Yến Tuyết Chiếu khống chế sức lực, rạch một vết lên cổ tay, máu tươi chảy tí tách, từng giọt rơi vào trong bát thuốc, dung hòa với nước thuốc đã được nấu xong.
Bên cạnh hắn ta có một giá nến, ánh nến tĩnh lặng phát ra tia sáng vững vàng mà rực rỡ, khiến nước thuốc càng tăng thêm vẻ quỷ dị, trong màu đen mơ hồ hiện lên ánh đỏ, khiến cho người ta liên tưởng đến khẩu vị khiến người khác bất ngờ, nhưng ở chóp mũi của mọi người lại chỉ thấy một mùi hương mát lạnh của tuyết liên, có thể nói là thấm vào lòng người.
Cố Tề Quang nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên cổ tay trắng tuyết bị rạch của Yến Tuyết Chiếu, không kìm được mở miệng: “Chuyện trấn Hoài Du kia không nên nhúng tay vào nữa.”
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, thêm Dịch Vân Trường nữa là ba, mà Dịch Vân Trường hai mắt vẫn nhắm, hơi thở đều dều, rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ rồi. Yến Tuyết Chiếu chăm chú nhìn bát thuốc, không nói gì.
“Tuyết Chiếu.” Ngữ khí của Cố Tề Quang hơi nặng nề, tính tình ôn hòa thể nào cũng không thể kìm chế được mà nghiêm mặt lại, khiến cho nam tử không yêu thương bản thân trước mắt nghe lọt tai chút ít: “Nếu người trấn Hoài Du biết thể chất của ngươi, ngươi khó mà sống bình ổn được, ngươi nên biết điều này.”
“Ừ, ta biết rồi.” Yến Tuyết Chiếu gật đầu, nhưng Cố Tề Quang vẫn không nghe ra hắn có chút tỉnh ngộ nào.
“Còn có người đứng sau lưng bọn họ nữa, nếu biết ngươi có thể giải độc này. Hắn ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”Khuôn mặt hiền hòa của Cố Tề Quang trở nên nghiêm túc: “Nếu ta là hắn, ta sẽ nghĩ mọi cách trừ khử ngươi.”
Yến Tuyết Chiếu cười rộ lên: “Linh Quân, ngươi không phải hắn.” Ánh mắt Yến Tuyết Chiếu rời khỏi bát thuốc, nhìn về phía Cố Tề Quang, dung mạo lạnh lùng rõ nét dưới ánh nến trở nên xinh đẹp vô cùng: “Ta hiểu ý của ngươi. Không cần lo lắng.” Thậm chí hắn còn nháy mắt, vừa chắc chắn vừa tự tin.
Cơn giận của Cố Tề Quang đột nhiên bay hết, hắn ta thở dài một tiếng, lắc đầu: “Thôi vậy. Ngươi ngoan cố như thế này, sẽ không thay đổi ý định đâu.”
Yến Tuyết Chiếu thu tay, một tay xé mảnh vải sạch sẽ quấn vào tay bên trên, Cố Tề Quang thấy thế liền cầm mảnh vải, quấn cho hắn.
“Bọn họ muốn bắt Dung Dung để giày vò, ta muốn làm rõ xem bọn họ là ai.” Yến Tuyết Chiếu nhìn Cố Tề Quang đang cúi đầu băng bó cho hắn, hắn ta buông mắt, lại tỏa ra khí chất ôn hòa: “Nhưng mà ngươi yên tâm, ta từ trước tới nay luôn yêu quý mạng sống, ngươi cũng biết mà.”
Cố Tề Quang buộc cho hắn thật khéo léo: “Được rồi.” Hắn ta ngẩng đầu lên: “Trước khi vết thương khỏi hẳn, không được phép lấy máu nữa.”
Yến Tuyết Chiếu không kìm được muốn trêu chọc hắn ta, bèn giơ tay còn lại lên: “Không sao đâu, còn một tay này chưa dùng mà.”
Cố Tề Quang hung hăng nhíu mày, sau đó lại dãn ra, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ nhìn Yến Tuyết Chiếu: “Ngươi chỉ biết chọc tức ta thôi.”
