Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1188: Lý giáo luyện không may



Hầu Chấn Hám cầm lấy cái thiết bị trong tay, cẩn thận xem xét quan sát vẻ bề ngoài của nó, sau đó lắc đầu nói: "Loại thiết bị nghe trộm này, bởi vì chỉ dùng cục pin nhỏ, cho nên tần suất hoạt động rất nhỏ, phỏng chửng là chi có thể bắt tính hiệu trong khu vực này, là phòng làm việc của tổng giám đốc thôi, còn xa hơn thì sẽ mất tín hiệu, cho nên, lúc này Lưu Sạn và Khúc Đại Danh đã trốn rồi, sẽ không nghe được chúng ta đang nói gì!"

"Vậy là tốt rồi!" Bạo Tam Lập thở phào nhẹ nhõm, hắn là một người quê mùa, không giống như Hầu Chấn Hám có xuất thân từ quân đội, không rành về mấy cái thứ công nghệ cao này.

Công ty bảo an Danh Dương là do Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám cùng quản lý trực tiếp, cũng không cho Lưu Sạn và Khúc Đại Danh nhúng tay vào, nếu không thì hậu quả đúng? là không tưởng nổi, nếu mà xảy ra chuyện, thì ngay cả người có thể tin được cũng không có.

Bạo Tam Lập vừa ra lệnh, những nhân viên của Danh Dương chưa có công việc lập tức hành động, mà những bảo vệ ở khắp nơi cũng bắt đầu lưu ý.

Nhưng mà, Lưu Sạn và Khúc Đại Danh giống như biến mất khỏi thế gian vậy, lúc phát hiện ra hai người biến mất, Bạo Tam Lập đã phái người đến chổ ở của cả hai, nhưng mà đáng tiếc rằng, hai người cũng không có quay về đây, mà ở nhà cũng không còn ai!

Như vậy, cũng cáng thêm xác minh lời nói của Tiểu Vương, Lưu Sạn và Khúc Đại Danh có liên quan đến việc thiếu hụt tiền trong công ty, cho nên mới trốn tránh trách nhiệm. Xem ra, Lưu Sạn và Khúc Đạ Danh đều đã có chuẩn bị trước, nói cách khác, phỏng chừng trước đó bọn họ đã có mưu đồ chạy trốn, ngày hôm nay Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đột nhiên đến kiểm tra, thì cùng lắm chỉ là một cơ hội mà thôi, một cơ hội để bọn họ chạy trốn!

Mà hai người bọn họ, quả thật đã chuẩn bị đường lui từ lâu, nếu có động, lập tức có thể toàn thân trốn đi, như vậy, muốn tìm được hai người cũng sẽ không dễ dàng.

"Làm sao bây giờ?" Bạo Tam Lập lúc này đã không còn chủ ý, nếu như kêu hắn ta chém giết thì hắn lợi hại vô cùng, nhưng mà bây giờ cần phân tích hướng đi của Lưu Sạn và Khúc Đại Danh, Bạo Tam Lập không biết nên làm thế nào.

"Báo cáo cho Dương ca, sau đó đến phòng làm việc của Lưu Sạn và Khúc Đạn Danh, cẩn thận tìm kiế, nhìn xem có đầu mối quan trọng nào không, mặt khác, ra lệnh cho những người khác cũng tập trung tinh thần lại!" Hầu Chấn Hám trầm ngâm một hồi rồi nói.

"Đúng, tôi thông báo cho đàn em biết, để cho bọn họ tập trung tinh thần!" Bạo Tam Lập gật đầu nói: "Vậy còn bên Dương ca…." Nói đến Dương Minh, Bạo Tam Lập lại có chút khiếp đảm, dù sao đây cũng là chuyện do người của hắn gây ra, không có quan hệ với Hầu Chấn Hám, cho nên nếu Dương Minh có tức giận, thì cũng tìm Bạo Tam Lập hắn để trút giận.

"Để tôi nói!" Hầu Chấn Hám cũng biết chổ khó xử của Bạo Tam Lập, cho nên vỗ vai của hắn, cười khổ nói.

