Ngắm Trăng

Chương 25: Trả lời



Chiếc Maybach màu đen chạy từ thành phố Luân Đôn về Cambridge.

Sau khi biết chút tâm tư nho nhỏ này của người anh em, Đàm Tự lấy ra diễn xuất có thể xem như ảnh đế, từ khi xuống tầng đến khi lên xe, anh ấy đều cẩn thận từng li từng tí nâng vị “bệnh nhân” này, lên xe cũng không quên quan tâm vài câu.

“Thầy Châu, có mang thuốc chưa?”

“Thầy Châu, uống thêm chút nước nóng nè.”

Ngay cả dây an toàn cũng là Đàm Tự tự tay thắt cho Châu Ánh Hi.

Tự mình bày trò làm màu, Châu Ánh Hi cũng không trách anh ấy cười nhạo mình, sau khi ngồi xuống, anh lén nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện Lê Phù ngái ngủ ôm túi xách dựa sang một bên ngủ thiếp đi.

Thật ra, cả đêm anh cũng không ngủ được, trong lòng nhớ thương mãi một chuyện.

Nhưng lại nhắc nhở mình, phải cho cô thời gian, không thể nóng vội.

Ngô Thi tinh lực dồi dào nằm trên ghế da chơi điện thoại, ngón tay lưu loát lướt trên màn hình, như thể đang trò chuyện với 4, 5 người cùng một lúc, thi thoảng còn cúi đầu cười.

Cho dù là dáng người hay ngoại hình, cô ấy đều là hình mẫu lý tưởng của Đàm Tự. Anh ấy vừa lái xe vừa cúi đầu cười, yêu đương như cưỡi ngựa xem hoa nhiều lần rồi, chưa từng có cảm giác mãnh liệt như này.

Phát hiện thường xuyên bị bạn của Châu Ánh Hi liếc trộm, Ngô Thi không thoải mái ho khan hai tiếng.

Đàm Tự phản ứng lại, hoảng hốt kéo cổ áo, nhanh chóng khơi gợi chủ đề: “Vừa rồi gấp quá, quên chưa giới thiệu bản thân. Tôi tên là Chad, Đàm Tự, giống thầy Châu, từ trường cấp 3 phía Nam đến Luân Đôn, tốt nghiệp khoa Luật Đại học Oxford.” Sau đó, anh ấy bổ sung thêm hai câu: “Năm nay 28 tuổi, độc thân, tự mở một công ty luật người Hoa.”

Ngô Thi cũng không phải thiếu nữ chưa trải sự đời, những người đàn ông mà cô ấy từng hò hẹn qua, ai cũng có uy tín, có mặt mũi. Cô ấy chỉ ừ một tiếng, một câu khách sáo không mang chút tình cảm: Anh giỏi ghê.

Đàm Tự cảm thấy mất mặt, giả vờ bình tĩnh nắm chặt vô lăng, không nói nữa.

Nhưng dường như bên tai có tiếng cười nhạo rất nhẹ.

Sau đó trong xe không ai nói gì nữa.

Đi được một đoạn, trong lúc lơ đãng, Đàm Tự thấy Châu Ánh Hi đang đặt trước khách sạn, anh ấy không nghĩ gì mà hỏi lại: “Cậu có nhà ở Cambridge mà, ở khách sạn làm gì?”

Lời vừa hỏi ra khỏi miệng, anh ấy mới phản ứng lại.

Trong xe là sự im lặng xấu hổ.

Nghe tiếng, Lê Phù nửa mê nửa tỉnh mở mắt, sắc mặt không giấu được vẻ mệt mỏi.

Có lẽ là trong lòng chất chứa nhiều chuyện, dẫn đến nửa đêm cô gặp ác mộng, mơ thấy mình đến bãi biển bơi lội, bị một con cá mập đuổi theo cạp miếng, sáng nay lúc tỉnh lại, cả người đầy mồ hôi lạnh. Cô ngẫm nghĩ, giai đoạn việc học nặng nề nhất, căng thẳng nhất cũng chưa từng có ác mộng khủng bố, đáng sợ giống vậy.

Lê Phù vừa ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt quen thuộc trong gương chiếu hậu.

Cô nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Châu Ánh Hi quay đầu lại, tiếp tục chọn khách sạn.

Lúc này, Lê Phù vẫn nhìn về phía anh: “Không phải anh còn đau dạ dày sao? Ở khách sạn không tiện đâu. Không thì mấy ngày tới anh ở chung cư, tôi về ký túc xá ở.”

