Cho đến hôm nay, Trân phi cho dù ăn nói khéo léo, cũng không còn gì để nói nữa, chỉ có thổ lộ cõi lòng, may ra còn có thể cứu vãn một hai.
“Hoàng Thượng, bây giờ trong lòng thần thϊếp chỉ có Hoàng Thượng, chỉ là thần thϊếp quá sợ hãi, sợ Hoàng Thượng sẽ vì thế mà không cần thần thϊếp nữa…” Dáng vẻ mỹ nhân khi khóc, đương nhiên vô cùng khiến cho người ta thương yêu, nhưng Hoàng Thượng tự dưng lại cảm thấy rất buồn phiền.
Nàng ta biết lợi thế của chính mình nhất, biết một tiếng khóc nụ cười của mình đều có thể làm lay động tâm của hắn ta, nhưng dáng vẻ đáng thương hôm nay, ai có thể nói rõ được nàng ta có phải là cố ý hay không?
Nàng ta vừa xinh đẹp lại thông minh, nhiều năm vậy rồi, từng chút kết cho hắn ta một tấm lưới kín kẽ không gì phá nổi, bắt bẻ hắn ta không kém một ly. Ý nghĩ như vậy vừa dâng lên, ngọn lửa giận trong hắn ta càng sôi sục.
“Năm đó ngươi bị người ta hại “sinh non”, nhưng sau này lại có Thái y lén lút nói với ta, A Dung lại là đứa bé đủ ngày đủ tháng.” Hoàng Thượng ngừng lại một chút, ngữ điệu dưới cơn thịnh nộ càng lạnh lùng: “Thái y kia vốn muốn mật báo lấy thưởng, nhưng hắn lại xem nhẹ địa vị của ngươi trong lòng trẫm, ngay cả trẫm cũng xem nhẹ tình yêu của mình dành cho ngươi. Ngày hôm đó, đám thái y không còn lại một ai.”
Hoàng Thượng bước gần lại một bước, từ trên cao lạnh lùng nhìn nàng: “Người đời đều cho rằng trẫm tức giận vì ngươi bị khó sinh, liền tẩy trừ Thái y viện. Thật ra…bọn họ đều vì ngươi mà chết, chỉ vì bảo vệ cái bí mật này.”
Máu trong người Trân phi như đông cứng lại, nhiều năm như vậy rồi, hắn ta thế mà lại biết hết! Vậy tất cả những gì nàng ta làm, nàng phí công phí sức giấu diếm, chẳng phải đều trở thành trò cười sao? Im lặng một lúc, Hoàng Thượng lại bước gần thêm bước nữa, giơ tay nắm chặt cằm Trân phi: “Nhưng, ngươi khiến cho trẫm quá thất vọng…”
Thân mình Trân phi mềm nhũn như sắp quỳ xuống, lại bị tay của Hoàng Thượng giữ cho không thể nhúc nhích, nàng ta khóc nói: “Hoàng Thượng, là Khương mỹ nhân tính kế thần thϊếp! Nàng ta nói biết thân thế của A Dung rồi, muốn mật báo cho Hoàng Thượng, nô tì nhất thời hoảng loạn mới làm sai chuyện!”
Ai ngờ Hoàng Thượng lại lơ đễnh gật đầu: “Trẫm đương nhiên biết, nàng ta đã không còn ở trong cung nữa rồi.”
Hắn ta nói không sai, sau khi Khương Mi để lại một phong thư mật báo thì liền biến mất không thấy đâu, hiển nhiên là có người thao túng sau lưng.
Hoàng Thượng đương nhiên tóm được Khương Mi và người đứng sau nàng ta, nhưng việc phải làm bây giờ, là tính toán hết với Trân phi đã. Trân phi há miệng thở dốc lại nghe Hoàng Thượng lạnh lùng cười: “Trẫm còn muốn đa tạ nàng ta đã dùng kế sách này, nếu không trẫm làm sao biết được, ái phi của trẫm đề phòng trẫm đến như vậy? Bí mật bại lộ rồi liền đi tìm gian phu?”
Sức lực trên tay hắn ta đột nhiên càng mạnh, dường như muốn bóp nát cằm nàng ta: “Nói! Người đó là ai?”
Trân phi không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, ngữ khí lại vô cùng kiên định: “Thần thϊếp chỉ đưa A Dung đi mà thôi, không có nhớ nhung tình cũ, bây giờ trong lòng thần thϊếp, tuyệt đối không có người ngoài!”
