Vào tuần thứ ba sau khi chuyển trường tới, Lý Vụ nghênh đón bài kiểm tra lớp đầu tiên, cũng chính là kỳ thi giữa kỳ của học kỳ một năm lớp 11.
Kỳ thi này đối với cậu mà nói, không chỉ là kiểm tra kết quả học tập ở một giai đoạn nhất định. Một hạt bồ giống trôi nổi, có thể vững vàng bén rễ trong thế giới rộng lớn hay không, còn phải xem thành tích cuối cùng cho cậu phản hồi như thế nào.
Trưa thứ sáu, sau khi nộp bài và bước ra khỏi phòng thi, Lý Vụ lơ đãng xem xét lại một số đáp án, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy chắc chắn về kết quả.
Cậu rũ mắt gấp bài thi lại, cho vào ba lô cùng với hộp bút, sau đó trực tiếp khoác lên đi về phía trước.
Thành Duệ đuổi theo ôm lấy vai cậu: “Cậu chuồn nhanh quá đó.”
Lý Vụ bị động tác của cậu ta làm cho giật mình tỉnh lại, lập tức hỏi một câu mà chính mình cũng không chắc chắn: “Câu thứ 18 hoàn thành điền vào chỗ trống, cậu chọn retire hay reretreat?”
“Cậu hỏi tớ? Tớ còn không nhớ vừa nãy mình thi cái gì cơ.” Thành Duệ khó có thể tin được chỉ vào mặt mình: “Không bằng cậu hỏi tớ xem hai ngày cuối tuần này định làm cái gì thì hơn.”
Lý Vụ lúc này mới nhận ra: “Hai ngày cuối tuần này?”
“Ừm.”
Cậu xác nhận lại lần nữa: “Thật sự được nghỉ hai ngày sao?”
“Đương nhiên, cậu có bị ngốc hay không vậy?” Giọng điệu Thành Duệ giống như muốn cốc vào trán cậu, nhưng ngay giây sau, cậu ta phát hiện sắc mặt của bạn cùng phòng có chút thay đổi, buồn bực nói: “Tự nhiên cậu cười cái gì?”
Lý Vụ nhanh chóng mím môi, bước nhanh hơn: “Không có gì.”
Thành Duệ đuổi theo, có chút ngoài ý muốn với phản ứng của cậu: “Cuối tuần cũng khiến cậu vui vẻ sao, tớ còn cho rằng cậu luôn ước mỗi ngày có bốn mươi tám giờ để học bài chứ.”
Lý Vụ dừng bước: “Một ngày không phải chỉ có hai mươi bốn giờ thôi sao?”
“…” Thành Duệ trợn tròn mắt: “Cậu có chút hài hước nào hay không vậy?”
Lý Vụ hiểu ra, nhìn cậu ta bằng đôi mắt đen láy, khóe miệng vô cảm cong lên.
Cảm giác chiếu lệ quá rõ ràng, Thành Duệ nhịn không được mắng một tiếng: “Mẹ kiếp.”
Lớp học bên cạnh cũng vừa kết thúc, trong lúc nhất thời hành lang chật kín học sinh, giống như đàn cá chật chội trong đường ống nước.
Lý Vụ vẫn đi thẳng không ngó nghiêng, lúc nào cũng mang bộ dáng điềm tĩnh, trang nghiêm.
Nam sinh ở tuổi này, rất thích để lộ ra đủ loại áo thun mặc bên trong để nâng cao phong cách và thể hiện cá tính của mình. Chỉ có cậu là tỉ mỉ kéo áo khoác đồng phục lên đến cổ, hoàn toàn che kín chính mình.
Có mấy nữ sinh thường xuyên quay đầu lại nhìn cậu, người to gan hơn thì trực tiếp chờ cậu đi ngang qua, sau đó cố ý cùng mấy chị em khác cười trộm xô đẩy lẫn nhau, chỉ vì muốn chạm vai với cậu.
