Nàng nhanh chóng về khuê phòng mặc y phục sau đó đi nhanh theo Thừa Cầm.
"Này, đợi ta với, Thừa Cầm. Đợi ta."
Hắn cứ đi không quay đầu, không để tâm nàng gọi hắn suốt quảng đường, chẳng biết nàng đã theo y được bao lâu, theo chân y đến cả chân núi Côn La.
Dưới chân núi nàng độ không dưới năm trăm đệ tử nhiều môn phái khác nhau. Nơi chật chội này khiến nàng phải cảm thán việc náo nhiệt này.
Ngạn Chi bỏ mặt việc theo chân Thừa Cầm, nàng lần mò khá lâu nàng cũng đã tìm được Tuyết Tuyết trong bao la đệ tử có y phục đều như nhau. nàng hớn hở.
"Tuyết Tuyết, tìm được tỷ rồi. Có chuyện gì với nơi đây vậy?"
Tuyết Tuyết bất ngờ khi nàng đã đến:
"đến rồi sao? Cô quên hôm nay phải xuống núi rồi à? Cô chuẩn bị hành trang gì chưa?"
Nàng ngây ngốc: "hành trang? Hành trang gì? Xuống núi thì xuống rồi đó, nhưng ta chẳng có thứ gì đem theo cả."
Tuyết Tuyết bất lực với một cô nương vô tư vô lo như Ngạn Chi. Nàng ta nắm chặt đôi bàn tay chai sạm của nàng. "Nghe rõ đây, tết năm sau chúng ta mới gặp được nhau. Cô cố gắng tìm cho mình một người đi chung của năm nay đi. Ta không thể nài bảo vệ cô được nữa."
Ngạn Chi vẫm chưa biết gì về vụ ghép cặp đi chung vào những năm liền dò xét.
"Tìm người đi chung gì chứ? Không phải mỗi người mỗi nơi à?"
Tuyết Tuyết: "ta quên nói cô, tìm người đi chung vào mỗi năm là qui định của núi Côn La. Nam nữ đều được." Tuyết Tuyết nói dứt câu liền có tín hiệu xuất phát từ các môn phái. "Đến lúc rồi, ta đi nhé. A Thái, đi thôi."
A Thái: "à được."
Ngạn Chi còn chưa nói gì được thì Tuyết Tuyết và A Thái sư huynh đã đi rồi.
"Ta.....Nè Tuyết tỷ, ta....."
Giọng nàng nhỏ dần, thay vào đó là một giọng nói tức giận lôi đình. khói trên đỉnh đầu nàng bay lên trời cao, bàn tay nhỏ hình thành nắm đấm, muốn thưởng cho Tuyết Tuyết.
"Tỷ nói sớm quá làm ta không còn thời gian tìm người luôn rồi. Tỷ tốt quá"
Không gian đang trôi qua rất nhanh, đệ tử đông đúc cũng vì thế mà rời đi tất, ai nấy đều đi theo một cặp nam nữ, nam nam, nữ nữ, chỉ vương vấn lại là khuôn mặt bất lực Ngạn Chi. Vừa muốn bỏ cuộc thì nàng liền có ý định lóe lên trong đầu.
[Hai người à? Dù gì cũng không ai theo dõi, ta cứ đi một mình đó! Hứ.]
Ngạn Chi bước đi hiên ngang, nàng không dùng kiếm thuật như các đồng môn mà chọn đi bằng hai chân, đi bằng cơm rèn luyện mười tám năm qua. Từng bước đi thì nàng đều lẩm bẩm vài điều trong miệng với cả thâm tâm cũng khó chịu bèn đọc thoại theo nàng.
[Cái gì mà quy định? Thiên quy? Ta phá, ta khinh, ta làm ngược lại đó thì sao? Thừa biết ta là người yếu kém, ai thèm đi chung với ta hả? Đúng là..]
Ngay sau góc cây đối diện lưng nàng xuất hiện một luồng khí đen u ám, thứ đó lẽn lách vào những ngóc ngách chúng vào được, Ngạn Chi có giác quan nhay bén cảm thấy có gì đó theo sau nàng thoạt nhìn lại. Nhưng quái lạ thì chẳng có thứ gì.
