nào Tôn Khiết cũng không muốn, tuy rằng cuối cùng vẫn thuận theo ý mình, nhưng mà tình huống như vậy cũng làm cho Dương Minh khó chịu.

Nhưng bây giờ thì lại khác, đây là lần đầu tiên Tôn Khiết can tâm tình nguyện, mời gọi mình đến với nàng, ý nghĩa đương nhiên là khác.

"Ừ, buổi tối rồi tính, bây giờ anh phải đi cứu chị Dương Hân đã" Dương Minh không muốn bỏ qua cơ hội triền miên đâu, nhưng mà tình thế ép người, Dương Minh cũng cần phải cứu Dương Hân nữa!

Về phần những người khác, Dương Minh cũng không thể giúp gì nhiều được, thứ nhất Dương Minh không phải là đấng cứu thế, thứ hai Dương Minh cũng không phải là nhân viên công tác của khu trò chơi, càng không phải là nhân viên chữa cháy, những việc này nên giao cho người ta làm, Dương Minh cũng chỉ có thể cứu người của mình thôi.

Đương nhiên, đây không phải là do Dương Minh ích kỷ, mà tình huống bây giờ, những người này thoạt nhìn không có nguy hiểm gì, không cần Dương Minh ra tay. Về phần vì sao Dương Minh lại cứu Tôn Khiết và Dương Hân, cũng chỉ vì Dương Minh sợ có gì ngoài ý muốn thôi, cái này có thể là do Dư Thiên Trợ và Tiễn Đường Giang làm ra, chứ không phải là do máy móc gặp trục trặc!

Cứ như bây giờ, chiếc xe dừng lại giữa không trung, những người ở trên sẽ không có nguy hiểm gì, chỉ cần đưa thang đến cứu viện là xong!

Dương Minh buông Tôn Khiết ra, để cho nàng đến chổ của Ngô Vân Sinh nghỉ ngơi trước, sau đó lại leo lên lần nữa.

Dương Hân lần này đã không sợ rồi, bởi vì nàng xác định là mình đã nhìn thấy cảnh Dương Minh cứu Tôn Khiết rồi! Tôn Khiết bây giờ đang bình an đứng bên dưới ngoắc mình! Mà Dương Minh thì đang leo lên lần hai!

Dương Hân càng thêm vững tin Dương Minh không chơi trò này không phải là vì sợ mà là vì mặt mũi của Ngô Vân Sinh! Nếu như sợ thì sao mà dám leo lên chứ?

"Chị Dương Hân, một lát chị ôm chặt em, giống như tiểu Khiết vậy. nhưng mà anh rể không có ghen chứ?" Dương Minh vì muốn làm cho bầu không khí bớt căng thẳng, cho nên vừa chọc ghẹo Dương Hân vừa tháo dây an toàn và vòng đai an toàn ra.

Bởi vì Dương Minh đã nhìn ra, Dương Hân còn khẩn trương hơn cả Tôn Khiết nữa, cho nên cứu Tôn Khiết trước, cũng vì Tôn Khiết thân cận với mình hơn, về phương diện khác cũng muốn làm mẫu cho Dương Hân coi, để cho nàng nhìn thấy Tôn Khiết được cứu hoàn hảo không bị sứt mẻ chổ nào, như vậy mới làm tăng lòng tin của nàng lên!

Quả nhiên, bây giờ nhìn thấy Dương Hân quên cả sợ, tự tin gật đầu với mình, cưới nói: "Hắn dám ghen sao, hơn nữa em là em trai của chị mà, hắn ghen cái gì?"

Nói xong, Dương Hân liền ôm chặt lấy Dương Minh, tuy rằng cảm nhận được sự mềm mại của thân thể Dương Hân, nhưng Dương Minh không dám có tư tưởng lộn xộn gì, hít một hơi thật sâu, rồi lao mình xuống dưới.

Trước đó đã làm một lần, cho nên lần này làm việc cũng dễ hơn, chỉ nhảy vài cái, là có thể đáp xuống đất vững vàng!

Lúc này, những người khách ở trên, cùng những người khách ở dưới lại hét ầm cả lên!

Ngô Vân Sinh càng thêm kích động và khẩn trương, quả nhiên là hắn không ghen, thậm chí là nghĩ cũng không nghĩ nữa, trong lòng cảm kích Dương Minh còn không kịp nữa là!

