Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 55



Hô hấp của Tạ Quân ngừng lại trong chốc lát, khẽ vuốt lưng A Dung: “Đương nhiên là thích rồi.”Không đủ.“Tam ca ca thích bao nhiêu? A Dung không muốn thích bình thường đâu!” A Dung bĩu môi, đôi môi mềm mại cố ý chạm vào tai hắn.Hai tai Tạ Quân dần dần đỏ ửng lên, A Dung nhìn thấy mà vui mừng, ở nơi Tạ Quân không nhìn thấy, hai mắt vô cùng trấn tĩnh, đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào lỗ tai của hắn.“Người ta thích nhất trên thế gian này chính là A Dung, A Dung không biết sao?” Tạ Quân ỷ vào việc A Dung đang say rượu, giọng nói vô cùng dịu dàng và chiều chuộng, còn thêm một chút chua xót, như mang tâm sự bí mật không thể chia sẻ với mọi người, khoác thêm một tầng áo ngụy trang lên đó.“Tam ca ca có thể không cưới vợ vì A Dung không? Sau khi Thái tử ca ca lấy vợ thì không còn chơi cùng A Dung nữa rồi!” A Dung hổn hển tố cáo, thở đều đều vào bên tai, bên gáy của Tạ Quân. Nàng giống như một con thú ngủ đông, dần dần tìm ra móng vuốt sắc của mình.Tạ Quân nghe nàng so sánh mình với Thái tử, bởi vậy vốn không nghĩ gì nhiều, chỉ đau lòng mà ôm chặt lấy nàng, nói: “A Dung không muốn Tam ca ca thành thân, Tam ca ca không phải vẫn luôn một mình đó sao?” Hắn không biết bản thân đang chờ đợi cái gì, chỉ biết trái tim đang yên tĩnh trong hắn đập càng nhanh hơn, từng nhịp từng nhịp một.A Dung bắt được cơ hội này, lập tức dần dần rời khỏi vòng ôm của Tạ Quân, nghiêm túc nâng mặt hắn, bàn tay có cảm giác vô cùng mềm mại nhẵn mịn. Nàng không quan tâm đến hai má mình đang đỏ lên, vừa nghiêm túc vừa trẻ con tuyên cáo: “A Dung có thể làm thê tử của Tam ca ca! A Dung sẽ không để Tam ca ca một mình đâu!”Ánh mắt Tạ Quân chấn động, trong mắt lộ ra vẻ không tin nổi, sau đó dần dần khôi phục sự bình tĩnh. Dù sao bây giờ A Dung cũng không tỉnh táo, nói chuyện làm việc đều vô cùng kích động, hơn nữa đến sáng mai liền sẽ quên hết những gì nói trong tối nay thôi.Chỉ để một mình hắn không được yên lòng.Đúng vào lúc này, xe ngựa dừng trước cổng phủ Ngọc Kinh Vương.Tạ Quân bình ổn lại sắc mặt, bế A Dung đang ở trong chăn ra. Nàng dường như hơi buồn ngủ, cứ ở trong lòng hắn không chịu xuống.Từng tầng mây tản đi, ánh trăng trong đình viện phủ Ngọc Kinh Vương như nước. Trong bụi cỏ, côn trùng mùa hạ kêu vang không biết mệt mỏi. Bỗng dưng có người bước tới nơi này, ánh trăng vỡ vụn, tiếng kêu của côn trùng cũng yếu đi.Phòng của A Dung được sắp đặt vô cùng tinh tế hoa lệ, sau khi vào hạ, màn che đều đổi thành vân sa màu xanh nhạt, theo gió lay động nhè nhẹ, khiến cho hai người trong phòng đều trở nên xốc nổi hơn.Tạ Quân đặt nàng trên giường, động tác cực kỳ dịu dàng, nhưng A Dung vẫn không buông tay, nàng ôm chặt cổ hắn, như trêu đùa mà treo trên người hắn: “Tam ca ca còn chưa trả lời A Dung đấy!” Nàng chu môi, dáng vẻ đáng thương sắp khóc.Tạ Quân im lặng một hồi, thấp giọng nói: “A Dung uống say rồi…”“Không! Không uống say!” A Dung dùng nội lực, lôi Tạ Quân không hề phòng bị lên giường, lật người ép xuống, ánh mắt nghiêm túc trong sáng, nàng yên lặng nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt Tạ Quân, sau đó, sát lại gần hôn lên môi hắn.