Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1062: Quy tắc ngầm?



"A? Phần cứng còn có thể nhập thông tin sao?" Trước giờ điện thoại di động đối với Dương Minh chỉ có tác dụng nghe, gọi và nhắn tin thôi, không ngờ nó còn có nhiều vấn đề như vậy, lúc này mới hiểu được, hèn chi loại điện thoại mã hóa này rất được các tổ chức chọn dùng, thì ra là giải mã lại phức tạp như vậy.

"Đương nhiên có thể" Chu Giai Giai gật đầu nói: "Không chỉ những điện thoại quân dụng được mã hóa, ngay cả điện thoại di động thông thường, ví dụ như điện thoại của anh, vẫn có thể mã hóa được nguồn điện"

"Nguồn điện?" Dương Minh nghe mà cứ như đang ở một nơi xa lắm.

"Mạch quản lý điện UEM ở giữa, trong mỗi điện thoại đều có, cái này anh có biết không?" Chu Giai Giai nói: "Mã LMEL không chỉ có trong vi mạch, mà trong nguồn địch cũng có, là loại mã nhị phân, có nó thì điện thoại mới có thể vận hành bình thường, bằng không sẽ gặp nhiều hạn chế. Hơn nữa mã nguồn chỉ có thể nhập vào, không thể thay đổi, nói cách khác, nếu anh dùng kỹ thuật tương tự để mã hóa điện thoại, thì mỗi lần sẽ lại gặp một lỗi dữ liệu khác nhau trong từng vi mạch, hơn nữa, nếu như loại trừ luôn cái này thì phương pháp nãy giờ sẽ không có ý nghĩa gì cả"

Dương Minh gật đầu, những lời nói của Chu Giai Giai hắn có thể hiểu sơ sơ (còn em thì chẳng hiểu gì cả), tuy rằng hắn không rõ cái gì mà mạch UEM có tác dụng gì, nhưng mà mã hóa dữ liệu và nhập số liệu vào thì hắn vẫn có thể hiểu được: "Còn phương pháp kia?"

"Phương pháp thứ hai tương đối tin cậy hơn, nhưng mà khi thực hiện lại phức tạp" Chu Giai Giai giải thích: "Phương pháp này thật ra là em chỉ nghe nói, là phối hợp với máy tính, bắt đầu mô phỏng phần cứng của điện? thoại, nhưng mà, để chuyển đổi dữ liệu từ điện thoại qua máy tính thì tương đối phức tạp, bởi vì nếu không điều chỉnh liên tục, thì chỉ có được những dữ liệu đã sử dụng. Nếu như có thể tìm được chính xác cổng vào phần cứng thì mới có thể mô phỏng thành công, còn thao tác cụ thể thì được nghiệm chứng trong quá trình chuyển đổi, máy tính là điểm đến của dữ liệu, làm cho trình tự hoạt động của phần cứng bị gián đoạn, nói cách khác, tức là trước khi trình tự nhập dữ liệu của phần cứng điện thoại bị lỗi thì mạnh mẽ can thiệp vào trình tự, đương nhiên, cũng có thể đảo ngược lại tính năng của trình tự, như vậy, chỉ có thể cưỡng chế được việc nhập dữ liệu của phần cứng. Phương pháp này nếu sử dụng đúng, có thể bẻ khóa luôn mật mã mà không cần phải mã hóa như phương pháp đầu tiên, và đây cũng là phương pháp em định thử"

"Được, vậy cứ làm theo phương pháp của em đi!" Dương Minh gật đầu nói: "Mong rằng có thể thành công!"

"Em đem hình ảnh cùng tư liệu của chiếc điện thoại này công bố trong vòng tròn hacker của bọn em, để cho mọi người cùng nghiên cứu để nhanh chóng có kết quả, anh không ngại chứ?" Chu Giai Giai hỏi.

"Cái này không có vấn đề gì, nhưng mà, người khác sẽ không hỏi em có cái này từ đâu chứ? Không rước lấy phiền phức?" Dương Minh nhắc nhở.

"Cái này thật ra thì không" Chu Giai Giai lắc đầu nói: "Tổ chức hacker này vốn là tổ chức nằm ngoài vòng pháp luật, cho nên người trong tổ chức thường lấy ra những thứ kỳ quái để mọi người cùng nhau nghiên cứu, mà mọi người cũng sẽ không hỏi thứ này từ đâu mà có"

Dương Minh gật đầu, cũng yên lòng, hắn không biết quy tắc trong giới hacker là gì, hơn nữa mỗi tổ chức đều có quy định riêng, Dương Minh càng không thể hiểu được, cái này cũng giống như Chu Giai Giai không hiểu quy tắc của giới sát thủ.