Hắn trước mặt A Dung thì điên cuồng bảo vệ nữ nhi, phân biệt đối xử như vậy cũng quá rõ ràng rồi.
“Nên đánh thức hắn ta rồi.” Yến Tuyết Chiếu nhướng mày, đi về phía Dịch Vân Trường.
Dịch Vân Trường rất ngoan ngoãn uống thuốc, sau khi đặt bát xuống, đầu tiên là tạ ơn hai người, sau đó lại hỏi hai người một vấn đề vô cùng bất ngờ: “Bây giờ là năm nào rồi?”
Yến Tuyết Chiếu im lặng một lúc: “Năm Kiến Chương thứ hai mươi bốn. Ngươi…quên rồi?”
Dịch Vân Trường lại dường như không nghe thấy lời Yến Tuyết Chiếu nói, chỉ lẩm bẩm: “Hai mươi bốn…hai mươi bốn…”
Yến Tuyết Chiếu và Cố Tề Quang nhìn nhau, đều tỏ vẻ kinh ngạc, Cố Tề Quang nhẹ giọng nói: “Chắc là mất trí nhớ rồi…”
“Hai vị ân nhân,” Vẻ mặt Dịch Vân Trường tỉnh táo lại một chút, hỏi: “Có thể cho tại hạ gặp A Dung một chút được không? Ta có một số việc cần phải làm rõ…”
Cố Tè Quang thấy Yến Tuyết Chiếu nhếch môi, từ chối thay hắn: “Bây giờ đã muộn rồi, e rằng không tiện lắm, ngày mai hỏi cũng không muộn.” Hắn ta ngừng lại một chút: ‘Hoặc là… hỏi chúng ta cũng được.”
Dịch Vân Trường hơi đảo mắt, chần chừ một chút: “Sao A Dung…lại ở ngoài cung? Tam Hoàng tử không chăm sóc nàng sao?”
Vừa dứt lời, hai người Yến Tuyết Chiếu và Cố Tê Quang càng cảm thấy kinh ngạc, Yến Tuyết Chiếu nhíu mày hỏi: “Không phải ngươi đi ra cùng nàng sao? Hơn nữa không chỉ mỗi nàng, Tam Hoàng tử trong miệng ngươi cũng đang ở chỗ chúng ta, trước kia có lẽ ngươi không tỉnh táo lắm nên không nhìn thấy.”
Cố Tề Quang lại tóm được một chi tiết khác: “Bây giờ gọi Ngọc Kinh Vương gia là Tam Hoàng tử, e rằng không có mấy người. Ngươi… mất trí nhớ thật sao?”
Dịch Vân Trường vốn tưởng hắn ta đã trở về quá khứ, không ngờ nơi này dường như rất khác với quá khứ của hắn ta, vận mệnh của rất nhiều người cũng không giống nhau. Cho nên, thay vì nói hắn ta đã trở về quá khứ, không bằng nói là đến một thế giới khác tương tự.
Nếu quả thật là như thế, vậy thì Tam Hoàng tử điện hạ không phải là huynh đệ tốt cùng hắn ta uống rượu vui đùa, A Dung cũng không phải là tiểu nha đầu vừa ngốc nghếch vừa tốt bụng ấy, quấn lấy hắn ta ăn cá ăn quả, đi mệt rồi còn khóc lóc đòi hắn ta cõng.
Nghĩ vậy, cảm giác trống rỗng và nỗi hoang mang không tên liên tiếp chiếm giữ lấy cõi lòng của hắn ta, khiến hắn ta vừa muốn chạy trốn, lại vừa muốn trở về.
Hắn ta không hiểu. Hắn ta chẳng qua chỉ là một mực tìm kiếm A Dung, tìm quá lâu quá mệt mỏi, mà khu rừng tuyết rơi vừa lạnh lại vừa hoang vắng, sao vừa tỉnh dậy đã là một thế giới khác rồi.
Dịch Vân Trường chán nản gật đầu, hắn ta nói: “Ừ, ta mất trí nhớ rồi.”