Cánh tay Lý Vụ bị đụng một cái, bước chân dừng lại một chút.
Bốn phía có quá nhiều người, căn bản không tìm được người khởi xướng, chỉ để lại cho cậu một chuỗi tiếng cười vụn vặt trong trẻo.
Lý Vụ có chút lúng túng. Mấy ngày nay, cậu vẫn chưa thích ứng được với hành vi thẳng thắn và bạo dạn của các cô gái xa lạ trong thành phố. Lúc này cậu chỉ có thể hơi nghiêng vai, bước nhanh rời khỏi đám người.
Thành Duệ theo cậu rẽ xuống hành lang: “Nếu tớ là cậu thì tớ sẽ lập tức ăn vạ.”
Lý Vụ hỏi: “Làm thế nào để ăn vạ?”
“Lập tức nắm lấy bả vai người đó, mặt mày ủ chau.” Thành Duệ bám vào lan can, bắt đầu nghiêm túc biểu diễn, đau đớn kêu lên: ‘Ay da! Ai va vào tôi vậy?’ Đó, biết đâu lại gặp được mỹ nữ…
“Cậu dừng lại được rồi đấy, tớ không dùng được.” Lý Vụ đưa ra phản ứng hợp lý, đồng thời lảng tránh ánh mắt xem kịch của những người xung quanh.
“Vậy cậu hỏi cái rắm à?”
…
Trở lại ký túc xá, Lý Vụ lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, cân nhắc một lát, gõ chữ: [Cuối tuần này chúng tôi được nghỉ hai ngày…]
Ngón tay cái của cậu dừng lại, sau đó xóa hết đi, thấy đổi cách diễn đạt: [Thứ năm thứ sáu chúng tôi có bài kiểm tra giữa kỳ.]
Kiểm tra lỗi chính tả xong, cấu ấn nút gửi đi.
Sau khi trải qua hai mươi giây lo lắng nhất trong cuộc đời từ trước tới nay, đầu dây bên kia trả lời: [Tuần sau?]
Lý Vụ thở phào nhẹ nhõm, đáp: [Tuần này.]
Ngay sau đó, điện thoại báo có cuộc gọi đến.
Thân máy giống như nồi nước sắp sôi, ù ù rung mạnh trong tay, mặt Lý Vụ cũng bởi vậy mà có chút nóng lên.
Cậu vội vàng đứng dậy, nắm chặt điện thoại di động, sải bước đi ra ban công.
Sau khi ấn nút trả lời, bên kia lập tức truyền đến câu hỏi với giọng điệu không tốt: “Cậu thi giữa kỳ mà sao giờ mới nói cho tôi biết?”
Nam sinh khẽ nhướng mi, phát hiện các bạn cùng phòng đều đang kỳ quái nhìn về phía này.
Cậu lập tức quay lưng lại, nhìn về phía cành bạch quả ngoài cửa sổ, trên đó có những chùm lá rẻ quạt xếp chồng lên nhau, giống như bướm vàng đậu đầy trên đó.
Lý Vụ không biết nên trả lời như thế nào, duy trì trạng thái mất ngôn ngữ ngữ gần nửa phút.
Cậu chỉ là không muốn cô bận tâm theo thôi.
“Thi xong chưa?” Có lẽ là do thấy cậu trầm mặc, bên kia cũng bình tình hơn.
Lý Vụ nói: “Vẫn chưa.”
“Buổi chiều còn thi mấy môn nữa?”
“Còn hai môn.”
“Thứ bảy này có đi học không?”
“Không đi.” Cuối cùng cô cũng hỏi tới trọng điểm, Lý Vụ cẩn thận đáp.
“Được nghỉ hai ngày à?”
“Ừm.”
“Tí nữa tan ca tôi tới đón cậu.”
“Được.” Trên mặt thiếu niên tràn đầy ý cười.