Điện thoại di động để ở chổ Chu Giai Giai, dì Lý cũng gọi điện lên, nói là cơm nước đã chuẩn bị xong rồi, kêu Dương Minh và Chu Giai Giai xuống ăn. Vì vậy hai người sửa sang lại quần áo một chút, sau đó đi xuống lầu.

Tay nghề của dì Lý thì khỏi chê rồi, bà ta nói rằng trước khi đi làm bảo mẫu, đã từng được học qua một khóa nấu ăn, cho nên không có gì là không làm được.

Nhưng mà, Dương Minh cũng cho rằng, dì Lý nếu không có thiên phú thì cũng chẳng học được gì, nhiều người đi học nấu ăn nhưng mà có thể làm đầu bếp tốt thì chỉ có vài người, cho nên, cùng nhau học thì ngộ tính của mỗi người cũng rất quan trọng.

Măng, thịt và bắp cải vốn là những món rất là bình thường, nhà nào cũng có, nhưng mà dưới tay của dì Lý liền trở thành một món ăn vô cùng hấp dẫn, nhưng mà, tay nghề của Trần Mộng Nghiên cũng không tệ, có một phong cách khác với dì Lý. Dì Lý thì thiên về trường phái cay, còn Trần Mộng Nghiên thì ăn lạt, mỗi người một vẻ.

Dương Minh và Chu Giai Giai ăn xong liền khen không dứt miệng.

Bởi vì hôm nay không phải là cuối tuần, nên dù Dương Minh rất muốn giữ Chu Giai Giai ở lại, nhưng mà trong thời gian gần đây trường học kiểm tra phòng ở rất nghiêm ngặt, cho nên sau khi cơm? nước xong, Dương Minh liền lái xe đưa Chu Giai Giai trở về trường.

"Chuyện điện thoại di động có gấp không?" Lúc bước xuống xe, Chu Giai Giai hỏi.

"Không gấp, em cứ từ từ làm cũng được, không cần phải tập trung nghiên cứu" Dương Minh nói, dù sao ban đầu Dương Minh cũng không ôm hy vọng gì, nhưng mà Chu Giai Giai lại nói là có thể giải quyết được, nhưng mà Dương Minh cũng không muốn Chu Giai Giai vì chuyện điện thoại di động làm lỡ cuộc sống sinh hoạt bình thường.

Nhìn Chu Giai Giai đi vào trong ký túc xá nữ, Dương Minh mới khởi động xe, không biết đi đến đâu. Điền đại thiếu gia đang đi đú với Vương Tuyết rồi, Chu Giai Giai là cán bộ lớp, cần phải làm gương tốt, nhưng mà Vương Tuyết thì không cần, cho dù không ở trong phòng thì nhà trường cũng chẳng khiển trách nhiều.

Dù sao trong trường Điền Đông Hoa cũng rất là có số má, mà bạn gái hắn là Vương Tuyết, mấy thầy cô đều biết, cho nên không có đặc biệt nghiêm ngặt.

Còn Trương Tân và Triệu Tư Tư, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đều đang lo chuyện công ty châu báu, Triệu Tư Tư, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đều đã xin phép trường học trước, cho nên không có ở trong phòng cũng không sao cả. Bây giờ phần lớn trường học đều vô cùng cổ vũ cho những sinh viên tự tay gầy dựng sự nghiệp của mình, dù sao thì lên đại học nói trắng ra là cũng vì công việc sau khi tốt nghiệp thôi, trường học cũng sẽ giảm bớt được áp lực của dư luật, mà còn được thêm tiếng nữa, cho nên khi Trần Mộng Nghiên các nàng xin nghỉ phép vì chuyện công ty thì lãnh đạo trường học đều vui vẻ phê chuẩn.

Dương Minh trở về phòng ngủ trong trường cũng chẳng làm gì, về nhà thì cũng thế, Tiế Tình thì bận làm việc rồi, lần đầu tiên Dương Minh cảm nhận được cảm giác cô độc khi không có gái bên cạnh.

Cầm lấy điện thoại, Dương Minh gọi điện cho Tôn Khiết, muốn hỏi nàng có nhà hay không. Bởi vì chuyện của ba thằng điên kia, làm cho tâm tình của Dương Minh không tốt, thế là quên mất việc tặng trang sức cho Tiếu Tình, để quên ở trong xe, và cũng quên tặng cho Chu Giai Giai luôn, bây giờ mới nhớ ra.

Nhưng, Chu Giai Giai và Tiếu Tình đều không phải người ngoài, lúc nào cho cũng được.