***
Sáng hôm sau, tuyết ngừng rơi. Tầng mây dày phân tách ra, Tuyết vực như phát sáng, rực rỡ hoa cả mắt.
A Dung cách một khe núi, thấy trước phòng Tạ Quân có một bàn đá, hắn và Dịch Vân Trường đang ngồi đối diện nhau, vừa giống như đang chơi cờ,vừa lại giống như đang nói chuyện, do cách xa quá, nhìn không rõ là đang làm gì.
Từ khi biết được bản thân đến một thế giới mới, Dịch Vân Tường lúc nào cũng quan sát “người quen” ở đây và ở thế giới ban đầu có gì khác nhau.
Ví dụ như Tạ Quân.
Hắn hai mươi bốn tuổi, vốn là hoàng tử giấu tài có thế lực đơn bạc, đấu tranh trong thâm cung, ngay cả một nơi giống phủ đệ còn chưa được phân, nói gì đến phong hào “Ngọc Kinh Vương gia” với Trử Bào vạn người tinh nhuệ.
Hắn lúc ban đầu, “thành công” ngoài sức tưởng tượng, giống như có một bàn tay lớn vô hình, lặng lẽ thúc đẩy tất cả.
Cho đến khi hắn chết, cho đến khi hắn ngã trong đại điện huy hoàng rộng lớn, vẫn chưa biết được người sau lưng rốt cuộc là ai.
Ai cũng không ngờ, người cuối cùng ngồi trên ngai vàng lại lại là Thất hoàng tử trước giờ luôn im hơi lặng tiếng, hắn kiệm lời ít nói, lại rất coi trọng Tả tướng, rất nhiều việc đều do Tả tướng toàn quyền xử lí, không ít người nhìn ra được, hoàng thất họ Tạ đang đi dần xuống dốc, không quay lại nữa.
Tuy Dịch Vân Trường muốn sống lâu hơn, nhưng hắn ta cũng không thể điều tra rõ ràng. Sau khi Tạ Quân chết, nhiệm vụ của hắn ta là hộ tống Cửu công chúa ra khỏi cung, đây là mệnh lệnh duy nhất chưa truyền xuống của Tạ Quân, nhưng Dịch Vân Trường nghĩ, đây nhất định là nguyện vọng cuối cùng của Tạ Quân.
Bởi vì ngày hắn qua đời vừa mới tắm rửa xong, trên người còn chưa đeo trang sức gì, mái tóc dài cũng để thả, hắn đi một cách không hề phòng bị, vô cùng thoải mái bình yên, nhưng mà giữa lồng ngực hắn lại ôm một lọn tóc đen…
Dường như sợ lọn tóc đen rời khỏi hắn sẽ rơi mất, vì thế mới không nỡ để vào hộp, chỉ có giữ trên người mới có thể yên tâm.
Vì vậy mà sau khi Dịch Vân Trường nhận được tin dữ, thậm chí còn chưa kịp cả đau khổ lẫn do dự, liền đưa theo A Dung ngốc nghếch chạy trốn. Lúc mới đầu nàng còn không tình nguyện, nói muốn tìm Tam ca ca, đến khi hắn ta không kìm chế được mà nói “Tam ca ca của nàng mất rồi”, A Dung đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Không khóc không làm loạn, giống như một con rối xinh đẹp tĩnh lặng.
“Ngươi thất thần rồi.” Tạ Quân vẫn còn sống ngồi trước mặt cười nhạt, ngón tay thon dài cầm một quân cờ bạch ngọc hạ xuống, chớp mắt liền ăn một quân của hắn ta.
Dịch Vân Trường cũng không vội, gật đầu nói: “Chuyện đã quên trước kia, đang cố gắng nhớ lại.”
Ánh mắt Tạ Quân mang theo sự bao dung kỳ lạ nào đó, hắn nhìn Dịch Vân Trường: “Quên rồi thì quên đi, nhớ lại, cũng không dễ chịu gì đâu.”
Trong chớp mắt như vậy, Dịch Vân Trường thậm chí cảm thấy Tạ Quân đã biết được lai lịch của hắn ta, trong lòng liền thấy căng thẳng, hắn ta nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tạ Quân, nhưng Tạ Quân chỉ cười, không có ý gì khác.