Hai người tiếp đất xong, Dương Minh cũng nhanh chóng buông Dương Hân ra, để tránh bị hiểu lầm, Dương Hân cũng hiểu được suy nghĩ của Dương Minh, cho nên cảm kích nhìn hắn nói: "Cảm ơn em!"

"Chị là chị của em, chị còn cảm ơn cái gì?" Dương Minh khoát tay nói.

Hai người còn chưa nói xong, thì bên đám người đã truyền đến tiếng lộn xộn.

Bời vì, bọn họ nhìn thấy có một cái thang máy kéo dài đang di chuyển đến hướng này, nhưng mà bởi vì cách khá xxa, hơn nữa khách ở đây tương đối đông, cho nên di chuyển vô cùng chậm.

Nhưng mà, trước khi thang máy đến, đã có hai người vừa chạy đến chổ này, vừa cầm cái loa kêu lớn, nói là mọi người chú ý, khách ở trên chú ý, bởi vì hệ thống xảy ra trục trặc, cho nên tạm thời không thể vận hành được, nhưng mà không có vấn đề, chúng tôi đã gọi thang máy đến, lập tức cứu mọi người xuống, xin mọi người ngồi yên tại chổ đừng cử động, cũng đừng tranh giành, chúng tôi sẽ cứu theo trình tự từ đầu xuống!

Đương nhiên, Tiễn Đường Giang nói như vậy là cũng có nguyên nhân, bởi vì hắn thấy Tôn Khiết và Dương Hân ngồi ở vị trí đầu xe, cho nên cứ như vậy, sẽ có thể cứu Tôn Khiết và Dương Hân trước.

Cứu trước và cứu sau, thì rằng nhìn thì như nhau, nhưng mà cảm giác thì lại không giống, cho nên hắn muốn tạo ấn tượng với Tôn Khiết và Dương Hân, như vậy mới có thể biểu lộ hình tượng anh hùng.

Thấy người cứu việc đã đến, những người khách ở trên cũng bình tĩnh lại, bởi vì đã có tấm gương Dương Minh cứu Tôn Khiết và Dương Hân rồi, cho nên bọn họ cũng không sốt ruột, ngồi yên ở trên ấy.

Những người ở dưới đất thì cũng yên tâm lại, chủ động nhường một con đường, để cho thang máy có thể thuận lợi đi qua.

"Tiễn ca." Dư Thiên Trợ bỗng nhiên kinh ngạc mở to mắt ra, thúc vai Tiễn Đường Giang.

"Mày đẩy tao làm gì?" Tiễn Đường Giang nhíu mày, có chút khó hiểu, quay sang hỏi: "Có chuyện gì?"

"Tiễn ca, Dương Minh, cái tên Dương Minh kia đã cứu Tôn Khiết và Dương Hân xuống!" Dư Thiên Trợ chỉ vào hướng của Dương Minh và Tôn Khiết, Dương Hân, kêu ầm lên.

Tiễn Đường Giang nhìn theo hướng của Tiễn Đường Giang, quả nhiên là thấy Tôn Khiết và Dương Hân, nhất thời ngây ngốc! Bọn chúng tốn công tốn sức, tốn tế bào thần kinh để nghĩ ra kế anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng không ngờ lại bị Dương Minh đoạt trước!

Tuy rằng không biết Dương Minh đã làm thế nào, nhưng mà sự thật xảy ra trước mắt, cũng không thể không tin được!

"Hắn. cứu người xuống, rốt cục là chuyện gì?" Tiễn Đường Giang thoáng cái liền ngu ngốc, hắn hao tốn tâm tư để bày ra một kế hoạch thật tốt, vậy mà tự nhiên lại bị thất bại, hắn sao có thể cam tâm được?

"Tao cũng không biết" Dư Thiên Trợ kì quái nói: "Vậy chúng ta còn cứu hay không?"

Tiễn Đường Giang nhíu mày nói: "Cứu, nói cũng đã nói rồi, thấy chết mà không cứu, như vậy thì Tôn Khiết và Dương Hân chẳng phải là càng coi thường chúng ta sao? Cho dù cứu không được hai nàng, thì ít nhất cũng có thể coi là anh hùng, ngày mai đăng báo cũng không chừng, không sợ Tôn Khiết và Dương Hân không hồi tâm chuyển ý, sau này cũng có cơ hội, chúng ta sẽ để lại ấn tượng tốt với hai nàng!"

Dư Thiên Trợ cũng hiểu được chuyện này, vì thế gật đầu, nói: "Được, vậy chúng ta tiếp tục cứu."