"Tiểu Khiết Khiết thân ái, em đang ở đâu vậy?" Dương Minh gọi điện cho Tôn Khiết, trực tiếp nói.

"A… ặc… e hèm, Dương Minh à, ta là Tôn Hồng Quân…" Tôn Hồng Quân thấy điện thoại của con gái đặt trong phòng khách vang lên, cầm lên nhìn thì thấy là Dương Minh gọi đến, vì vậy cầm lên nghe, nhưng không ngờ rằng câu đầu tiên của Dương Minh lại là câu này, làm cho Tôn Hồng Quân nhất thời đỏ mặt, thầm nghĩ, mình thật không nên nghe điện thoại làm gì, giới trẻ bây giờ nói chuyện tình cảm sến quá, mình nghe để làm gì!

"AAA?" Dương Minh kinh ngạc, lập tức thẹn thùng, lần trước gọi cho Tôn Khiết cũng là Tôn Hồng Quân bắt máy, lần này cũng lại là ông ta bắt máy, làm cho Dương Minh vô cùng xấu hổ: "Chú Tôn à, cái kia… a. Tiểu Khiết đâu rồi?"

"Tiểu Khiết vừa lái xe trở về buổi chiều, nói vài chuyện với ta, cảm thấy mệt nên đã lên phòng nghỉ trước rồi, để quên điện thoại trong phòng kh? ách, con tìm nó có chuyện gì không?" Tôn Hồng Quân hỏi.

"Ặc…. cũng không có gì gấp đâu, chỉ là tùy tiện gọi mà thôi" Dương Minh thầm nghĩ, tôi đâu thể nói là tôi gọi con gái của ông để được đi ngủ với cô ta được! Hơn nữa, Tôn Khiết đã quay về Đông Hải, muốn ngủ cũng chẳng được.

"À…. đúng rồi, Tiểu Khiết quay về Đông Hải, con không biết?" Tôn Hồng Quân nghe ngữ khí của Dương Minh, tựa hồ như không biết chuyện Tôn Khiết trở về Đông Hải.

"Mấy ngày nay con bận chuyện triển lãm châu báu tại Tùng Giang, cho nên không có liên hệ với Tiểu Khiết, bây giờ buổi triển lãm đã kết thúc cho nên con mới gọi điện cho nàng" Dương Minh nói.

"Haha, vậy à, ta cũng nghe nói, buổi triển lãm lần này là do công ty bảo an Danh Dương của con phụ trách, mọi chuyện được xử lý tốt đẹp, khá lắm!" Tôn Hồng Quân nghe xong liền khen.

"Dạ, mọi chuyện cũng tốt đẹp, con gọi điện cho Tiểu Khiết cũng muốn nói chuyện này|" Dương Minh nói: "Nếu nàng ngủ rôi thì thôi"

"Chờ nó dậy ta sẽ chuyển lời cho con" Tôn Hồng Quân nói: "Khi nào rãnh rỗi thì đến Đông Hải chơi!"

"Chú Tôn, chú thấy đó, ngày nào con cũng rất bận, làm sao có thời gian …" Dương Minh cười khổ nói.

"Cũng đúng, chúng ta ở vị trí này, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện" Tôn Hồng Quân nói.

Dương Minh choáng váng, thầm nghĩ, mình lên ngồi cùng chổ với ông ta, chẳng phải là địa vị đã được tăng lên? Là cha chú của Tôn Khiết?

"Vậy được rồi, chờ Tiểu Khiết tỉnh lại để nàng ta liên hệ với con cũng được" Dương Minh nói.

"Được, chờ nó tỉnh lại ta sẽ nói cho nó, để nó gọi cho con" Tôn Hồng Quân gật đầu nói.

Dương Minh cúp điện thoại, bắt đầu suy nghĩ xem còn có thể tìm ai, bây giờ chỉ còn một mình Vương Tiếu Yên, Triệu Oánh khẳng định là không được rồi, chuyện lúc trước còn chưa giải thích rõ ràng, bây giờ lại đi tìm nàng, chắn chắn là xấu hổ chết mất.

Nghĩ đến đây, Dương Minh liền chuẩn bị gọi điện cho Vương Tiếu Yên, muốn biết nàng ta đang làm gì, nhưng mà, trong lúc Dương Minh đang dò số thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Dương Minh nhìn màn hình, là số điện thoại của Bạo Tam Lập, vì vậy nhấn nút nghe.