Có lẽ là hắn ta nghĩ nhiều quá rồi…
Cơn gió mang theo hơi tuyết phả vào mặt, Dịch Vân Trường nghĩ rõ ràng, cảm thấy rất may mắn. Thế giới này và thế giới ban đầu khác nhau rất nhiều, vậy thì mấy người bọn họ vẫn có thể giành được một kết cục tốt…chắc vậy.
Ít nhất người trước mặt hắn ta, ánh mắt ung dung lại bình tĩnh, nụ cười ấm áp mà bình thản, đó là sự tự tin và mạnh mẽ mà Tam Hoàng tử ban đầu không thể bì kịp được.
Mà A Dung… cũng không trở nên ngốc nghếch, chung quy là rất tốt, tuy rằng không còn ỷ lại vào hắn ta nữa.
Ý niệm trong đầu vừa xuất hiện, liền nghe thấy tiếng gọi trong trẻo quen thuộc: “Tam ca ca!” Nàng hơi ngừng một chút, nhìn về phía Dịch Vân Trường: “Dịch công tử.”
Cho dù nàng không còn ngốc nghếch nữa, nhưng Dịch Vân Trường vẫn rất hiểu nàng. Dáng vẻ này của A Dung chắc hẳn là bị hành động lúc trước của hắn ta dọa sợ rồi.
Hắn ta thở dài trong lòng, trên mặt lại không có biểu hiện gì, ôn hòa lịch sự gật đầu với nàng: “Yến cô nương..” Haizz,… đúng là không quen mà, nhưng mà quen rồi thì tốt.
A Dung thấy hắn ta khôi phục lại như bình thường, lập tức trở nên tự nhiên hơn, nàng đến gần hai người: “Tam ca ca và Dịch công tử đang chơi cờ à? Khó trách không đến tìm ta…” Nàng bĩu môi, rất tự nhiên mang theo chút hờn dỗi.
“Là phụ thân muội nói, A Dung mất máu, phải ngủ nhiều hơn để bổ sung.” Ánh mắt Tạ Quân nhìn A Dung dịu dàng đến chảy nước, Dịch Vân Trường vốn chú ý đến hai người, thấy vậy liền nảy sinh một suy đoán kỳ quái.
“Phụ thân muội cứ thích lo lắng ấy.” Tuy oán trách như vậy, nhưng nụ cười trên mặt nàng lại vô cùng ngọt ngào: “Thôi vậy, hai người chơi tiếp đi, muội đứng bên cạnh xem.”
Tạ Quân gật đầu với Dịch Vân Trường, hai người tiếp tục chơi cờ, bầu không khí liền trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
Cách một khe núi, Yến Tuyết Chiếu và Cố Tề Quang nhìn sang bên này.
Cố Tề Quang nghiêng đầu, quả quyết nói: “Vị Dịch tiểu huynh đệ này cũng có chút tâm tư với A Dung…”
Yến Tuyết Chiếu hất cằm: “Nữ nhi ta mà.”
“Phải phải phải.” Cố Tề Quang cười rộ lên: “Cũng không biết người làm phụ thân như ngươi, muốn chọn con rể như thế nào.”
Nụ cười đắc ý của Yến Tuyết Chiếu cứng lại, bực mình nói: “Không chọn, Dung Dung nhà ta phải để đến lúc mười tám tuổi!”
Cố Tề Quang bật cười, lại không nói tiếp. Bởi vì hắn ta biết, dựa theo tuổi tác của Tạ Quân và tình yêu đối với A Dung, hắn hận không thể A Dung vừa cập kê cái là lấy luôn vào cửa ấy chứ.
Cho nên chắc không thể giữ lại đến năm mười tám tuổi được đâu. Nhưng những lời này làm sao hắn ta nói ra được, vị Thái Sơn đại nhân bên cạnh có tính tình thích tức giận, hắn ta mà nói, Yến Tuyết Chiếu sẽ tức giận bỏ đi luôn mất.