"Quái lạ, có gì đó lành lạnh ở đằng sau, nhưng lại không thấy nhỉ? Không lẽ...."
Ngạn Chi lại suy nghĩ những thứ ma cỏ liền rùng mình, sau đó lại đánh tan suy nghĩ điên rồ, nàng tiếp tục ung dung đi chân sáo xuống núi.
[Địa Trường Côn La]: là nơi thấp nhất núi Côn La.
Vừa đặt chân xuống núi lại gặp mặt Tuyết Nhàn và huynh trưởng Lăng Thiếu, Ngạn Chi chẳng mảy may để tâm đến những thứ vô bổ, khi nàng muốn rời khỏi nơi này bọn họ liền cản nàng lại bằng thanh ngự kiếm. Nàng đưa mắt đến hai người, giọng chán nản.
"Có chuyện gì?"
Tuyết Nhàn lại phì cười với biểu hiện của nàng, tự đắc trí.
"Lại còn dùng ánh mắt đó với ta sao? Đến Đại Cát điện học không ít đó. Nhưng mà! sao muội muội của ta lại đi một mình thế này, không phải ngươi phế quá nên không ai muốn đi cùng sao? Ta cảm thấy đáng thương cho muội muội lắm."
Nàng ta chiêu trò đá xéo bằng lời nói với Ngạn Chi. Nhưng là tỷ muội chung một mẫu thân nàng ta lại chẳng rành tính cách của Ngạn Chi gì cả, Nàng không nể người tỷ tỷ cùng một ruột sinh ra, phản bác.
"Đúng vậy! Ta phế quá nên không cần ai đi cùng. Nhưng! ta cũng chẳng phế đến nổi phải đi hai tận người đâu ha?"
Tuyết Nhàn và Lăng Thiếu nghiến lợi vì nàng phản bác, Tuyết Nhàn tiến một bước:
"Ngươi!"
Lăng Thiếu ngăn cản muội muội làm càng nhưng hắn lại hùng hồn động tay động chân với nàng. Hắn túm lấy cổ tay nàng kéo mạnh nàng lại gần.
"Đồ sao chổi như ngươi cũng có quyền nói bằng giọng nói đó với bọn ta sao?"
Ngạn Chi biết hắn muốn dùng vũ lực với nàng, vừa hay Thừa Cầm cũng đứng gần đó, muốn lại giúp nàng một lần nữa. Nàng điếc không sợ trời sập liền nhanh miệng.
"sao nào? ta nói không đúng à? mười tám năm ức hiếp ta, bây giờ cũng muốn đánh ta, muốn dạy dỗ ta à?
Nằm! mơ! đi!"
Nàng dùng chân đạp mạnh vào chi dưới của hắn, khiến hắn đau đớn ôm chân, Lăng Thiếu không thể kìm nén cơn tức giận liền vung tay, Không ngờ khi nắm đấm Lăng Thiếu vừa vung lên lại bị một thứ khác dội ngược lại vào mặt.
Thừa Cầm bất ngờ khi thấy cảnh tượng vừa rồi, là Ngạn Chi đã ra tay với hắn, với thể lực sinh ra đã sở hữu đến hiện tại mới dùng đến, nàng thở dài tự hào với bản thân.
"Ay da. Ta mạnh thật đó, dùng có một đấm thôi đã khiến huynh trưởng lăn đùng ra mém ngất xỉu rồi."
Nàng cười mãn nguyện, khiến cho hai người bọn họ tức đỏ mặt, Lăng Thiếu muốn đứng dậy bật lại nàng liền bị nàng vung cú đấm lên dọa cho hắn sợ.
"Sao nào? Đến đây nào. Hứ."
Ngạn Chi rời bước tên Lăng Thiếu liền nhanh chóng bị khí đen lúc nãy xâm nhập vào cơ thể, đôi mắt hắn dần đỏ ngầu, thân thể thoát ra những luồn khí đen mỏng dánh. Tên Lăng Thiếu như bị điên lao đến tấn công từ phía sau Ngạn Chi khi nàng không phòng bị.