"Có chuyện gì sao?" Dương Minh nghe điện thoại, trực tiếp hỏi. Bạo Tam Lập nếu không có chuyện quan trọng thì sẽ không gọi điện cho mình, chuyện nhỏ thì đều cùng Hầu Chấn Hám thương lượng giải quyết, chỉ có những chuyện không thể quyết định được mới hỏi mình.

"Dương ca…có chuyện rồi…" Giọng nói của Bạo Tam Lập có vẻ gấp gáp, khi Dương Minh vừa dứt lời liền nói.

"Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?" Dương Minh nghe Bạo Tam Lập nói liền cảm thấy không tầm thường.

"Là Trầm Vũ Tích, nàng ta đang đứng ngoài hành lang, nhảy lầu tự sát…" Bạo Tam Lập.

"Trầm Vũ Tích? Là ai?" Dương Minh sửng sốt, hình như đang nghe qua rồi, nhưng mà là ai?

"Là tiếp viên của Bất Dạ Thiên, sau đó được làm quản lý… là cô gái ngày đó bị bắt làm con tin…" Bạo Tam Lập nghe Dương Minh hỏi? vậy, nhất thời choáng váng, xem ra là mình hiểu lần rồi, Dương ca căn bản là không có ý coi trọng Trầm Vũ Tích, chứ nếu không cũng không biết nàng ta tên là gì.

Nhưng mà, nghe Bạo Tam Lập nhắc vậy, Dương Minh rốt cục đã có ấn tượng, nhớ đến cô gái xinh đẹp ngày đó, thì ra là nàng.

"Nhảy lầu tự sát? Là sao? Nhà của nàng ta tố cáo Bất Dạ Thiên sao?" Dương Minh cảm thấy một người nhân viên nhảy lầu tự sát thì có liên hệ gì với Bất Dạ Thiên đâu? Cái này chẳng phải là chuyện lớn gì, tại sao Bạo Tam Lập lại khẩn trương như vậy? Lẽ nào bên trong còn có bí mật không muốn cho ai biết? Nhớ đến tướng mạo xinh đẹp của cô gái kia, trong lòng Dương Minh liền căng thẳng, chẳng lẽ bên trong Bất Dạ Thiên còn có người nào đó muốn chơi quy tắc ngầm? Nên mới dẫn đến tai họa này? Nghĩ đến đây, thần sắc của Dương Minh liền trở nên nghiêm túc, hỏi: "Báo tử, rốt cục có chuyện gì? Có phải là trong nội bộ của chúng ta có vấn đề? Muốn chơi quy tắc ngầm gì đó phải không?"

Bạo Tam Lập nghe xong càng choáng nhiều hơn, thầm nghĩ, Dương Minh bây giờ không biết thân phận của hiện tại của Trầm Vũ Tích là cái gì rồi, là bạn gái của ngài, ai mà dám chơi? Cái này không phải là muốn chết sao?

Nhưng mà, nghe Dương Minh nói vậy, tâm tình khẩn trương của Bạo Tam Lập cũng dần ổn định lại, nếu như Trầm Vũ Tích không phải là là bạn gái của Dương Minh, vậy thì tốt rồi.

Vừa rồi Bạo Tam Lập khẩn trương, cũng hoàn toàn bởi vì cho rằng Trầm Vũ Tích là bạn gái của Dương Minh, Bạo Tam Lập sợ Dương Minh giận dữ sẽ trách tội mình…

Thấy Bạo Tam Lập không trả lời, Dương Minh càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, quát hỏi: "Báo tử, rốt cục đã xảy ra chuyện gì… ai dám to gan làm ra chuyện như vậy… chẳng lẽ là anh?"

Bởi vì Bạo Tam Lập cứ im im, làm cho Dương Minh nghĩ rằng người chơi quy tắc ngầm chính là Bạo Tam Lập, chứ không thì tại sao hắn ta lại khẩn trương?

"Dương ca, ngài hiểu lầm rồi… sao có thể là tôi…" Bạo Tam Lập cười khổ nói: "Nguyên nhân tôi khẩn trương cũng bởi vì, trong Bất Dạ Thiên có tin đồn rằng, Trầm Vũ Tích là bạn gái của ngài…"

"Của tôi?" Dương Minh ngạc nhiên nói: "Có lầm không vậy? Tự nhiên thành của tôi?"

"Có khả năng là do ngày đó ngài đã nghĩ cách cứu Trầm Vũ Tích, cho nên mới đấu với đám cướp kia, rồi bị người khác hiểu lầm… vì vậy mới có tin đồn, sau đó dần dần trở thành cái này…" Bạo Tam Lập giải thích.

