Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1236: Lựa chọn đau khổ



Tuy rằng Điền Đông Hoa đã nghĩ đến, Dương Minh khẳng định sẽ đúng ở bên đối lập của cha, hai người đã thành kẻ địch của nhau, vậy thì Điền Đông Hoa nhất định phải chọn ra một lập trường riêng cho mình.

Giúp Điền Long đối phó Dương Minh, đây là điều không có khả năng, nếu như Điền Đông Hoa có suy nghĩ này, thì đã không bị giam lỏng ở đây, nhưng mà giúp Dương Minh đối phó với cha, như vậy Điền Đông Hoa cũng không làm được.

Dù sao người đó vẫn là cha ruột của hắn, nuôi dưỡng hắn đến bây giờ, cho nên, Điền Đông Hoa không thể làm được chuyện này. Nhưng mà, nhớ đến những hành vi của cha, Điền Đông Hoa cũng biết, cha đúng là hết thuốc chữa rồi, Dương Minh muốn ra tay với cha, hắn tuyệt đối là không cản!

Cho dù Dương Minh không đối phó với cha, cho cha tiếp tục như vậy thì tuyệt đối cũng không phải là một kết cục tốt, cho nên Điền Đông Hoa cắn răng, nhìn Dương Minh, hỏi: "Về chuyện của cha tao sao?"

Dương Minh gật đầu, lời này cuối cùng vẫn phải nói với Điền Đông Hoa mà thôi, dù sao trong lúc Điền Đông Hoa cãi nhau với Điền Long, cũng đã kiên quyết đứng về phía mình, thậm chí là không tiếc trở mặt với cha nữa!

Nhưng mà, nói thế nào thì nói, đối phương vẫn là cha của Điền Đông Hoa, nếu như Điền Đông Hoa thật sự coi mình là bạn, là anh em tốt, vậy thì Dương Minh càng không thể bỏ mặc hắn, vấn đề xử lý Điền Long thế nào, Dương Minh cũng muốn thương lượng với Điền Đông Hoa trước khi quyết định.

"Được rồi.' Điền Đông Hoa cười khổ nói: "Nếu như cha tao đã làm ra chuyện này, thì tao cũng không muốn nói thay cho cha, lão đại, mày tự quyết định tất cả đi."

Điền Đông Hoa vốn tưởng rằng Dương Minh căn bản là không có khả năng chống lại cha mình, nhưng mà bây giờ, Điền Đông Hoa biết mình đã coi thường Dương Minh rồi.

Nếu Dương Minh có thể mua chuộc được Trương Kim Oa, thả người của Tôn gia ra, vậy thì Dương Minh cũng có thể mua chuộc được những người khác, như vậy thì đối phó với cha cũng có phần thắng.

Đây là một lựa chọn đau khổ, nhưng mà Điền Đông Hoa vẫn phải chọn, cho nên, sau khi suy nghĩ mãi, rốt cục đã chọn không giúp bên nào cả, thứ nhất là một bên là cha bên kia là anh em, Điền Đông Hoa không có biện pháp lựa chọn, thứ hai là Điền Đông Hoa thật sự cũng không giúp được gì.

Nhưng mà, hắn nói như vậy cũng muốn biểu lộ lập trường của mình với Dương Minh, đó chính là mày muốn làm gì cha tao, thì tao cũng mặc kệ. có thể biết, Điền Đông Hoa lúc này đang đau khổ cỡ nào.

Dương Minh hơi kinh ngạc, lúc đầu hoài nghi lời nói của Điền Đông Hoa, nhưng mà chỉ sau một giây liền hiểu được, Điền Đông Hoa khẳng định là hiểu lầm, hẳn là chưa biết mình đã bắt được Điền Long rồi!

"
Đông Hoa, Điền Long. cha của mày, đã bị tao bắt." Dương Minh vỗ vai Điền Đông Hoa, sau đó chỉ vào căn phòng giam giữ người của Tôn gia trước đây: "Ở ngay trong phòng này"

"
A." Điền Đông Hoa nhất thời sửng sốt, nhưng chỉ trong giây lát liền tỉnh táo lại: "Mày nói là. cha tao đã."