Bạo Tam Lập cảm kích nhìn Hầu Chấn Hám, nhưng mà cũng không nói thêm gì, nhanh chóng móc điện thoại ra, gọi cho thủ hạ, dặn dò bọn họ.

Còn Hầu Chấn Hám thì cũng lấy điện thoại ra gọi cho Dương Minh.

Dương Minh đang trên đường đến trường, hôm nay hắn đi sớm một chút, hắn ta không thể để cho Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai nhìn thấy hắn cùng đến trường với Vương Tiếu Yên được, cho nên dậy sớm lái xe đến trường.

Còn chưa đến trường thì điện thoại di động của hắn đã vang lên, Dương Minh nhìn thoáng qua màn hình, là Hầu Chấn Hám gọi đến, vì thế liền nghe: "Đại Hầu, có chuyện gì?"

"Dương ca, tôi và Báo tử đã đến công ty giải trí Danh Dương kiểm tra… Lưu Sạn và Khúc Đại Danh đã chạy trốn!" Hầu Chấn Hám cũng không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói sự tình cơ bản cho Dương Minh nghe: "Kiểm tra trong phòng làm việc của Quách Kiện Siêu, phát hiện ra máy nghe lén!"

"Chạy?" Dương Minh nghe xo? ng, nhất thời nhíu mày: "Bọn họ đã làm gì?"

"Tài chính trong công ty và quyền mua đồ đều là do Lưu Sạn và Khúc Đại Danh phụ trách, bọn họ không hề nghe lệnh của Quách Kiện Siêu, đã dùng thủ đoạn để tham ô hết số tiền trong tài khoản của công ty, bây giờ đã bỏ trốn và ôm theo một trăm ba mươi triệu!" Hầu Chấn Hám nói: "Trong lúc chúng tôi muốn gặp bọn họ, bọn họ đã bỏ trốn!"

"Ồ?" Ngay từ đầu Dương Minh đã hoài nghi Lưu Sạn và Khúc Đại Danh có vấn đề, không ngờ vấn đề của hai người này lại nghiêm trọng như vậy! Tuy rằng một trăm ba mươi triệu đối với Dương Minh mà nói không đáng chút nào, số tiền lấy được tù Lý Chí Thành bên Singapo còn nhiều gấp mấy trăm lần bên này, nhưng mà đây là hai việc khác nhau, bên Tùng Giang là căn cứ chính, mà căn cứ chính lại cạn tiền, thì cái gì cũng xong.

"Dương ca, tôi và Báo tử quản lý không tốt, xin ngài nghiêm phạt!" Hầu Chấn Hám cũng biết, chuyện lần này rất nghiêm trọng, lại thấy Dương Minh không nói gì, Hầu Chấn Hám còn tưởng rằng Dương Minh đã nổi giận, muốn trách tội hắn.

"Lưu Sạn và Khúc Đại Danh, hai người này tôi biết, không có quan hệ đến anh, hai người này đã theo Bảo tử từ đầu, cho nên Báo tử cũng có chổ khó xử" Dương Minh thở dài nói: "Nói cho hắn biết, đừng tự dày vò, chuyện này, hắn khẳng định là có trách nhiệm, nhưng tôi không truy cứu trách nhiệm bậy bạ, tất cả chờ tôi đến rồi tính!"

"Vâng, Dương ca, tôi lập tức nói với hắn!" Hầu Chấn Hám nghe Dương Minh nói xong, cũng thở phào nhẹ nhõm, biết Dương Minh mặc dù có chút giận, nhưng mà không phải loại giận quá mất khôn, Bạo Tam Lập hẳn là sẽ không chịu phạt nhiều.

"Đúng rồi, đã tìm kiếm hành tung của Lưu Sạn và Khúc Đại Danh chưa?" Dương Minh hỏi.

"Đã cho người bắt đầu hành động rồi!" Hầu Chấn Hám đáp.