——
Vật lý là thế mạnh của Lý Vụ, sau khi kết thúc tiết sinh học cuối cùng trong ngày, cả thể xác lẫn tinh thần của cậu đều được thả lỏng, nhanh chóng chạy xuống lầu, đi thẳng đến ký túc xá thu dọn đồ đạc.
Mặc dù loại việc này có hiệu xuất cao cũng vô nghĩa, cho dù cậu có chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ sớm đến đâu, thì người cậu chờ đợi vẫn theo thời gian cố định mà đến.
Chỉ là, quá trình chuẩn bị có thể làm cho đoạn khoảng trống này trở nên dễ dàng hơn một chút.
Sầm Căng tan làm không sớm, nhưng cô vẫn giống như hai tuần trước, mang cho Lý Vụ một xuất takoyaki từ cửa hàng ven đường.
Dường như cô có thể hiểu được cảm giác của những đồng nghiệp nữ vừa hùng hổ chửi bới trong nhóm vừa nhịn đau cho con bú trong thời gian nghỉ thai sản, cho con bú quả thực là một chuyện vui vẻ về cả thể xác lẫn tinh thần. Niềm vui này kết thúc khi Lý Vụ lên xe, cậu từ chối phần đồ ăn cô đưa.
Cậu vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Tôi không đói, chị ăn đi.”
Sắc mặt Sầm Căng hơi trầm xuống, cân nhắc rất nhiều yếu tố, cô chọn một thứ có khả năng khiến cậu chán ăn nhất: “Thi không tốt sao?”
Lý Vụ nhìn về phía cô: “Chắc cũng tạm được.”
“Tạm được là thế nào? Sầm Căng không đóng nắp, tiện tay đặt hộp takoyaki lên bảng điều khiển trung tâm, để mặc cho mùi thơm tươi mát của cá ngừ tràn ngập toàn bộ không gian.
Lý Vụ không nói được, đành thay đổi lý do thoái thác: “Không tồi.”
“Có trong top 30 của khối không?” Cô đột nhiên mở miệng, nói lời kinh người.
Lý Vụ im lặng, thẳng thắn nói: “Chắc là không đâu.” Trong trường Nghi Trung còn có rất nhiều người tài giỏi, cậu tự biết năng lực của mình tới đâu, nên không muốn khoe khoang những chuyện không cần thiết như vậy.
Sầm Căng không nói gì nữa, cầm lấy hộp takoyaki, xiên một viên lên, bắt đầu nhai.
Bất cứ ai có thể một lần ăn hết một miếng takoyaki, đều là thần tiên.
Bên trong nóng đến mức khiến Sầm Căng suýt xoa, cô rút ra hai tờ giấy, nhổ ra. Cảm giác bỏng rát nơi đầu lưỡi rất mãnh liệt, cô vặn một chai nước để uống.
Vừa định đậy nắp chai lại, đã thấy Lý Vụ đang nghiêng mắt nhìn cô. Trong bóng tối, ánh mắt cậu sáng ngời, vẻ mặt cũng không quá rõ ràng.
“Nhìn cái gì?” Cô tức giận nói: “Cậu không ăn, có thấy lãng phí không hả?”
Lý Vụ nghiêng mặt về phía cửa sổ, giống như muốn đem cảm xúc gì đó theo gió tiễn đi, một lúc sau mới quay đầu lại: “Để tôi ra ngoài ném đi.”
Tầm mắt cậu rơi xuống tay phải cô, tờ giấy bọc miếng takoyaki nóng hổi đang bị cô nằm trong lòng bàn tay.
Nói xong liền mở cửa xuống xe, đi tìm thùng rác gần nhất.
Lúc trở về, mở cửa xe, thiếu niên đang ngồi ngay ngắn trên ghế phụ, ăn hộp takoyaki.
Sầm Căng sững người một lúc, sau đó ngồi vào trong, muốn nói mấy lời giễu cợt cậu, cuối cùng chỉ cầm vô lăng lạnh lùng nói: “Cậu nghi ngờ tôi hạ độc cậu à?”