Dương Minh gật đầu: "
Mày là anh em tốt của tao, cho nên xứ lý chuyện này thế nào, tao thật sự là không có biện pháp, đúng là đau đầu"

Điền Đông Hoa cũng im lặng, hắn không ngờ rằng Dương Minh thật sự bắt được cha của mình, cái này làm cho Điền Đông Hoa hơi bất ngờ, lúc đầu theo suy nghĩ của hắn, Dương Minh tuy rằng lợi hại, nhưng mà cha cũng không yếu, nếu hai người có thể nói chuyện, vậy thì đây là kết quả tốt nhất rồi.

Nhưng mà bây giờ, nếu Dương Minh đã bắt được Điền Long, với quan hệ của Dương Minh và Tôn gia, cha mình có thể sống khá giả được sao? Thật ra, Dương Minh hoàn toàn không cần phải thương lượng với mình chuyện xử lý, nhưng mà Dương Minh làm như vậy, đã chứng minh rằng Dương Minh coi mình là anh em.

Nhưng mà, càng như vậy thì Điền Đông Hoa lại càng hổ thẹn, càng không thể can thiệp vào chuyện của Dương Minh! Rõ ràng là cha làm sai, bị Dương Minh bắt rồi trừng phạt cũng là đúng tội, Điền Đông Hoa làm sao mà có thể bao che cho cha được? Như vậy thì rất là bất nghĩa!

Huống chi, Điền Đông Hoa cũng hiểu về thái độ làm người của Tôn Hồng Quân, người ta tốt xấu gì cũng là một người có uy tín trong xã hội, lần này lại bị cha làm như thế, giam lỏng một thời gian, khẳng định là trong lòng vô cùng tức giận! Huống hồ, cha phản bội, nếu Tôn Hồng Quân bắt được cha, thì sao có thể bỏ qua được? Phỏng chừng là lúc này đây, cha khẳng định là lành ít dữ nhiều rồi, Tôn Hồng Quân tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng đâu!

Nghĩ đến đây, Điền Đông Hoa có chút buồn bã, nhưng mà hắn cũng biết, nếu như mình mạnh mẽ yêu cầu Dương Minh làm cái gì đó, thì Dương Minh cũng vẫn có thể hoàn thành nó, không cần phải đợi sự đồng ý của Tôn gia.

Chỉ cần yêu cầu Dương Minh tha cho cha một con đường sống, Dương Minh khẳng định sẽ làm được, nhưng mà làm như vậy, chẳng phải là gây mâu thuẫn giữa Dương Minh và người của Tôn gia sao?

Cho nên, sau khi cân nhắc mãi, Điền Đông Hoa rốt cục đã nói: "
Lão đại, mày muốn xử lý như thế nào thì cứ làm đi, không cần quan tâm đến suy nghĩ của tao! Cha tao có kết cục ngày hôm nay, cũng là do gieo gió gặt bão, tao càng không thể nói giúp giùm"

Dương Minh không ngờ rằng Điền Đông Hoa lại nói ra những lời này, Dương Minh vốn cho rằng, Điền Đông Hoa sẽ yêu cầu mình, chừa chút mặt mũi cho hắn, đừng truy cứu trách nhiệm của Điền Long, nhưng mà hiển nhiên là điều này không có khả năng rồi, cho dù không truy cứu trách nhiệm của Điền Long, thì cũng không thể để cho ông ta ở lại Tôn gia tiếp tục làm việc được.

Nhưng Dương Minh tuyệt đối không ngờ rằng, Điền Đông Hoa lại đưa quyết định rằng, hắn không can thiệp! Cái này cần phải nổ lực bao nhiêu mới có thể quyết định đây? Nhưng mà, Điền Đông Hoa nói như vậy, làm cho áp lực trong lòng của Dương Minh nhỏ đi rất nhiều.