Thang máy được kéo dài lên trên, dưới sự chỉ huy của Dư Thiên Trợ và Tiễn Đường Giang, bắt đầu cứu người.

Dương Minh lúc này đang cười lạnh nhìn tình cảnh đang diễn ra trước mắt, vốn chỉ là suy đoán, nhưng mà bây giờ thì không cần phải đoán nữa, chuyện này chắc chắn 100% là có liên quan đến Tiễn Đường Giang và Dư Thiên Trợ.

Hai người này, một là giám đốc quản lí, một là đội trưởng bảo an, nếu như nói là đội trưởng bảo an đến cứu viện thì còn có thể, nhưng giám đốc quản lí thì lại không có quan hệ gì với chuyện này.

Nhưng mà, từ tình huống của hiện trường cho thấy, là Tiễn Đường Giang làm chủ, còn Dư Thiên Trợ thì chỉ là người chạy việc thôi, càng nói rõ thêm chổ kỳ quái.

Nghĩ đến đây, Dương Minh bắt đầu nhìn về hướng phòng điều khiển của trò chơi, liền đoán ra vấn đề.

Dưới sự trợ giúp của dị năng, Dương Minh nhanh chóng tìm được phòng điều khiển của trò chơi.

"Các người chờ ở đây chờ anh, anh đi làm chút chuyện" Dương Minh vỗ nhẹ lưng của Tôn Khiết, nói với nàng.

Tôn Khiết chờ Dương Minh cứu Dương Hân xuống, đang muốn nói chuyện với hắn, thì thấy hắn lại muốn rời đi, còn Ngô Vân Sinh thì đang muốn nói lời cảm ơn với Dương Minh, nhưng cũng đành phải nín lại. Dương Minh đang có chuyện gấp phải làm, cho nên bước đi cũng nhanh hơn, nhanh chóng xông vào trong phòng điều khiển, Dương Minh căn bản là không gõ cửa, mà trực tiếp đá bay cửa đi.

Cái cửa bằng sắt này bị Dương Minh đá bay đi, nhất thời làm cho người nhân viên bên trong giật mình, quay đầu nhìn ra hướng cửa: "Anh. anh là ai?"

Nhưng mà, hắn nói đến đó, lập tức nhận ra Dương Minh là người đã leo lên cứu người, còn Dư Thiên Trợ và Tiễn Đường Giang khi ấy đang đi lấy thang máy, cho nên không thấy được, nhưng mà hắn ngồi trong phòng điều khiển thì thấy rất là rõ ràng!

Hắn sợ bên phía trò chơi sẽ xảy ra chuyện, lỡ như bị thương hoặc làm chết người, vậy thì hắn phải gánh trách nhiệm thật lớn, nói thế nào cũng phải chịu phạt! Tuy rằng sự đồng ý của Tiễn Đường Giang có mê hoặc rất lớn đối với hắn, nhưng mà hắn cũng sợ xảy ra vấn đề, lỡ như có chuyện, hắn nói thế nào cũng không có tác dụng!

Cho nên, khi hắn nhìn thấy Dương Minh giống như spider man leo lên trên chổ chiếc xe, cũng giật mình hoảng sợ vô cùng. Nếu không phải hắn đang ở đây, thì hắn còn tưởng rằng mình đang ngồi trong rạp chiếu phim 3D nữa chứ.

Lần này lại thấy Dương Minh đạp bay cánh cửa đi, cũng không có nhiều ngạc nhiên cho lắm, bởi vì đối với một nhân vật như vậy thì cánh cửa này chẳng đáng là bao.

"Nói đi, xảy ra chuyện gì?"

Người nhân viên đối mặt với một nhân vật kinh khủng như Dương Minh, làm sao mà dám ho?

"không nói?" Dương Minh bước lại, túm lấy cổ của người nhân viên, quát: "Có cần tao cho mày bay lên trời một lần, đi du lịch ngoài vũ trụ miễn phí không?"

"Đại hiệp. thật sự là oan cho tôi quá, cái này không phải là do tôi làm." Người nhân viên cũng không biết là Dương Minh cũng là khách giống như Tôn Khiết và Dương Hân, hắn thấy được cảnh hồi nãy, vô thức nghĩ đến nước Mỹ, cho rằng Dương Minh hẳn cũng là một loại siêu nhân.

"Tiễn Đường Giang và Dư Thiên Trợ cho mày bao nhiêu tiền?" Dương Minh nhìn thấy bộ dạng của tên này, cũng đoán được tám chín phần.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.