Hoàng Thượng nghe vậy, một ngón tay vuốt môi Trân phi, gân xanh thái dương nổi lên: “Bây giờ trẫm thật sự không biết có nên tin vào cái miệng khéo này của ái phi nữa không. Trẫm là thiên tử, lại bị một nữ tử đùa giỡn trong lòng bàn tay!” Trân phi ngay cả đầu cũng không lắc nổi, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy hoảng sợ: “Thần thϊếp dám thề với trời, trong lòng chỉ có một mình Hoàng Thượng!”
“Thôi.” Hoàng Thượng rốt cục cũng buông tay, Trân phi vừa cảm thấy được thở một hơi nhẹ nhõm, liền nghe thấy hắn ta cười khổ vài tiếng: “Năm đó trẫm không nên nhìn trúng ngươi.” Lời nói của hắn ta mang theo tiếng thở dài sâu đậm, lúc quay người dứt khoát rõ ràng, chớp mắt đã ra khỏi cửa.
Trong phòng, Trân phi cuối cùng cũng suy sụp ngã trên mặt đất, nước mắt chảy ra từng dòng.
Nàng ta dường như chẳng còn lại cái gì… Không đúng, nàng ta còn có Nghiêu Bạch!
Trân phi ngồi dậy đi về phía phòng bên, thấy Tạ Nghiêu Bạch khóc lóc mệt mỏi đến ngủ thϊếp đi, vết nước mắt trên mặt cậu rất rõ ràng, nhìn vô cùng đáng thương. Nàng ta đi lên, hai gò má áp vào, vẻ mặt ai oán, đau xót nhẹ kêu một tiếng: “Nghiêu Bạch của ta…”
Lúc tin “A Dung” qua đời truyền đến tai Yến Tuyết Chiếu, hắn ta đang ngồi trong trà lâu nhắm mắt uống trà, người bàn bên cạnh nói đến chuyện này, lời nói có tiếng thở dài tiếc nuối.
“Thật đáng thương, mới mười ba tuổi.”
“Cũng không phải, nghe nói đẹp đến mức khiến người ta ngây người, chúng ta còn chưa nhìn thấy, người đã mất rồi.”
Hai người nói xong liền đổi đề tài, bởi vì tuy công chúa một nước qua đời là đại sự, lại không đủ để bọn họ cả ngày ngồi nắm cổ tay thở dài, nói cho cùng cũng chỉ là một người xa lạ chưa từng gặp mặt mà thôi.
Yến Tuyết Chiếu lại như bị sét đánh, chén trà trong tay rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh vụn.
Không thể nào. Nhất định là Tạ Quân đổi kế hoạch lại không nói với hắn ta.
Làm việc thật không đáng tin. Chỉ dựa vào điểm này thôi, hắn ta đã không yên tâm giao A Dung cho Tạ Quân rồi.
Hắn ta lập tức đứng dậy xông ra khỏi trà lâu, để lại tiểu nhị trong tiệm gọi to: “Công tử, tiền trà…”
Đi thẳng tới cổng Vương phủ, khiến cho người qua đường liên tiếp ngó nhìn, Yến Tuyết Chiếu lại vẫn chưa hiểu ra, hắn ta đang muốn đi vào, thì mới đột nhiên nhớ ra Tạ Quân đang mang binh lên phía Bắc rồi.
“Vương gia các ngươi có để lại lời nhắn gì không?” Hắn ta bắt được một người gác cổng liền hỏi.
Người gác cổng không rõ, lại bị hắn ta bức bách đến quên cả nói: “Cái, cái gì cơ?”
“Tạ Quân có dặn dò các ngươi cái gì không?” Ánh mắt Yến Tuyết Chiếu tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, vẻ mặt ngày càng nghiêm nghị. Người gác cổng nghe hắn ta trực tiếp gọi hẳn tục danh của Tạ Quân, ban đầu sửng sốt, sau đó lại lắc đầu: “Không, không có…” Thân mình người gác cổng run rẩy, sợ người trước mắt không thuận mắt cái là xử hắn luôn.
Ngày thường hắn không kinh hãi như vậy, nô tài ở Ngọc Kinh Vương Phủ sẽ không nhát gan như này, nhưng vị công tử trước mặt quả thực rất khủng bố, khí thế toàn thân như có thể ép chết người ta.
Yến Tuyết Chiếu cuối cùng cũng buông tha cho hắn ta, giữa mi tâm càng hiện lên vẻ lo lắng.