Tuy nói đã nộp tiền thuê phòng, cô xem như là chủ nhân tạm thời, nhưng cô không nỡ để người bệnh ở khách sạn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Không sao.” Chu Ánh Hi hơi nghiêng đầu nói: “Tôi ổn hơn nhiều rồi, hơn nữa Tiểu Bao Phù cũng không nỡ để em đi.”

“Ừm, anh ổn là được” Nói xong, Lê Phù tránh tầm mắt của anh, cúi đầu.

Đàm Tự và Ngô Thi như đang xem kịch, tròng mắt liếc qua liếc lại.

Đôi nam nữ này ngây thơ đến mức làm hai người họ gấp muốn chết.

Đàm Tự nảy ra sáng kiến, vỗ nhẹ vô lăng, nói: “Quen biết nhau là duyên phận, con người tôi tương đối nhiệt tình hiếu khách, có muốn chọn một ngày tôi mời mọi người đi chơi được không? Tôi nghe thầy Châu nói, tính cách của hai người đặc biệt tốt.”

Anh ấy cũng thuộc kiểu người xởi lởi, ánh mắt nhìn về phía Lê Phù, hưng phấn lên thì nói năng bậy bạ: “Em gái Lê…”

Lê Phù không nghe rõ, khẽ nhíu mày.

Suýt nữa xảy ra chuyện, Đàm Tự lập tức đổi giọng: “Rachel, tôi rất hứng thú với ngành pháp y, lúc trước tôi xem qua vài bộ phim Mỹ, đặc biệt ngưỡng mộ nữ pháp y. Nhưng mà, ai da, bên cạnh tôi không có người bạn nào học pháp y, khó có khi gặp được em, tôi có rất nhiều kiến thức muốn hỏi em.”

Ngoài Ngô Thi ra, Lê Phù chưa từng gặp người nào nhiệt tình như lửa giống vậy.

Cô tỏ vẻ không sao cả, vẻ mặt hào phóng: “Ok, tôi không có vấn đề gì.”

Vì thế, họ vui vẻ hẹn một bữa tiệc tối vào đêm Châu Ánh Hi diễn thuyết.



Sau khi Đàm Tự đưa hai quý cô về Đại học Cambridge, anh ấy và Châu Ánh Hi cùng trở về khách sạn, trong tay còn một vụ án phải làm, dự định sáng mai quay lại Luân Đôn. Châu Ánh Hi đặt một phòng khách sạn gần sông, đẩy cửa sổ gỗ ra là bãi cỏ và nước sông gợn sóng lăn tăn.

Thấy Châu Ánh Hi vừa vào cửa đã nghiêm mặt, Đàm Tự tiện tay cầm một chai nước khoáng lên hỏi: “Sao thế? Ai chọc giận quý ngài nhà chúng ta vậy?”

Châu Ánh Hi chỉ yên lặng đẩy hành lý đến cạnh tủ, không nói gì.

Đàm Tự kinh nghiệm chinh chiến đã lâu, đại khái cũng đoán được vì sao anh bày ra bộ mặt lạnh nhạt này, dùng chai nước khoáng chọc chọc lưng anh: “Ai da, không phải chứ, tớ chỉ nhiệt tình với em gái Lê của cậu có chút xíu thôi, lẽ nào đến dấm của tớ cậu cũng ăn à?”

“Là chút xíu sao?” Đột nhiên, Châu Ánh Hi đặt ra câu hỏi lạnh như băng.

Giống như một đứa trẻ ba tuổi không vui khi bị cướp kẹo.

Đàm Tự ngửa đầu cười ba tiếng: “Châu Ánh Hi ơi là Châu Ánh Hi, sao trước đây tớ không phát hiện ra cậu keo kiệt vậy nhỉ. Hai người ngồi trên xe xấu hổ đến mức tớ sắp móc ngón chân luôn rồi, tớ còn không được tìm chút đề tài để làm dịu bầu không khí nữa à?”

Anh ấy lại lấy chai nước chọc bả vai Châu Ánh Hi: “Hơn nữa, tớ đã giúp cậu giải quyết xong một cuộc hẹn sao, cậu đừng có vô lương tâm đến mức ăn dấm của tớ. Với cả, Lê Phù không phải gu tớ.”

“Cậu cũng không phải gu của Lê Phù.” Từ trước đến nay tính tình Châu Ánh Hi đều ôn hòa, gần như không tranh luận với người khác, đừng nói tới chút chuyện to bằng hạt vừng hạt đậu xanh này, khó trách Đàm Tự nói anh “nhỏ mọn.”

Nói xong, anh xoay người đi vào phòng tắm rửa tay.

