Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 75: Đại Điển sơn Trang - Cố Tề Quang Lộ Ra Nụ Cười Chua Xót



Sinh nhật của A Dung vào đầu xuân, Yến Tuyết Chiếu vì nàng mà tổ chức đại điển sơn trang. Đại điển lần trước vẫn còn là lúc hắn ta chính thức thành lập Táng Kiếm sơn trang.



Đệ tử trong sơn trang càng ý thức được vị nữ nhi từ đâu xông ra của trang chủ vô cùng được coi trọng, dù sao trang chủ của bọn họ lười như vậy, lại có thể phí tâm sức làm đến mức độ này đã là rất khó để tưởng tượng ra rồi.







Càng khỏi phải nói đến trang chủ đại nhân tuyên bố trong đại điện Thiếu trang chủ sẽ là thiếu nữ mảnh mai xinh đẹp này.



A Dung vốn trưởng rằng sẽ có ít nhiều tiếng phản đối, không ngờ lời Yến Tuyết Chiếu vừa dứt, bên dưới im lặng một hồi, sau đó là tiếng hoan hô tán thành. Trên những khuôn mặt trẻ hay lớn tuổi đều là vẻ tươi cười, từng đôi mắt sáng long lanh nhìn Yến Tuyết Chiếu chăm chú, sau đó ánh mắt nhìn nàng cũng rất có thiện cảm.



Cố Tề Quang đã từng nói, đệ tử trong Táng Kiếm sơn trang vô cùng tôn sùng Yến Tuyết Chiếu, bây giờ A Dung coi như đã hiểu được rồi.



A Dung yên tâm, nhìn Yến Tuyết Chiếu đặt ngọc bài màu xanh lam có khắc tên nàng vào lòng bàn tay.



Nàng đã từng thấy ngọc bài giống vậy rồi, chẳng qua cái kia là màu xanh ngọc bích tự nhiên, nó được Trân phi nhiều năm cất giữ vô cùng cẩn thận, sau đó trở thành khởi đầu cho rạn nứt giữa nàng và Trân phi, một khi đã động đến, liền lan rộng đến nỗi không thể cứu vãn được, chiếm giữ thời thiếu niên vốn nên vô lo vô nghĩ của nàng.



Yến Tuyết Chiếu nói: “Từ nhỏ ta không có được nhiều tình thân, sau đó ta nghĩ, ta muốn cho để lại cho con cháu của ta một dấu hiệu, A Dung, phụ thân của con có phải trẻ con lắm không?”



Ngón tay trắng mịn cẩn thận vuốt ve đường vân tinh tế trên ngọc bài, A Dung cười lắc đầu, trong mắt mơ hồ có ánh lệ. Nàng hiểu hắn ta, chính là bởi vì thiếu thốn, bởi vì khát vọng, nên mới lo sợ không yên, mới nghĩ ra cái gì đó để an ủi bản thân.



A Dung nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc quý trọng của Yến Tuyết Chiếu, đột nhiên nghĩ tới, lúc đó hắn ta tặng ngọc bài cho Trân phi, chắc hẳn đã có ý định lấy nàng ta.



Chuyện cũ đã qua, A Dung cúi đầu, vuốt chữ được khắc trên đó, đọc lên, mỗi chữ lại ngừng một chút: “Yến Cửu Dung.”



Yến Tuyết Chiếu cười: “Đặt như vậy, phụ thân vẫn có thể gọi con là Dung Dung, đổi lại thì không quen lắm. Còn về chữ “Cửu” này thì…” Hắn ta nhẹ nhàng đặt tay lên thái dương của A Dung, vén tóc rối ra phía sau tai, cười vô cùng ngọt ngào: “Con chắc phải hiểu chứ.”



Nữ nhi hắn ta mong chờ lâu như vậy, đương nhiên là hi vọng có thể ở cùng nàng lâu hơn một chút. Nàng không muốn gả, hắn ta cũng không muốn chết quá sớm.



A Dung lấy tay che miệng, không biết khóc hay cười, đôi mắt lộ ra có ánh lệ long lanh, đẹp không tả xiết.



“Dung Dung.”



A Dung gật đầu đáp lại.