“Không phải.” Cậu không biết phải nói sao cho đúng, cậu chỉ muốn cô ăn cơm, bởi vì cô cũng vừa tan sở, còn chưa ăn cơm.
Sầm Căng quyết chọc thủng đáy nồi: “Có phải không?”
Thiếu niên do dự một hồi, giống như đã hạ quyết tâm nói: “Sợ chị đói.” Giọng điệu của cậu có chút nặng nề, giống như có chút ngượng ngùng khó mở miệng.
“À…” Sự buồn bực của Sầm Căng bị ba chữ mộc mạc này làm dịu đi ngay tức khắc. Cô liếc nhìn cậu, ngăn chặn phần vui sướng vì “không nuôi phải một con sói mắt trắng*”, bình tĩnh nói: “Vậy để lại một nửa cho tôi.”
* Sói mắt trắng (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.
Khuôn mặt Lý Vụ lập tức giãn ra: “Ừm.”
Về đến nhà, nghĩ đến Lý Vụ vừa thi xong, Sầm Căng liền chủ động hỏi cậu có muốn dùng máy tính hay xem TV hay xem TV không.
Lý Vụ lắc đầu, quen thuộc mà trầm mặc đi về phía phòng sách.
Sầm Căng nhìn thiếu niên ngoan ngoãn đến cứng nhắc, tự nhiên sinh ra một cỗ không đành lòng. Cô vội vàng gọi cậu lại, khoanh tay trước ngực, ra vẻ tự nhiên mời: “Đừng căng thẳng như vậy, mới thi xong, thả lỏng một chút cũng không sao đâu.”
Lý Vụ quay đầu lại: “Trước kia tôi cũng không dùng đến những thứ này.”
Vẻ mặt cậu thành thật, cũng không giống như đang giả ngoan bán thảm*, nhưng nghe vào lại thấy cực kì khổ sở. Sầm Căng không ngờ được chuyện này, hoàn toàn sửng sốt, một lúc lâu mới tìm được phương thức ứng đối: “Vậy bây giờ càng nên thử xem.”
*Tỏ vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.
“Muốn xem cái gì?” Cô đi đến bàn trà tìm điều khiển từ xa: “Anime? Hay là chương trình giải trí?”
TV trong phòng Sầm Căng có hình dáng rất độc đáo, hoàn toàn phá vỡ bỏ kiểu mẫu truyền thống. Phía dưới cũng không có tủ TV, chỉ có bốn cái giá đỡ chân không màu đen tuyền chống đỡ. Thay vì nói là TV, thì nó giống như một tấm bảng trắng sạch sẽ đơn giản, diện tích to rộng, có thể viết chữ lên bất cứ lúc nào.
Lý Vụ đứng yên không nhúc nhích.
“Đến đây.” Người phụ nữ đứng trước màn hình, chiếc áo len sáng màu của cô tỏa sáng lấp lánh bởi những ánh đèn nhiều màu sắc chiếu lên. Vẻ mặt của cô biểu lộ sự kiên nhẫn đã hoàn toàn cạn kiệt: “Ngồi trên ghế sofa đi.”
Lý Vụ không từ chối nữa: “Tôi đi cất cặp sách.”
“Ừm.” Cô không nhìn cậu nữa, tay cầm điều khiển từ xa, nhìn chằm chằm màn hình gật đầu.
Lý Vụ bước nhanh trở về phòng, treo ba lô xong, liền trở lại phòng khách.
Sầm Căng cắt ngang chương trình, không có đầu mối gì về sở thích của Lý Vụ, đành phải quay đầu lại hỏi cậu: “Cậu có thích cái gì không?”
“Gì cũng được.” Cậu nói. Sầm Căng đề nghị: “Không bằng xem phim đi, muốn xem loại nào?”
“Chị chọn đi.”