Dương Minh tuy rằng cũng muốn dồn Điền Long vào chổ chết, nhưng mà bởi vì quan hệ với Điền Đông Hoa, Dương Minh không thể làm vậy.

Nhưng không giết ông ta, vậy cũng không thể nào buông tha cho ông ta đơn giản được, nhưng mà, nếu Điền Đông Hoa đã tỏ thái độ này, thì Dương Minh đã dễ dàng xử lý hơn.

Nghĩ đến đây, trong nháy mắt Dương Minh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cười nói với Điền Đông Hoa: "
Đi thôi, đi vào với tao, cùng cha mày nói chuyện!"

Tuy rằng trong lòng Điền Đông Hoa cũng rất là buồn, cha làm như vậy, hắn đã cãi nhau với cha, cũng không thèm nói chuyện, nhưng dù sao cũng là cha con của nhau! Nhưng mà, lần này Điền Đông Hoa lại cảm thấy do dự!

Hắn không biết nên đối mặt với cha như thế nào nữa, trong nháy mắt, cha biến thành tù nhân, Điền Đông Hoa thật sự sợ mình không nhịn được, sẽ yêu cầu Dương Minh làm cái gì đó, gây khó xử cho hắn.

Cho nên Điền Đông Hoa lùi bước, hắn không phải là loại người không phân rõ thị phi, đương nhiên biết cha có kết quả như vậy cũng không có gì kỳ quái cả, cho nên Điền Đông Hoa bây giờ càng không muốn đi gặp Điền Long.

"
Tao. thôi đi." Điền Đông Hoa thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.

"
Sao thế? ' Dương Minh cảm thấy khó hiểu, lúc này, Điền Đông Hoa hẳn là muốn đi gặp Điền Long chứ?

"không có gì, tao không biết nên đối mặt thế nào nữa, tao và cha tao." Điền Đông Hoa lắc đầu nói: "Tao sợ tao không nhịn được lại cầu tình cho ông ta"

Điền Đông Hoa cũng không giấu diếm gì trước mặt Dương Minh cả, vì thế đem suy nghĩ của mình nói ra luôn.

Dương Minh không ngờ rằng Điền Đông Hoa vì như vậy mà không chịu gặp Điền Long, nhất thời tức cười, sau đó nói: "Đi ttoi6, cùn gđi đi, muốn nói cái gì thì nói!"

Điền Đông Hoa cũng khó tin ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem biểu tình của Dương Minh thế nào, nhưng mà bây giờ Dương Minh đã bước đi trước, Điền Đông Hoa lại phải cúi đầu xuống, cẩn thận lời của Dương Minh.

Thấy Dương Minh đã đi xa, Điền Đông Hoa cắn răng, bước nhanh theo.

Trương Kim Oa sau khi thu xếp cho người của Tôn gia, cũng chạy đến xem Dương Minh có chuyện gì hay không, cho đến bây giờ, trong lòng của Trương Kim Oa vẫn cảm thấy hốt hoảng thầm nghĩ, Dương tiên sinh quả nhiên lợi hại, trước đây nhìn thấy hắn bị bắt, thật sự rất sợ, nhưng mà đó chỉ là kế sách dụ địch thôi, bây giờ đã nhìn thấy Điền Long thua trận rồi.

"Mở cửa ra đi!" Dương Minh nhìn Trương Kim Oa, nói.

"Vâng!" Trương Kim Oa vội vàng mở cửa ra, sau đó nói: "Dương tiên sinh. Điều thiếu gia. mời."

Trương Kim Oa rốt cục đã nhìn ra, Dương Minh lại chính là một phe với Điền Đông Hoa, cái này thật quá là lộn xộn, vì người bên trong là cha của Điền Đông Hoa.

Nhưng mà, việc này không phải là việc mà Trương Kim Oa hắn có thể hỏi thăm, cái chuyện này, hắn không muốn biết nhiều. Những chuyện cao cấp như vậy, càng biết nhiều, thì càng không có lợi cho Trương Kim Oa hắn.