“Cửu Cửu…”



A Dung cười khúc khích, lại gật đầu.



Yến Tuyết Chiếu nổi hứng, gọi rất nhiều lần, A Dung đều đáp lại, hắn ta nói: “Chỉ có phụ thân con mới có thể gọi con như vậy, biết không? Người khác cùng lắm chỉ có thể gọi “A Dung”, không thể hơn được nữa.”



Hắn ta nói mãi, động tác nhẹ nhàng thắt ngọc bài bên hông cho A Dung.



Đệ tử sơn trang đều kiên nhẫn chờ đợi, đám người Tạ Quân cũng cười nhìn họ.



Thế giới tuyết trắng mênh mông bát ngát có thêm từng mảng màu đỏ rực, hai người đang đứng trên đài cao được bao bởi vải đỏ, Yến Tuyết Chiếu có chuyện trọng đại, y bào thắt vô cùng chỉnh tề, mái tóc dài cũng được buộc gọn gàng phóng khoáng, nhìn có tinh thần hơn ngày thường nhiều. Mà A Dung khoác áo choàng đỏ thẫm, màu đỏ như vậy rất kén người, nhưng nàng mặc lại lộ ra vẻ kiều diễm vô cùng, cùng với Yến Tuyết Chiếu, hai người bổ sung cho nhau, khiến cho người ta cảm thấy, đây đúng là phụ thân và nữ nhi.



Khuê danh của A Dung đương nhiên sẽ không công bố với mọi người, vì thế đám người Tạ Quân tạm thời chưa biết được Yến Tuyết Chiếu rốt cuộc đã đặt tên như nào. Tạ Quân nhìn Cố Tề Quang, không ngờ ngay cả Cố Tề Quang cũng bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Yến Tuyết Chiếu không chịu nói cho ta biết, vẫn nên đợi một lúc nữa rồi hỏi sau.”



Quà sinh nhật Yến Tuyết Chiếu tặng cho A Dung dùng vải đỏ bọc lại, dài hơn ba thước, hắn ta không mở ngay tại chỗ, chỉ nói: “Món quà này A Dung có thể tùy ý chơi ở trong phòng, nhưng bây giờ không phải là lúc cho mọi người xem nó.” Hắn ta vỗ vai A Dung, không nói gì thêm.



Mau chóng đến tiệc rượu, chúng đệ tử vừa uống rượu ăn cơm vừa lớn tiếng cười đùa, cảnh tượng vừa náo nhiệt vừa tùy ý. Tạ Quân cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện với A Dung. Hắn hỏi tên mới của nàng.



Mọi người bên đó ầm ĩ, càng khiến cho nơi này tăng thêm vẻ yên tĩnh. Mà khuôn mặt A Dung hơi đỏ lên, vừa mềm mại vừa xinh đẹp, vô cùng hợp với không khí vui mừng đằng sau, làm rung động lòng người, nàng chỉ vào ngọc bài: “Ở trên đây này.”



Thấy A Dung không có ý định tháo ra, Tạ Quân liền biết nàng không nỡ tháo ngọc bài mà Yến Tuyết Chiếu tự tay thắt cho mình, hắn cười, giang tay ra, ôm A Dung vào lòng, khiến cho A Dung kêu lên một tiếng.



Thắt lưng A Dung mềm mại ấm áp, phảng phấp lộ ra sự dẻo dai, giống như cây cỏ xanh mướt trong ngày xuân, đè cong ngọn cỏ, liền có thể thấy một đường cong xinh đẹp.



Tạ Quân bế nàng lên cao: “Muội không chịu tháo ra, ta đành phải nhìn thế này vậy.” Hắn nhiêm túc nói, sau đó nhìn thấy mong đợi và nguyện vọng của Yến Tuyết Chiếu, A Dung chỉ thấy hắn buông mí mắt, không nhìn thấy trong ánh mắt dịu dàng của hắn còn mang theo tiếng thở dài.



A Dung khẽ thở gấp, cười: “Nhìn thấy rồi chứ, bỏ muội xuống đi.” Nàng gõ vào vai Tạ Quân.