Ngọc Kinh Vương Phủ đúng là khu vực phồn hoa, người đi đường thấy trước cổng vương phủ có một nam tử phong thái anh tuấn, đều ngoái lại, nhìn cẩn thận mới phát hiện, hai mắt nam tử này đỏ rực, ẩn giấu sự điên cuồng, vì thế đều tránh xa ra, không dám nhìn thêm nữa. Yến Tuyết Chiếu đờ đẫn đứng đó, cười trầm vài tiếng, đau thương như phát ra từ tận đáy lòng.
Khi hắn ta còn nhỏ, từng có đạo sĩ xem mệnh cho hắn ta, nói hắn ta trời sinh mệnh bạc, đã định trước là đoạn tuyệt lục thân, phụ mẫu hắn ta vì thế mà vứt bỏ hắn ở trong rừng, luôn miệng nói: “Khó trách chẳng giống chúng ta tí nào, đúng là yêu quái gửi hồn, nghiệp chướng như vậy vẫn nên vứt ra xa chút.”
Hắn ta ngồi xổm xuống một bên đường, một nam tử mặt mày thô tục muốn đưa hắn ta đi, dắt tay hắn ta cười nói: “Đứa bé này có thể bán được kha khá đó.” Nam tử cậy hắn ta nhỏ tuổi, đến tâm tư độc ác cũng không biết che giấu. Hắn ta ra sức phản kháng, cắn đứt một cái tai của nam tử kia.
Sau đó hắn ta gặp một nữ tử toàn thân đều là mùi dược, nàng ta nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt hắn ta, cười dịu dàng: “Ngươi có muốn đi về cùng ta không? Ta cho ngươi cái ăn cái uống, còn có cả nhà để chắn gió che mưa nữa.” Lúc hắn ta đang tuyệt vọng bất lực nhất, nụ cười của nữ tử kia ấm áp như phát sáng, hắn ta gật đầu thật mạnh, khuôn mặt non nớt đầy vẻ quyến luyến.
Ngày qua ngày, nàng ta pha dược tắm cho hắn ta, không biết cho thêm dược gì, mỗi lần đều khiến hắn ta gân mạnh trướng xót, da thịt đau đớn, nàng ta cười giải thích nói: “Đây là đang cải thiện thể chất cho ngươi, sau này dễ tập võ, nhẫn nhịn một chút, ngoan.”
Tính cách hắn ta lầm lì, thường ngồi xổm ở một chỗ yên tĩnh không nói gì, cho đến khi hắn ta nghe thấy bên cửa sổ có tiếng nữ tử kia nói với phu quân bệnh nặng ốm yếu của nàng ta: “Chàng nhất định phải đợi được đến ngày dược nhân được tạo thành, ta không cho chàng chết, chàng chết rồi thì chỉ còn lại một mình ta thôi, lạnh lắm…”
Phu quân yếu ớt của nàng ta trả lời: “Thôi đi, đứa bé kia dù sao cũng vô tội… Không cần vì cứu ta mà tạo sát nghiệp, nếu không cho dù ta có sống tiếp được, lương tâm cũng không được bình yên…” “Không được!” Ngữ điệu nàng ta cao vút lên, không giống dáng vẻ dịu dàng uyển chuyển hàng ngày chút nào: “Chàng không biết được cơ hội như vậy khó biết bao không! Huyết mạch sạch sẽ, gân cốt rõ ràng thông suốt, không có ai thích hợp làm dược nhân hơn hắn ta, bỏ lỡ cơ hội này, bệnh của chàng làm sao có thể chữa được nữa?! Ta nên làm thế nào?”
Yến Tuyết Chiếu thừa lúc đêm tối chạy trốn.
Hắn ta lại trở nên cô độc một mình.
Nhưng lúc này hắn ta không còn hy vọng tìm kiếm một nơi an toàn, hắn ta chỉ muốn bản thân xông pha trời đất, sau đó có đồ ăn thức uống, có nhà để chắn gió che mưa.
Hắn ta từng lén quay về trấn nhỏ nơi hắn ta sinh ra, lại biết được phụ mẫu hắn ta sớm chôn thân trong một trận cháy lớn.
Tiếp sau đó, hắn ta phát hiện mình không hề cô độc một mình, hắn ta còn có một nữ nhi, tên cũng rất đáng yêu, là Dung Dung. Nhưng mà bây giờ, lời nguyền “đoạn tuyệt lục thân” dường như vẫn không buông tha cho hắn ta. Ông trời ơi, vì sao lại đối xử với hắn ta như vậy?