Điền Long nghe thấy tiếng mở cửa, hơi ngẩng đầu lên, ông ta không ngờ rằng, ông ta thua, hơn nữa còn thua dưới tay của Dương Minh, ông ta không cam lòng, nhưng không thể nào thay đổi được.

Nhìn thấy Dương Minh tiến vào, Điền Long lạnh lùng nói: "Mày còn đến đây làm gì? Muốn giết thì cứ tùy tiện, tao không có gì để nói với mày!"

"
Haha, Điền Long, ông không có gì để nói với tôi, nhưng trước khi chết, cũng không có người nào muốn gặp sao?" Giọng nói của Dương Minh tuy rằng rất bình thản, nhưn gla5i mang theo cảm giác mát lạnh, làm cho Điền Long rất là khó chịu.

Điền Long vô thức sửng sốt, mình chết? Trước khi chết, đương nhiên là muốn gặp mặt hai đứa con trai lần cuối rồi. nhưng mà yêu cầu như vậy, Dương Minh có thể đồng ý sao?

Điền Đông Hoa đang muốn bước vào trong phòng, nghe thấy câu nói của Dương Minh, bước chân cũng dừng lại, biểu tình trên mặt cũng cứng đờ lại! Tuy rằng Điền Đông Hoa đã chuẩn bị từ đầu, Dương Minh và Tôn gia khẳng định là không bỏ qua cho cha, cuối cùng chỉ có thể chết để tạ tội.

Nhưng mà, thật sự nghe Dương Minh nói như vậy, làm cho tâm của Điền Đông Hoa rối loạn, hắn ta không biết nên đối mặt thế nào.

Dương Minh cũng nhận ra tình trạng phía sau, quay đầu lại nhìn Điền Đông Hoa, nói: "Đông Hoa, mày vào đi, có một số việc, cuối cùng vẫn phải đối mặt"

Điền Đông Hoa buồn bã, gật đầu đi vào trong, nhìn thấy Điền Long bị trói chặt trên mặt đất, cảm thấy rất không thoải mái, người cha ngày hôm qua còn cao cao tại thương, bày mưu tính kế, mà hôm nay lại trở thành một tù nhân, nhưng mà, cái này có thể trách ai?

"Cha." Điền Đông Hoa cẩn thận nhìn cha đang nằm trên mặt đất, trong lòng có trăm ngàn lời nói, nhưng không một chữ nào thốt ra được khỏi cửa miệng cả! Đúng vậy, hắn quả thật không biết nên nói cái gì cho phải, thật sự không biết.

"Đông Hoa, con không cần khổ sở." Điền Long nhìn thấy con trai, biểu tình trên mặt cũng hòa hoãn đi rất nhiều: "Từ xưa đã có câu, thắng làm vua thua làm giặc, cha của con đã thua, không ngờ là không đấu lại tiểu bối này, thật sự quá xấu hổ."

"
Cha, đến bây giờ mà cha vẫn cố chấp như vậy sao?" Điền Đông Hoa nghe Điền Long nói xong, nhất thời tức giận: "Lẽ nào cha vẫn không nhận ra, cha đã sai ngay từ đầu?"

"
Sai?" Điền Long cười tự giễu: "Thế giới này cho đến bây giờ vẫn chưa có đúng sai tuyệt đối, sai hay đúng, đều xuất phát từ lập trường của người nhìn vào nó, là ích kỷ!"

"
Lẽ nào ông không ích kỷ?" Dương Minh không nhịn được xen mồm vào nói.

"Đúng vậy, tao ích kỷ! Nhân bất vi kỷ!" (Làm người không ai là không ích kỷ) Điền Long không phủ nhận, trái lại còn khẳng định: "Tao ích kỷ không sai, nhưng mà tao không cho rằng tao làm sai cái gì cả! Tao chuẩn bị tương lai cho Đông Hoa, tao có gì mà sai? Tao không sai!"

"
Cha, cha còn không hiểu sao, tương lai của con, là do con tự phấn đấu mà có, chứ không phải là do cha cho con." Điền Đông Hoa thở dài nói: "Con cũng không cần cha như vậy."