Hắn lao đến như thú đói, ép Ngạn Chi xuống nền đất, bụi cát phủ kính không gian lúc này, hắn dùng hai bàn tay to lớn "bóp" lấy vùng cổ nàng. Ngạn Chi dùng hơi sức phản kháng.
"bỏ ta ra..... bỏ.... ta.... ra..."
Bầu trời trong mắt nàng ngày một tối đi, cũng chẳng biết khuôn mặt hắn bây giờ trông ra sao.
Tuyết Nhàn cảm thấy chuyện khác lạ liền hét lớn.
"Lăng Thiếu, huynh dừng tay lại mau. Nó sẽ chết đó."
Nàng ta bay đến gần hắn, cố gắng dùng tay hết sức gạt người Lăng Thiếu ra. Nhưng sao một nữ tử lại đấu lại nam tử đang bị tà khí xâm chiếm, nhanh chóng nàng ta đã bị hắn "ném" xa trăm mét.
Ngạn Chi ngạt thở vùng vẩy trong tuyệt vọng, giờ đây đến thuật pháp nàng còn không sử dụng thuần thuật khi muốn thì sao có thể chống lại hắn, thời khắc sinh tử giữa sự sống và cái chết đang kề dao vào nàng, thì lại xuất hiện một thiếu niên lao nhanh đến, thiếu niên đó không ai khác chính là Thừa Cầm.
Thừa Cầm dùng chân "đá" bay hắn ta ra xa, sau đó nhìn lại nàng đang thở đều ngay sau đó lại bất tỉnh do thiếu khí trầm trọng. Lăng Thiếu lại như cương thi, hắn vùng dậy nhanh chóng như chưa hề có sự đã kích lúc nãy, Lăng Thiếu bị khống chế bởi khí đen ma giới liền lao đến Thừa Cầm, hắn dùng móng vuốt sắt nhọn mọc lên từ lúc nào, hắn vồ liên tục về phía Thừa Cầm. Y né rồi lại lộn nhào thân thể uyển chuyển.
Hắn lại đã kích Thừa Cầm, Lăng Thiếu đó dùng nắm đấm đã thương vào vùng bụng của y, hất y bay xa, Thừa Cầm dù không phải đối thủ của tên ma tộc nhưng y vẫn cố gắng đánh bại hắn.
Thừa Cầm dùng thuật pháp biến ra trên tay thanh ngự kiếm đặc biệt và khác lạ hơn các đồng môn khác, dùng thân thể uyển chuyển né tránh các đòn tấn công mạnh mẽ, ngay sau đó Thừa Cầm nhanh chóng dùng thuật áp chế cơ thể Lăng Thiếu, khi khí đen dần lộ ra trên đỉnh đầu hắn.
Thừa Cầm nắm thóp cơ hội, dùng thanh kiếm "chém" tan luồng khí đen muốn thoát khỏi sự khống chế, một tiếng gầm trước sự "chảm" đao của Thừa Cầm về phía tà khí.
"YAAAAA"
Tà khí ngay sau đó biến mất hòa tan với không khí ngay lập tức, tên Lăng Thiếu dần lấy lại được ý thức, lại lăn đùng ra ngất.
Tuyết Nhàn thấy huynh trưởng ngất ra như thế liền tức giận với Thừa Cầm. "Ngươi, ngươi đã làm gì huynh ấy hả? Tên bạo lực kia."
Thừa Cầm lại không để tâm đến những người vô ơn như nàng ta, y lại gần Ngạn Chi, nhìn lấy nàng một ánh nhìn. Y dùng hai tay nâng cơ thể nàng, đặt Ngạn Chi trên lưng.
Vai y rộng, lưng y thẳng và đôi chân Thừa Cầm bước đi nhẹ nhàng, cứ thế cõng nàng như một tấm gỗ mảnh rời khỏi Chân núi Côn La. bỏ mặc sự mắng miết của Tuyết Nhàn sau lưng.