"Cố gắng là tốt rồi!" Dương Minh thoải mái gật đầu, cúp điện thoại, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Vương Tiếu Yên, Dương Minh giải thích: "Bên công ty của anh xảy ra vấn đề, không thể đi học, một lát anh sẽ chở em đến cổng trường"

"Dạ" Vương Tiếu Yên không phải là con nít, cũng biết Dương Minh còn có chuyện riêng của mình, và nhất định là chuyện quan trọng, cho nên Vương Tiếu Yên cũng gật đầu không do dự

Lúc đến cổng trường, Dương Minh dừng xe lại, để cho Vương Tiếu Yên xuống xe đi vào trong trường, nhìn thấy Vương Tiếu Yên biến mất sau cánh cổng trường, Dương Minh mới yên tâm khởi động xe rời đi, hướng về chổ công ty giải trí Danh Dương.

Vương Tiếu Yên vừa vào trường học, thì đã có một bóng người chạy đến đón: "Yên Yên!"

Vùng lông mày của Vương Tiếu Yên nhất thời nhíu lại, cảm thấy rùng mình, nhưng mà cố gắng không làm cho mình phát hỏa: "Lý giáo luyện? Tại sao ông lại ở đây?"

Người này là Lý Đức Đỉnh, từng là huấn luyện viên điền kinh của Vương Tiếu Yên thời trung học.

"Yên Yên, tôi đã đồng ý đến đây để huấn luyện cho sinh viên ở đây, giúp cho trường tham dự vào đại hội thể dục thể thao!" Lý Đức Đỉnh đắc ý nói.

Hắ? n rất thích cái cảm giác được người khác tôn trọng: "Yên Yên, em có dự thi không? Em muốn đăng ký, chỉ cần nói với anh một tiếng!"

"Xin lỗi, Lý giáo luyện, tôi đã không còn tập điền kinh nữa, hơn nữa, tôi cũng không muốn phát triển trong ngành thể dục!" Vương Tiếu Yên bị mấy tiếng" Yên Yên" của Lý Đức Đỉnh làm cho nổi da gà, tuy rằng Dương Minh và cha đều gọi nàng là Yên Yên, nhưng mà nghe từ miệng của Lý Đức Đỉnh, Vương Tiếu Yên chỉ cảm thấy buồn nôn mà thôi.

"Không tập thì đã sao? Không phải là có anh sao? Anh huấn luyện riêng cho em, bảo đảm em sẽ vào trong top của quốc gia, đến lúc đó, được quốc gia nhìn trúng, thì cơ hội thăng tiến sẽ rất nhanh! Đây là cơ hội mà bao nhiêu người mơ ước!" Lý Đức Đỉnh vội nói: "Đến lúc đó, nếu thực sự có thể đoạt được quán quân thế giới, vậy thì muốn cái gì cũng được cả!"

Lý Đức Đỉnh đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn như vậy chỉ là vì muốn lừa Vương Tiếu Yên. Thật ra bản thân hắn cũng hiểu rõ, quán quân đâu phải muốn lấy là lấy, làm gì có chuyện đơn giản như vậy? Nhưng mà để lừa Vương Tiếu Yên, Lý Đức Đỉnh cũng không ngại khuếch đại sự thật một chút, nói láo một chút cũng đâu có sai đâu!

"Thật không? Haha, tôi thấy bây giờ rất tốt, tôi cũng không muốn giành quán quân, cũng không muốn nổi tiếng!" Vương Tiếu Yên lắc đầu.

"Sinh viên mà, tham gia hoạt động cũng là một chuyện tốt vậy!" Lý Đức Đỉnh vẫn chưa từ bỏ ý định.