"
không cần? Hừ, nói cho con biết, chỉ cần cha và Tôn Hồng Quân vào quan tại, thì địa vị của con tại Tôn gia sẽ thế nào? Con có rõ ràng không? Bọn họ có tin tưởng con như đã tin tưởng cha không? Đến lúc đó con phải làm sao?" Điền Long hừ lạnh nói.

"Điền Long ông sai rồi" Dương Minh nghe Điền Long nói xong, rốt cục cũng biết vì sao ông ta lại hạ quyết tâm phản bội Tôn gia rồi, thì ra là ông ta muốn dự định cho tươn glai.

Từu xưa đến đây, vua nào thì triều thần ấy, vua khác lên có nghe lời của triều thần đời cũ đâu? Điền Long sợ Tôn Khiết và Tôn Chí Vĩ lên nắ quyền, sẽ coi thường hoặc xỉ nhục Điền Đông Hoa, cho nên mới tiên hạ thủ vi cường.

"Tao sai? Tao sai thế nào?" Điền Long cũng không giận mà cười, Điền Đông Hoa nói như vậy, Dương Minh lại tự nhiên hùa theo.

"Sản nghiệp của Tôn gia, tôi nhìn còn chướng mắt, tôi ở châu Phi còn có công chuyện của mình, lớn hơn cái chổ này gấp trăm ngàn lần, bao gồm cả Tôn Khiết, sau này cũng đi theo tôi, như vậy, sản nghiệp của Tôn gia tại Đông Hải sẽ do ai quản lý?" Dương Minh hừ lạnh nói: "Dùng cái đầu thông minh của ông mà suy nghĩ đi, Tôn Chí Vĩ căn bản là không được, người bạn mà tôi tin tưởng, ngoại trừ Trương Tân ra, thì còn ai? Chính là người con trai Điền Đông Hoa thông minh hơn ông gấp trăm ngàn lần! Sinh ý tại Tùng Giang tôi sẽ giao lại cho Trương Tân, còn ở Đông Hải sẽ lại giao cho ai, ông tự nghĩ đi!" Dương Minh nói đến đây, không chỉ Điền Long, mà ngay cả Điền Đông Hoa cũng ngẩn người! Điền Đông Hoa cho đến bây giờ cũng không nghĩ rằng, Dương Minh lại nói ra những lời như vậy, cũng không ngờ rằng Dương Minh sẽ giao sinh ý lại cho mình quản lý!

Đây là sự tin tưởng cỡ nào? Sóng mũi của Điền Đông Hoa nhất thời cay cay, hắn không ngờ rằng, địa vị của mình trong lòng của Dương Minh lại quan trọng như vậy, Dương Minh có thể đem một chuyện quan trọng như vậy mà giao phó cho hắn!

"Haha? Bây giờ mày nói cái gì mà không được!" Điền Long sau khi sửng sốt xong, liền trở lại bình tĩnh, cười lớn nói: "Bây giờ mày ba hoa ở đây, cũng không dùn gđược! Nói nhảm ai mà không nói được? Nếu như mày có suy nghĩ này, vì sao trước đó không nói? Hơn nữa, mày đồng ý thì có ý nghĩa gì? Tôn Hồng Quân có thể nghe lời mày nói sao?"

Điền Đông Hoa lúc này cũng muốn nói, bởi vì hắn biết, lời của Dương Minh bao giờ cũng chắc chắn cả, Dương Minh chưa từng nói những lời nói nhảm với hắn bao giờ.

Quả nhiên, Điền Đông Hoa nghĩ không sai, Dương Minh liền lớn tiếng.

"Thứ nhất, Điền Long, tôi có thể nói rõ ràng cho ông biết, lời của tôi không phải là nói nhảm!" Dương Minh nhìn Điền Long, nói từng chữ: "Ông là ông, Điền Đông Hoa là Điền Đông Hoa, hai cha con ông không giống nhau, tôi cũng không vì chuyện của ông mà giận cá chém thớt lên đầu của hắn, cho nên lời nói của tôi vẫn có tác dụng như cũ! Tôi sẽ đi ra nước ngoài, còn sinh ý ở Đông Hải sẽ giao cho Đông Hoa xử lý!"