Lễ Trùng Dương còn cách một ngày nữa, Hoàng Thượng hạ chỉ hủy bỏ hoạt động leo lên Tây Sơn, bách tính mặc đồ tang, tưởng niệm Dung Chiêu công chúa bảy ngày.
Tin dữ đã truyền ra rồi, nếu đột nhiên thay đổi, ắt sẽ khiến ngươi ta truy hỏi đến cùng. Mà A Dung bây giờ, giống như là một cái đinh đâm ngang giữa Hoàng Thượng và Trân phi, nếu như cứ bỏ qua không nhắc đến thì vẫn có thể bình an vô sự, nhưng một khi chạm vào, liền đau đớn tận xương.
Hắn ta gần như đã nhận nhịn và tha thứ vô điều kiện, hắn ta vứt bỏ tôn nghiêm đế vương để nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Cho dù thế nào nàng ta cũng không chịu tin tưởng hắn ta, nàng ta từ đầu đến giờ chưa từng yêu hắn ta.
Giữa bọn họ đầy những vết rạn dữ tợn, vô ý một cái, là mảnh vỡ rơi đầy. ***
Mấy ngày nay tâm tình Tạ Quân không yên.
Mạc Bắc lúc này trời đất mịt mù, ánh trắng không sáng, trong doanh trướng có nhiều ánh lửa lay động, lá cờ bay phấp phới trong gió.
Kiếp trước Đại Sở tranh chấp với Bắc Địch Trung Quốc đang suy yếu, về sau lại bại vài trận, cũng không biết nếu hắn không trở về từ mười năm trước, Đại Sở sẽ có dáng vẻ như thế nào. Trưởng tử của Hốt Sát Nhĩ có dũng có mưu, nếu trưởng thành chắc chắn sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
Cho nên hắn thay đổi đường lối. Nếu muốn hỏi cách gì có thể khiến bản thân trở nên lớn mạnh trong thời gian ngắn nhất, chắc chắn là chinh chiến sa trường. Bởi vậy hắn quang minh chính đại tạo dựng thế lực của chính mình, ai muốn bất kính với hắn, đều phải ước lượng sức nặng của Trử Pháo quân trước đã. “Trữ Viễn.” Tạ Quân gọi một tiếng, một người đi từ bên ngoài trướng vào: “Kinh thành thế nào rồi?”
Trữ Viễn bất đắc dĩ thở dài: “Vương gia, Kinh thành chưa có tin tức gì cả.” Trữ Viễn cũng không biết được đây là lần thứ mấy Vương gia nhà hắn ta hỏi rồi.
“Vương gia, hôm nay tập kính bất ngờ giành thắng lợi, chắc người cũng mệt rồi, nên ngủ sớm đi thôi.”
Tạ Quân tùy ý gật đầu, mặc cả y phục nằm lên giường, trong ánh trăng tối mờ, từ từ lấy ra một dây buộc tóc màu đỏ từ trong vạt áo. Đây là lúc A Dung tám tuổi, hắn lấy từ trên mái tóc của nàng, lúc đó A Dung còn vì mái tóc tán loạn mà trừng hắn một cái.
Hắn thật muốn nói cho nàng, ở kiếp trước, nàng còn đích thân tặng hắn một lọn tóc. Không ngờ A Dung thần trí tỉnh táo này lại cả một sợi dây buộc tóc cũng không muốn cho hắn. Thôi vậy, hắn sẽ coi sợi dây buộc tóc màu đỏ này là lọn tóc đen kiếp trước.
Hắn cầm dây buộc tóc đưa đến bên môi, nhẹ nhàng hôn một cái, ánh mắt vô cùng dịu dàng, dường như không giống với dáng vẻ lạnh lùng ở trên chiến trường.
Chỉ cần nghĩ đến lúc thắng trận này rồi về Kinh thành, A Dung sẽ là một A Dung hoàn toàn mới, là nữ tử có thể kết duyên với hắn, hắn liền cảm thấy cuộc đời vô cùng đẹp đẽ, khiến cho chiến trường đầy đau thương trước mắt hắn cũng cảm thấy một tia hy vọng mềm mại.
A Dung, chở ta trở về.
Tạ Quân thỏa mãn cất dây buộc tóc đi. Lúc nằm xuống trong lòng đột nhiên có cảm giác sợ hãi, Tạ Quân nhíu mày nhẫn nhịn một lúc, cảm giác đau đớn cũng dần qua đi, lại khiến cho hắn hơi khó hiểu.
Hắn chưa bao giờ xảy ra chuyện này, vừa rồi không biết là nguyên cớ gì.