Vương Tiếu Yên làm sao mà không biết tâm tư của Lý Đức Đỉnh? Thấy hắn vẫn cứ lải nhải hoài, vì thế nói: "Lý giáo luyện, thật ra, bạn trai của tôi không thích tôi tập điền kinh nữa, được rồi, tôi còn phải đi học"

Vương Tiếu Yên nói cho Lý Đức Đỉnh biết mình đã có bạn trai rồi, cũng là muốn cảnh cáo hắn phải bớt phóng túng một chút. Nhưng mà, Vương Tiếu Yên chưa nói dứt lời, nhắc đến Dương Minh, Lý Đức Đỉnh lại tự nhiên thấy giận một cách vô cớ! Lần trước bị Dương Minh lấy lý do chuyển xe, làm cho hắn ngồi chồm hổm, khiến cho hắn khổ không nói được, lúc này lại nghe Vương Tiếu Yên nói thế, nhất thời nhớ ra trong điện thoại của mình còn có ảnh của Dương Minh đang tình chàng ý thiếp với một cô gái khác!

Vì thế, Lý Đức Đỉnh vui mừng, vội nói: "Yên Yên, em chờ một chút! Nói đến bạn trai của em, anh có một tin tức quan trọng muốn nói cho em biết, liên quan đến hạnh phúc suốt đời của em!"

"Hả?" Vương Tiếu Yên vốn không muốn nghe, nhưng thấy Lý Đức Đỉnh nhắc đến Dương Minh, nhất thời kinh ngạc, dừng chân lại hỏi: "Chuyện gì?"

"Người bạn trai của em, không thành thật!" Lý Đức Đỉnh nhỏ giọng thì thầm, sau đó thò tay vào túi móc điện thoại ra, chỉnh đến tấm hình đó, đưa điện thọai đến trước mặt Vương Tiếu Yên, mà cũng đầu của hắn cũng cố ý nhích về hướng Vương Tiếu Yên.

Vương Tiếu Yên có chút chán ghét, nhích người qua, nhìn vào trong màn hình điện thoại của Lý Đức Đỉnh.

Trong màn hình điện thoại của Lý Đức Đỉnh, là một lốc ảnh chụp của Dương Minh cùng Triệu Oánh, có những cảnh nói cười vui vẻ?, nhìn có vẻ rất giống một đôi nam nữ đang yêu nhau cuồng nhiệt vậy!

Nhưng mà, quan hệ của Dương Minh và Triệu Oánh, Vương Tiếu Yên cũng biết rõ, hơn nữa, Triệu Oánh thích Dương Minh còn trước cả nàng, nếu như thật sự so sánh, thì Vương Tiếu Yên vẫn còn thua kém Triệu Oánh!

Cho nên, sau khi nhìn thấy ảnh chụp, trong lòng cũng hiểu được ý tứ của Lý Đức Đỉnh. Hắn ta muốn gây kích động, muốn làm cho mình nghĩ Dương Minh một chân đứng hai thuyền, sau đó chia tay với Dương Minh! Nhưng mà, Dương Minh chỉ đứng hai thuyền thôi sao? Đối với Dương Minh, Vương Tiếu Yên muốn hiểu mà không hiểu nổi!

"Cái này thì sao?" Vương Tiếu Yên chỉ vào trong điện thoại hỏi. Bối cảnh của ảnh chụp là một quán cơm, hình như là quán cơm Tứ Xuyên gần khu biệt thự Hoa Thương, nàng và Dương Minh có đến ăn vài lần.

"Bạn trai của em và người con gái khác đi ăn với nhau, còn nói cười vui vẻ như vậy, chẳng lẽ không nói rõ vấn đề gì sao?" Lý Đức Đỉnh cu4ngkhông cho rằng Vương Tiếu Yên không nhìn ra, hắn nghĩ, Vương Tiếu Yên nói như vậy, hoàn toàn là vì mặt mũi mà thôi. Nhưng mà, Lý Đức Đỉnh cũng ngại chọc thủng Vương Tiếu Yên, chỉ có như vậy thì Vương Tiếu Yên mới càng bị tổn thương nhiều, và hắn sẽ càng có cơ hội hơn.

"Ồ, cái này thì có sao đâu?" Vương Tiếu Yên cười nói: "Người trong ảnh tôi có biết, là cô giáo thời trung học của bạn trai tôi, bạn trai tôi mời đi ăn cơm cũng rất là bình thường, có gì đặc biệt đâu?"