Tạ Quân buông nàng ra, để eo nàng trượt khỏi lòng bàn tay, sau cùng lại vẫn không để hai chân nàng chạm đất, ngược lại còn ôm chặt lại, vùi ở trên tóc nàng, hít một hơi thật sâu: “Ngày mai ta phải đi rồi, để ta ôm một chút.”



Người trong lồng ngực hắn cũng ôm lấy hắn, thậm chí còn nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, nàng nói: “Tam ca ca, muội chờ huynh đến lấy muội, chỉ là không được quá sớm, ta còn muốn ở bên phụ thân thêm vài năm nữa; cũng không được quá muộn, muội không muốn đợi quá lâu….Tam ca ca, vậy đó nên là lúc nào đây? Muội cũng không rõ nữa…”



“A Dung hư, ta sắp không đợi được nữa rồi…” Tạ Quân than nhẹ một tiếng: “Ta đã nói rồi, sau này có thể không định cư ở Kinh thành, cho nên A Dung không nhất thiết phải rời xa nhạc phụ đại nhân.” Hắn lại vỗ mái tóc mượt mà của A Dung.



A Dung nhỏ giọng hỏi: “Có thể như vậy thật sao? Người khác không nói linh tinh gì chứ?”



“Sao phải quan tâm đến người ta?” Tạ Quân bâng quơ đáp: “Sau hôm nay, cho dù trên giang hồ hay là triều đình, điều sẽ biết Táng Kiếm sơn trang có thêm một vị Thiếu trang chủ xinh đẹp kinh người, thân phận mới của A Dung cũng coi như đã được công bố khắp toàn thiên hạ. Thật tốt quá.” Hắn muốn lấy nàng, càng tiện hơn.



“Gì mà xinh đẹp kinh người…” Trọng điểm của A Dung lại dường như không ở đây, nàng đỏ mặt đẩy Tạ Quân, nhưng không đẩy ra được.



Dáng vẻ nàng đỏ mặt vô cùng xinh đẹp ngon miệng, Tạ Quân nhẹ nhàng hôn, mí mắt A Dung khẽ run, sau khi hắn rời khỏi mới mở miệng: “Vị son hôm nay thế nào?” Nàng cười hì hì: “Hôm nay muội trang điểm, cũng không biết có hợp khẩu vị của Tam ca ca không nữa.”



“Vị son hơi đắng.” Tạ Quân còn nghiêm túc bình luận, cười khẽ: “Hi vọng vị của cái miệng này sẽ ngon hơn chút.”



Yến hội giải tán, mọi người vui vẻ ra về.



Cố Tề Quang nhìn thấy Dịch Vân Trường hoàn toàn không biết kiềm chế uống hết vò này đến vò khác, giơ tay giữ vò rượu hắn ta đang muốn cầm lên: “Dịch công tử, thế được rồi, uống nữa sẽ có hại cho cơ thể.”



Dịch Vân Trường lắc đầu: “Rượu hoa mai ở Tuyết vực quả là danh bất hư truyền, sắp phải về Kinh rồi, đương nhiên phải uống nhiều một chút.”



Dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt thiếu niên còn chưa đến tuổi cập quan ửng hồng mê người, ánh mắt trong veo chứa đựng vầng trăng, hắn ta nhìn Cố Tề Quang một cái. Cố Tề Quang thấy được nỗi bi thương nào đó không hợp với tuổi tác.



Tuổi của Dịch Vân Trường, nên là ánh mặt trời sáng chói nhất, nhưng Cố Tề Quang nhìn thấy chỉ là sự tĩnh mịch của mùa đông.



Dường như thiếu niên vốn nên hoạt bát tràn đầy sức sống, thế giới của hắn ta chỉ còn lại bông tuyết rơi lả tả, hoặc có thể là một rừng cây cô độc vắng vẻ.



“Linh Quân tiên sinh.” Dịch Vân Trường nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Ta nên trở về thế nào?”



“Dịch công tử muốn về đâu?” Cố Tề Quang thở dài.



Dịch Vân Trường lại cầm vò rượu lên, uống một ngụm, lắc đầu cười khổ: “Không về được nữa rồi.” Hắn ta không nói gì nữa, chỉ uống từng ngụm từng ngụm.