Điền Long không ngờ rằng Dương Minh lại nói như vậy, dưới tình huống như thế này, mà Dương Minh lại còn có thể đồng ý, theo Điền Long thấy, đây là điều không tưởng tượng được, nhưng mà ông ta không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe Dương Minh nói tiếp, nhìn xem còn có gì không/

Điền Đông Hoa cũng không khống chế được tâm tình của mình, khóe mắt đỏ lên, nói: "Lão đại. tao không cần gì cả."

Dương Minh khoát tay, ý bảo Điền Đông Hoa không cần phải nói, tiếp tục nghe: "Thứ hai, về phần chú Tôn có đồng ý hay không, tôi có thể khẳng định với ông, nếu như ông biết, phần tài sản của tôi bây giờ còn lớn hơn chổ này gấp trăm lần, thì ông sẽ không để ý những cái này!"

"
Hơn gấp trăm lần?" Điền Long mở to hai mắt ra, ông ta không thể nào tin được, Dương Minh lại có nhiều tiền như vậy! Phải biết rằng, tài sản của Tôn gia tính thế nào cũng gần mấy tỷ, nhưng mà Dương Minh lại gấp trăm lần cái này, đó là bao nhiêu tiền?

"Đương nhiên, gấp trăm lần chỉ là một ví dụ" Dương Minh nhàn nhạt nói.

Điền Long thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, mẹ nó, cũng không thể có nhiều như vậy, nhưng mà tiểu tử này cũng biết chém gió thật. Nhưng mà, ông ta vừa nghĩ đến đây, thì Dương Minh đã bổ sung thêm" Chính xác hơn là gấp mấy ngàn lần"

"
Hả?" Lúc này Điền Long trợn tròn mắt lên, không thể tin được, trình độ chém gió của Dương Minh đã đạt đến một trình độ quá cao rồi.

"Nói thật ra, Điền Long, ông quá sốt ruột rồi" Dương Minh thở dài: "Nhưng mà, suy nghĩ của ông cũng giống như của tôi, kết quả cuối cùng đều như nhau, đều là để cho Đông Hoa quản lý sinh ý ở đây, nhưng mà, nếu chuyện đã xảy ra như vậy, ông cũng đừng trách tôi không khách khí!"

Điền Long nghe Dương Minh nói xong, tựa hồ cũng đã hiểu ra, có thể, Dương Minh đã đạt đến một độ cao mà ông ta căn bản là không nhìn tới được, cũng bởi vì như vậy mà Dương Minh mới có thể mua chuộc được những người xung quanh mình.

Khoảng cách giữa hai người quả thật là quá xa.

"Nếu như mày có thể giữ được lời hứa của mày, vậy thì tao có chết cũng không tiếc!" Điền Long thở phào nhẹ nhõm, ông ta không ngờ rằng, suy nghĩ của Dương Minh lại tự nhiên là như vậy, tuy rằng không biết thật giả, nhưng mà nếu Dương Minh đã nói vậy, thì rất là có thể, coi như là một sự an ủi trước khi chết cũng được.

"Lời tôi đã nói, nhất định là chắc chắn! Đương nhiên, chỉ đối với bạn của tôi thôi" Dương Minh nhìn Điền Đông Hoa, nói: "Bạn của tôi không nhiều, trong trường học, có tình cảm anh em với nhau, cũng chỉ có Trương Tân và Điền Đông Hoa, cho nên lời hứa của tôi dành cho họ, nhất định là chắc chắn!"

Điền Long gật đầu, sau đó nói: "Được, nếu thật sự là vậy, thì tao cảm ơn mày!"

"
Hai cha con ông, còn gì muốn nói thì nhanh chóng nói đi, tôi đi trước, cho hai người không gian riêng" Dương Minh nói xong, không đợi Điền Long và Điền Đông Hoa trả lời, xoay người bước ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.