Suy nghĩ lời nói của Bạo Tam Lập, quả thật là có khả năng này, Dương Minh thở dài nói: "Nhưng mà, nếu là bạn gái của tôi, thì sẽ không có khả năng bị bắt chơi quy tắc ngầm, vậy anh nói đi, rốt cục là có chuyện gì?"

"Ngày hôm qua sau khi Trầm Vũ Tích hết giờ làm, đi về nhà…. nhưng mà, chúng tôi nhận được điện thoại của cảnh sát, nói rằng Trầm Vũ Tích đang nằm dưới hành lang nhà mình, ngã xuống từ trên lầu hai, đang hôn mê bất tỉnh, bây giờ đang ở trong bệnh viện" Bạo Tam Lập nói: "Nguyên nhân cụ thể thì không rõ lắm, nhưng mà cảnh sát phán đoán từ hiện trường và từ kiểm tra thân thể của bác sĩ, nói rằng T? rầm Vũ Tích có khả năng bị người ta đẩy xuống, hơn nữa trên người của Trầm Vũ Tích còn có nhiều vết bầm, hẳn là do bị đẩy mạnh xuống…"

"Án hình sự?" Dương Minh nghe xong, trong lòng đột nhiên căng thẳng, không biết vì sao, nhớ đến Trầm Vũ Tích thanh xuân mỹ lệ ngày đó, mà hôm nay lại thành như vậy, trong lòng Dương Minh liền có một cảm xúc tức giận không nói nên lời. Vốn hắn không phải là người xấu, hắn tàn nhẫn chũng chỉ vì người ta tàn nhẫn với hắn, đối với người khác, Dương Minh rất là bình thường, ngoài ra, Dương Minh là một con người" bác ái", cho nên nghĩ đến bộ dáng hiện tại của Trầm Vũ Tích, trong lòng nhất thời khó chịu.

"Vẫn còn chưa rõ ràng, dù sao hành lang là chổ qua lại, không có chứng cứ cụ thể nào, cảnh sát chỉ dựa trên góc ngã mà đưa ra phán đoán như vậy, bởi vì một người bình thường không có khả năng bị quẳng từ trên xuống, như vậy chỉ có hai khả năng, một là bị người ta đẩy xuống, hai là tự nhảy xuống… nhưng mà cái này thì cần điều tra" Bạo Tam Lập thở dài nói.

"Trầm Vũ Tích bây giờ ở bệnh viện nào? Để tôi đi thăm nàng…" Dương Minh suy nghĩ một chút rồi nói.

"Được!" Bạo Tam Lập nghe xong, liền đem điện thoại đưa cho Hạ Tuyết: "Hạ đội trưởng, điện thoại của ngài."

"Tôi?" Hạ Tuyết nghi hoặc cầm lấy điện thoại, nhưng mà, sau khi nghe giọng của Dương Minh xong, Hạ Tuyết mới hiểu được: "Là cậu à, tìm tôi có chuyện gì? Tôi đang làm việc."

"Tôi đang nói về chuyện công việc, Trầm Vũ Tích là bạn của tôi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Có tiến triển gì không?" Dương Minh hỏi. Hắn cũng biết, những tình tiết mới nhất của vụ án thì Hạ Tuyết sẽ không nói cho Bạo Tam Lập biết, nhưng Dương Minh thì khác, Hạ Tuyết biết thân phận của Dương Minh, cho nên cũng không giấu diếm, vả lại hai người cũng đã hợp tác phá nhiều vụ án lớn.

"Bạn?" Hạ Tuyết nghe xong, liền cười như không cười, ngữ khí cổ quái, nói: "Bạn gì thế?" Cũng khó trách, Trầm Vũ Tích xinh đẹp như vậy, mà đại sắc lang Dương Minh lại nói là bạn, sao không khiến cho nàng nghi ngờ được chứ!

"Là bạn bình thường thôi." Dương Minh nói: "Mau nói về vụ án đi."

"Theo phán đoán sơ bộ thì người bị người đã từ xảy ra tranh chấp thân thể với người khác, trên quần cũng có dấu vết bị xé." Hạ Tuyết nói: "Nhưng mà, chổ ấy của người bị thương vẫn hoàn hảo, hẳn là vẫn chưa bị xâm phạm."

"Cũng là do cô ta đã nhảy xuống trước?" Hạ Tuyết tuy nói đơn giản, nhưng mà Dương Minh vẫn có thể nghe ra được.

"Cũng có thể, bây giờ người bị thương đang tiến hành phẩu thuật, vẫn chưa kết thúc, tất cả đều phải chờ người bị thương tỉnh lại." Hạ Tuyết nói.

"Bây giờ tôi đến ngay" Dương Minh nghe Hạ Tuyết nói xong, liền nói.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.