Cố Tề Quang không ngăn cản nữa, có lẽ đứa bé này đang có nhiều tâm sự này, chỉ cần say một trận, ngủ một giấc, là sẽ ổn thôi.



Mà Yến Tuyết Chiếu đương nhiên là say khướt rồi, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ say. Là Cố Tề Quang đỡ hắn về phòng.



Yến Tuyết Chiếu uống rượu thì không nói năng lung tung, hắn rất ngoan, không rên một tiếng nào, gò má bị hơi rượu làm đỏ ửng, đôi mắt mềm mại sáng long lanh, giống như một đứa bé vậy.



Cố Tề Quang vất vả đỡ hắn vào phòng.



Yến Tuyết Chiếu lảo đảo như ngọc sơn sắp đổ, hắn nhắm mắt lại, cuổi cùng lại ngã xuống, khiến Cố Tề Quang đang đỡ hắn cũng ngã luôn trên giường. Thân mình Yến Tuyết Chiếu hơi nặng, Cố Tề Quang lại là văn nhân chưa từng học võ, hắn ta thở hổn hển, đẩy Yến Tuyết Chiếu sang một bên, lúc này mới ngồi dậy được.



Cố Tề Quang hít sâu một hơi, đắp chăn cho Yến Tuyết Chiếu.



Trong phòng nến vẫn đang cháy, lung lay dao động, khiến cho dung nhan của Yến Tuyết Chiếu càng trở nên thanh tao sáng rực. Yến Tuyết Chiếu đã ba mươi tư tuổi rồi, Cố Tề Quang thậm chí còn nhỏ hơn hắn hai tuổi.



Nhưng dáng vẻ của Cố Tề Quang đã không còn là khi thiếu niên nữa rồi, đường nét của hắn ta ngày càng trưởng thành, cho dù hắn ta không quan tâm đến chuyện thế gian, bớt đi ít nhiều lo âu, tuy nhìn trẻ hơn người cùng tuổi, nhưng khuôn mặt hắn ta đã có vẻ già hơn Yến Tuyết Chiếu rồi.



Đã nhiều năm trôi qua rồi, Yến Tuyết Chiếu vẫn giữ mãi dáng vẻ công tử đến tuổi cập quan ấy, dung nhan chưa từng già đi chút nào.



Cố Tề Quang thừa dịp Yến Tuyết Chiếu ngủ say không biết gì, giơ tay véo mặt hắn, vừa mềm mại vừa co dãn, làn da mịn màng trắng nõn, đây rõ ràng là cảm giác chỉ có ở tuổi thiếu niên.



Cố Tề Quang biết, năm năm sau, mười năm sau, hắn ta sẽ càng ngày càng già, mà Yến Tuyết Chiếu vẫn cứ như vậy. Nghĩ đến sau này mình thoạt nhìn giống như là phụ thân của Yến Tuyết Chiếu, trên mặt Cố Tề Quang lộ ra nụ cười chua xót.



Vốn nên cảm thấy buồn cười chứ, không phải sao, vì sao hắn ta chẳng cảm thấy buồn cười chút nào.



Chắc là bị vẻ đau thương trong mắt Dịch Vân Trường tác động đến rồi. Cố Tề Quang đứng dậy, lại nhìn Yến Tuyết Chiếu vẫn đang ngủ say không biết gì một lần nữa. Hắn ta thổi tắt nến, lặng lẽ ra khỏi cửa.



Có lẽ chỉ có người vô tri mới có thể vô lo vô nghĩ.



Tạ Quân cũng nghĩ như vậy đó. Trời càng khuya, Tạ Quân vẫn chưa ngủ được, hắn đến trước cửa sổ phòng A Dung, nghe thấy từng hơi thở đều đều bên trong.



A Dung uống một ít rượu, tuy không say, nhưng khiến cho nàng ngủ vô cùng ngon giấc.



Ánh trăng đêm nay trong trẻo lạnh lùng, Tạ Quân đi vài bước đến trước cửa sổ, đứng một hồi lâu, sau đó lại trở về phòng.



A Dung nói, sáng mai muốn đưa hắn xuống núi, thì phải dậy sớm, cho nên cần ngủ một giấc thật ngon.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.