“Nếu muội không thích huynh, muội sẽ hôn huynh sao?” A Dung tách ra một chút: “Trên đời này có muội muội đối xử với ca ca nhưu vậy sao?” Nàng hơi xúc động, ngực phập phồng dữ dội.Nàng giống như một chiếc bình lưu ly loạng choạng sắp đổ, dùng hết sức lực để trút nỗi lòng.“Tam ca ca cũng không phải là không có cảm giác gì với A Dung đúng không?” Nàng nâng mặt hắn, năm ngón tay vuốt nhẹ tóc hắn, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm, cất giấu vẻ phức tạp mà Tạ Quân chưa thấy bao giờ.“A Dung, muội phải nghĩ kỹ.” Giọng nói của Tạ Quân vô cùng bình tĩnh, trong mắt vừa đau khổ vừa ẩn nhẫn: “Muội biết muội sẽ vì thế mà mất đi cái gì không? Phụ hoàng không còn là phụ hoàng của muội nữa, Trân phi cũng không còn là mẫu phi của muội, Tạ Nghiêu Bạch cũng chẳng phải đệ đệ của muội, ngoài ra, muội sẽ mất đi rất nhiều thứ khác, thanh danh, phú quý không còn, sau này cho dù hối hận cũng không thể tìm lại được nữa. Đây là vực thẳm, một khi muội nhảy xuống, thì sẽ không quay lại được đâu.”“Nhiều đau khổ như vậy, chỉ đổi lại được một mình ta, đáng sao?” Hắn nhìn thẳng vào A Dung, tàn nhẫn đếm lại những thứ nàng sẽ mất cho nàng nghe. Nhưng lúc nói ra những lời đó, người đau khổ nhất lại chính là hắn.“A Dung vốn không phải công chúa gì cả, muội không phải là nữ nhi của phụ hoàng, chúng ta không có bất kì quan hệ huyết thống nào cả! Vinh hoa phú quý mà bây giờ muội đang có, đều là dùng lừa gạt dấu giếm để đổi lấy! Muội không vui vẻ, không thèm muốn, cũng không muốn tiếp tục nơm nớp lo sợ nữa.” A Dung nói một tràng, nói hết những bí mật che giấu nhiều năm nay.Tạ Quân lại không hề kinh ngạc: “Nhưng trong kinh có quá nhiều người đã nhìn thấy dáng vẻ của muội, chẳng lẽ muội muốn lén lén lút lút sống trốn tránh qua ngày?”Hắn đau lòng vuốt ve gương mắt của A Dung: “A Dung đẹp như vậy, sao có thể giấu đi chứ?”“Tam ca ca…” A Dung rơi nước mắt: “Nhưng A Dung vừa nghĩ đến huynh sẽ ở bên người khác, thì liền cảm thấy lòng đau như dao cắt, A Dung cũng không muốn gả cho người khác, phải làm sao đây? Nếu những thứ này đều là cái giá cần trả để đổi lấy Tam ca ca…”“Muội sẽ không hối hận.” Giọng nói của nàng đột nhiên trở nên bình tĩnh, nước mắt rơi vào trong mắt Tạ Quân: “Trên đời này, muội chỉ cần huynh. Người hay vật khác, đều không bằng huynh.”“Muội cũng không phải nhất thời xúc động, từ lúc Tam ca ca cứu muội ra, huynh liền trở thành người quan trọng nhất trong mắt muội; muội cũng phân rõ được tình cảm huynh muội và tình cảm nam nữ, muội muốn ở bênh cạnh Tam ca ca, không chỉ là một muội muội, muội muốn hôn huynh, độc chiếm huynh, giống như tất cả đố phụ kiêu ngạo bốc đồng trên thế gian này.”Tạ Quân kinh ngạc bởi lời nói thẳng thắn bạo gan của A Dung, lại vô cùng thương tiếc với nước mắt của nàng. Bàn tay vuốt má A Dung hơi run rẩy, nâng mặt nàng, hơi đứng dậy, vừa dịu dàng vừa chân thành hôn lên nước mắt của nàng. Hành động như vậy đã vượt qua quy củ, giống một câu trả lời lặng thầm.Môi hắn mềm mại ấm áp, mí mắt A Dung run rẩy.“Người đêm đó, là Tam ca ca sao?” A Dung đè Tạ Quân lên giường, khóe miệng nhếch lên cười ra tiếng: “A Dung rất thích.” Nàng nhìn môi Tạ Quân, đôi mắt đào hoa long lanh, đuôi mắt cong cong, đè thấp giọng nói, đúng là vô cùng quyến rũ.