Vô số poster và tiêu đề phim quay cuồng trong đầu Sầm Căng. Đột nhiên, trong đầu cô lóe lên cảm ứng, định vị một trong số chúng, hào hứng quay đầu lại nói: “Marvel đi, đảm bảo cậu cực kỳ thích.”
“Được.”
“Ừm…” Cô quay đầu lại, chuyển sang giao diện chọn phim, tự mình lẩm bẩm: “Iron Man 1… Đâu rồi?”
Lý Vụ nhìn chằm chằm bóng lưng cô, bất giác nhếch khóe môi.
Sợ Lý Vụ ở một mình không được tự nhiên, Sầm Căng tẩy trang xong, cắt một đ ĩa dưa hấu, rồi ra xem cùng cậu.
Bọn họ mỗi người chiếm hai đầu sô pha, Sầm Căng cố gắng đè nén tâm tư muốn được chiều chuộng, được ôm vào lòng như thường lệ, cầm lấy miếng dưa hấu cắn từng miếng nhỏ.
Thấy hương vị không tệ, cô dùng một cái nĩa khác xiên một miếng, nghiêng người gọi tên Lý Vụ.
Bộ phim chiếu đang đến đoạn Tony nghiên cứu nguyên mẫu áo giáp sắt thép ở căn cứ ngầm, thiêu niên này một giây cũng không chớp mắt, giống như đang đã nhập vai vào trong đó, hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ.
Sầm Căng tăng âm lượng: “Lý Vụ.”
Cuối cùng cậu cũng quay mặt lại, đôi mắt to vẫn còn nguyên vẻ ngơ ngác vì bị đột ngột cắt ngang khi đang xem phim.
Chiếc sofa bằng da cọt kẹt rung động, Lý Vụ thử ngồi tại chỗ nhận lấy, nhưng không tới, liền đứng dậy đi lấy.
Bọn họ một cao một thấp, kích thước của cái nĩa xiên hoa quả bằng kim loại kia có hạn, cậu không khỏi lướt qua da thịt trên ngón tay của người phụ nữ. Chỉ một cái, nhưng lại giống như một tia điện giật cực nhỏ, trong đầu cậu hiện lên một khoảng trống hoảng hốt trong nháy mắt.
Cậu bỏ cả miếng vào trong miệng, bồn chồn không yên ngồi trở về, một lúc lâu sau mới nhai nát nó, rồi nuốt xuống.
Sau đó, Lý Vụ cầm lấy cái dĩa hoa quả kia, để mặc cho nhiệt độ của làn da của mình truyền tới. Toàn thân cậu thấy không thoải mái, mấy lần điều chỉnh tư thế, làm cho sofa phát ra tiếng động. Vành tai cậu đỏ bừng, không dám động đậy nữa, đành phải ngồi nghiêm chỉnh hơn vừa rồi.
Sầm Căng chú ý tới những động tác nhỏ này của cậu, không nhịn được cười nhạo một tiếng: “Có người phỏng vấn sống trong TV sao?”
“…”
Đêm đó, Lý Vụ có một giấc mơ. Tình tiết trong giấc mơ tương tự như cảnh đầu phim khiến cậu đỏ mặt, cậu nằm ngửa, bị một người phụ nữ nắm lấy vai, cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Họ siết chặt lấy nhau, hôn đến thở hổn hển, quên đi bản thân mà đ ộng tình. Lỗ tai cậu bị sợi tóc của cô làm cho ngứa ngáy, nhịn không được giơ tay gạt ra, muốn nhìn rõ khuôn mặt cô…
Lý Vụ kinh hãi ngồi dậy, lồ ng ngực sôi trào, sau lưng ướt đẫm.
Tất nhiên, thứ ướt đẫm không chỉ có mỗi sống lưng.
Thiếu niên ngồi bất động trong bóng đêm, kịch liệt mà tuyệt vọng ý thức được, gương mặt do cậu tự mình tiết lộ kia, sẽ trở thành ảo tưởng mờ ám nhất của cậu kể từ bây giờ.