"Cái gì? Người đó là cô giáo của hắn thời trung học?" Lý Đức Đỉnh sửng sốt, không ngờ đáp án lại là như vậy.

"Đúng vậy, lẽ nào, Lý giáo luyện nghĩ, học sinh và giáo viên có thể có quan hệ nam nữ bất chính sao?" Vương Tiếu Yên cười: "Lý giáo luyện, tư tưởng của ông hình như có chút không đúng!"

"Cái này… như vậy…" Lý Đức Đỉnh là sao mà nghe không hiểu, Vương Tiếu Yên dựa vào chuyện này, dùng một câu nói hai nghĩa, nói cho hắn biết, hắn nên từ bỏ hy vọng đi, bởi vì học sinh và giáo viên không có khả năng có quan hệ được!

"Haha, không còn chuyện gì, vậy tôi đi trước, Lý giáo luyện!" Vương Tiếu Yên vẫn còn giữ lễ phép, nói chuyện lịch sự đúng mực, khoát tay với Lý Đức Đỉnh, đi về hướng phòng học.

"Mẹ nó!" Lý Đức Đỉnh mắng to một câu, phun một bãi nước miếng ngay trên mặt đất: "Đis con mẹ nó, thật là tốn sức, không ngờ rằng lại là cô giáo của thằng nhóc này, lại còn bị quở trách một phen, thật là xui, không được, nhất định phải gỡ lại! Hừ, Vương Tiếu Yên, em đừng đắc ý, sớm muộn gì cũng là của tôi, con nhỏ nào mà Lý Đức Đỉnh này coi trọng, thì sẽ không thể chạy thoát được!"

"Tùy tiện nhổ bậy xuống đất, phạt năm mươi đồng!" Một bà lão mập mạp đi đến trước mặt Lý Đức Đỉnh, quát nói.

Lý Đức Đỉnh đang khó chịu trong lòng, không ngờ phun một bãi nước miếng xuống đất lại bị phạt tiền, nhất thời căm tức nói: "Bà là ai?"

"Tôi là nhân viên trong trường, chuyên phụ trách vệ sinh trong trường!" Bà già hừ một tiếng, tiện tay lấy ra tờ biên lai ghi phạt, sau đó đưa đến trước? mặt của Lý Đức Đỉnh: "Nộp tiền đây!"

"Tôi cũng là người trong trường, tôi là thầy giáo trong trường!" Lý Đức Đỉnh thấy bà già này chơi thật, vội vã giải thích.

"Thầy giáo trong trường? Tại sao tôi không gặp cậu bao giờ?" Bà già nhìn Lý Đức Đỉnh từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Hơn nữa, làm thầy giáo trong trường càng phải làm gương tốt! Đừng nói nhảm nữa, nộp tiền đây!"

"Nộp cái éo! Bà biết tôi là ai hay không? Tôi là giáo luyện được trường học mời tới!" Lý Đức Đỉnh trừng mắt nói: "Mau tránh ra, muốn đòi tiền thì gặp lãnh đạo trường học mà đòi!"

"Thế nào? Khạc nhổ bừa bãi còn muốn chạy?" Bà già ôm lấy ống tay áo của Lý Đức Đỉnh, không chịu buông ra.

"Buông ra!" Lý Đức Đỉnh thấy bà già dám ra tay, lập tức nổi giận: "Bà già, tôi nói cho bà biết, tôi là người tập thể dục, nếu không buông tay thì bà tự gánh lấy hậu quả! Một! Hai! Ba!"

"Bốp!" một tiếng.

Một cái tát giòn vang đánh vào mặt của Lý Đức Đỉnh, làm cho má của hắn nhất thời xuất hiện năm dấu tay đỏ rực.

"Thế nào? Còn uy hiếp bà à!?" Bà gia nói: "Mày tập thể dục thì sao? Bà tập nhu đạo này, muốn đánh mày là chuyện nhỏ, nói cho mày biết!"