Đàm Tự không thèm so đo với người não yêu đương, anh ấy bước theo hai bước, khoác vai Châu Ánh Hi đang đứng cạnh bồn rửa tay, hà hơi vào tai anh: “Đúng vậy, cậu mới là gu của Lê Phù, vừa nhìn đã thấy hai người trời sinh một đôi, kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, tài tử giai nhân…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ai nghe thấy lời nói dễ nghe này đều sẽ cho là thật.

Huống chi là một chú chó đơn thuần, không có kinh nghiệm yêu đương như này.

Châu Ánh Hi trong gương không ngừng mỉm cười.

Đàm Tự bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ lưng anh, tặng anh một câu châm ngôn may mắn: “Cố lên, có công mài sắt, có ngày nên kim.”



Hai ngày nay, Châu Ánh Hi ngoài việc đến đại học Cambridge giao lưu biểu diễn và diễn thuyết với mọi người trong câu lạc bộ, thời gian còn lại, anh vẫn luôn gặp vài người đàn anh. Ban ngày bận rộn sẽ giúp anh quên Lê Phù trong khoảng thời gian ngắn, nhưng đến ban đêm, một mình cô đơn ngồi trong khách sạn, anh chỉ biết nghĩ về cô.

Nhưng trong hơn 50 giờ họ xa nhau, trong Wechat của anh vẫn luôn không có tin nhắn nào của Lê Phù.

Ngoài trời lại đổ mưa.

Dòng sông quanh co bị màn mưa nhuộm thành màu đen như mực.

Gió đêm thổi từ ngoài cửa sổ vào lạnh hơn rất nhiều, Châu Ánh Hi ngồi trên ghế cạnh cửa sổ ngẩn người, áo sơ mi trên người hơi bị gió thổi nhăn nhúm. Anh cúi thấp đầu, nghiến chặt hàm, vẻ mặt hơi không vui.

Bởi vì, anh lướt qua vòng bạn bè của Lê Phù lúc chạng vạng tối.

Là video cô tùy ý đạp xe trong ánh hoàng hôn với bạn bè.

Có nam cũng có nữ, vừa nói vừa cười, nhìn qua quan hệ cực kì thân thiết.

Trong nháy mắt, Châu Ánh Hi cảm thấy mình vừa đáng thương vừa buồn cười.

Như thể người duy nhất nghiêm túc đến thức trắng hai đêm chỉ có anh mà thôi.

Cảm giác lại bị cô ngó lơ rất khó chịu.

Đột nhiên, Châu Ánh Hi đứng dậy, kéo một chiếc áo khoác mỏng từ trên móc áo xuống, sau đó lấy một chiếc ô đen của khách sạn, rầm một tiếng, đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài mưa lớn hơn trước một chút, sương mù dày đặc và mây đen đè lên thành thị cổ xưa.

Châu Ánh Hi dùng tốc độ nhanh nhất xuống dưới, ngồi trên một chiếc taxi ngoài cửa khách sạn. Thành phố không lớn, rất nhanh anh đã đến con đường nhỏ bên ngoài căn hộ. Anh xuống xe, mở ô đi về phía bậc thang bên ngoài, giọt mưa rơi lộp bộp trên ô đen, anh đi rất vội vã, ống quần ướt đẫm.

Sau khi bước lên cầu thang, Châu Ánh Hi đang chuẩn bị gõ cửa, nhưng tầm mắt của anh lại hướng về phía cửa sổ, cửa sổ không kéo rèm, anh thấy có nam sinh đi lại trong phòng, dường như không chỉ một người. Trong tay mỗi người đều cầm sâm panh, hoặc là trò chuyện, hoặc là nhảy múa.

Chắc là Lê Phù đang tổ chức party.

Bàn tay lơ lửng chỉ còn cách cánh cửa một đoạn, nhưng xương ngón tay căng thẳng ngày càng siết chặt. Châu Ánh Hi hít một hơi thật sâu, cuối cùng anh vẫn gõ cửa.

Chẳng mấy chốc đã có người ra mở cửa.

Nhưng không phải Lê Phù, mà là một chàng trai người Anh.

Nam sinh nhíu mày hỏi một câu: “Anh là ai?”

Châu Ánh Hi không nói, chiếc ô che đi nửa ánh sáng trên mặt anh, nhưng vẫn không che được ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Lê Phù ở trong bếp nghe thấy tiếng động vội vàng đi tới, thấy Châu Ánh Hi tới không báo trước thì sửng sốt: “Sao anh lại tới đây?”

Mưa phùn từ ngoài nhà bay vào, như lông tơ mềm mại.

Cùng với tiếng mưa rơi bên ngoài và tiếng nhạc ầm ĩ bên trong, Lê Phù nghe thấy giọng Châu Ánh Hi rất dịu dàng: “Tôi muốn nghe đáp án.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.