Lý Đức Đỉnh bị bà già này tát cho thấy sao đầy mặt, cũng biết bà già này lợi hại, người bình thường làm sao mà có đủ lực như vậy, nhìn thấy thể hình của bà già này xong, Lý Đức Đỉnh cũng tin bà ta nói thật, bà già này không đơn giản, nếu như mà muốn động tay động chân với bà ta, người không may khẳng định là mình.

Lý Đức Đỉnh bó tay, đánh không lại, thì đành bỏ tiền ra! Rơi vào đường cùng, đành phải móc bóp trong túi quần ra, lấy tờ một trăm đồng đưa cho bà già: "Thối tôi lại năm mươi đồng!"

Ba già cầm lấy tờ tiền trong tay của Lý Đức Đỉnh, sau đó xé biên lai ra, đưa thêm một tờ cho Lý Đức Đỉnh, nói: "Không có tiền lẻ, cho mày thêm một tờ biên lai nữa, lát mày có thể phun thêm một bãi"

"A?" Lý Đức Đỉnh ngây dại, không ngờ rằng bà già này lại bá đạo như vậy, hắn nhìn thấy trong túi của bà già có một đống tiền lẻ luôn, nhưng mà bởi vì thái độ của hắn quá kém, cho nên bà già mới làm như vậy!

Còn muốn nói cái gì nữa, thì bà già đã đi xa rồi.

Lý Đức Đỉnh vô cùng bất đắc dĩ, nhưng mà cũng chỉ có thể nén giận. Nhìn tờ biên lai trong tay, Lý Đức Đỉnh hừ một tiếng, tiện tay vò lại, ném vào trong thùng rác. Những thứ mất mặt như vậy, hắn cũng không muốn giữ lại.

Lý Đức Đỉnh đi đến sân vận động, càng nghĩ về chuyện vừa rồi, càng thấy tức kinh khủng, mình đường đường là một huấn luyện viên thể dục, tự nhiên bị một bà già đánh, thật đúng là uất ức!

Nghĩ đến đây, Lý Đức Đỉnh liền phun một bãi nước miếng xuống đất, không phun không được, dù sao cũng đã nộp tiền rồi!

Nhưng mà, Lý Đức Đỉnh vừa phun xong, liền có một ông già đi cái vù đến trước mặt Lý Đức Đỉnh, cái tốc độ này, ngay cả quán quân điền kinh cũng chưa chắc bằng được….

"Khạc nhổ bừa bãi, phạt năm mươi đồ? ng!" Ông già quát.

Hai tròng mắt của Lý Đức Đỉnh như muốn rớt ra ngoài luôn: "Vừa rôi tôi mới bị phạt, đóng một trăm đồng, người kia không có tiền lẻ, cho nên cho phép tôi phun thêm một lần!"

"Vậy hả?" Ông già này hiển nhiên là có biết bà già kia, nghe Lý Đức Đỉnh nói như vậy, thái độ cũng tốt một chút: "Vậy giao biên lai ra đây"

"A? Biên lai? " Sắc mặt của Lý Đức Đỉnh nhất thời tái lại: "Tôi thấy vô dụng, nên đã ném rồi!"

"Ném rồi?" Sắc mặt của ông già cũng thay đổi, hừ lạnh nói: "Cậu lừa ai vậy? Nhanh lên một chút, tiền đây!"

Lý Đức Đỉnh cũng đang suy nghĩ kế hoạch thoát thân, do dự một hồi, quyết định bỏ chạy, hắn ta cũng không muốn giải thích nhiều, hắn ta thấy đối phương là một ông già, khẳng định là không bắt được hắn, không giống như bà già hồi nãy.

Lý Đức Đỉnh suy nghĩ như vậy, mình muốn bỏ chạy, thì ông già này không có biện pháp đuổi theo, cho dù gặp lại cũng không cách nào đối chứng, bởi vì nước miếng đã bốc hơi hết rồi!

Nhưng mà, Lý Đức Đỉnh còn chưa kịp chạy xa, đã bị ông già đuổi kịp rồi!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.