“Vậy…” Tạ Quân dường như si mê nhìn khuôn mặt vừa ngây thơ vừa quyến rũ của nàng, yết hầu nuốt xuống, giọng nói khàn khàn, ẩn giấu sự hấp dẫn trí mạng: “Lại một lần nữa.”Hắn lật người đổi vị trí với A Dung, nhanh chóng bắt lấy đôi môi đỏ xinh, hắn mở to mắt, không bỏ qua một vẻ mặt nào của A Dung.Niềm vui sướng gần trong gang tốc, đôi mắt vừa vui mừng vừa mê loạn.A Dung mở hàm răng chào đón hắn, một tay mềm yếu đặt trên vòng eo rắn chắc của hắn, ôm lấy chiếc thắt lưng gấm, một bàn tay khác càng thò vào sâu trong tóc hắn, ý đồ muốn tháo ngọc quan hắn đang đeo.Tạ Quân nhận thấy được bàn tay nhỏ bé đang làm loạn trên đỉnh đầu hắn, nghĩ nàng lại có thể có tâm trí đi làm việc khác, đầu lưỡi càng liều lĩnh, giống như muốn cuốn sạch tất cả của nàng.“Ưm…” Nàng động tình rên nhẹ một tiếng, vừa mềm mại vừa quyến rũ, Tạ Quân nghe được, da đầu như run lên.Hắn tạm dừng lại, lúc tách ra hô hấp còn nặng nề, lại vẫn kiên nhẫn liếm khóe môi lóng lánh của A Dung: “Lần này A Dung thích không?” Vừa dứt lời, hắn mới biết được giọng nói của mình đã khản đục.Hai mắt A Dung thất thần, ngây ngốc nhìn hắn, qua một lúc, nàng khóe mắt ánh lệ cười rộ lên: “Tam ca ca, A Dung là người của huynh sao?”Tạ Quân hôn lên khóe mắt nàng: “Ừ, chuyện về sau, ta sẽ sắp xếp cho muội.” Lồng ngực hắn khẽ rung động, khiến cho A Dung vô cùng an tâm.Lúc này đây, A Dung cảm thấy ông trời thực sự rất hậu đãi nàng, thì ra nàng chỉ cần bước qua bước đi này, thứ nàng muốn lại trở nên gần như vậy.“”A Dung, muội nói không hối hận, sau này đừng có khóc cầu xin ta, ta cũng sẽ không thả muội đi đâu.” Vẻ mặt Tạ Quân lạnh lùng nghiêm túc, trong mắt cũng nhuốm vẻ tàn nhẫn khát máu mà chiến trường chém gϊếŧ mang đến.A Dung lần đầu nhìn thấy hắn để lộ ánh mắt như vậy, nhưng vẫn không chút sợ hãi chùn chân, ngược lại còn thoải mái suиɠ sướиɠ cười: “Có thể ở bên Tam ca ca, tốt không còn gì bằng rồi.”Tóc mai của nàng thấm chút mồ hôi, bên môi còn có đôi má lúm tươi xinh đáng yêu, tràn đầy ý cười, mặt mày rực rỡ. Dưới ánh nến, nàng tinh tế như một bức chạm ngọc điêu nghệ, xinh đẹp như nữ tử mê người từ trong tranh đi ra. Nàng mới đến tuổi dậy thì, sao đã đẹp như vậy rổi?Tạ Quân nhìn nàng thật lâu, lại phủ xuống một lần nữa.Lần này hắn dịu dàng hơn nhiều, lúc tiến vào như một chiếc thuyền con phiêu đãng giữa lòng sông, bồng bềnh dập dờn, hai người trên thuyền hơi đong đưa.Tay A Dung không biết đặt chỗ nào, lại sờ lên tóc hắn. Tạ Quân vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, một tay gỡ ngọc quan xuống, tùy ý vứt sang một bên. Tiếp đó, mái tóc đen rơi xuống, vài sợi tóc mềm mềm quét qua gò má A Dung, rơi trên cổ nàng.Chóp mũi đều là mùi hương từ tóc của hắn, A Dung vừa say mê vừa thỏa mãn nhắm mắt lại, hoàn toàn trầm luân, chỉ lo đuổi theo hắn, dây dưa cùng với hắn.Một lát sau: “A Dung, thở đi.” Tạ Quân thổi một hơi vào trong miệng nầng, A Dung lúc này mới vội vàng thở gấp.Haizz, mất mặt quá.Vẻ mặt A Dung ảo não, hai má đỏ ửng, muốn quay đầu đi.“Không sao, sau này ta sẽ dạy muội cho tốt.” Tạ Quân vừa tự nhiên vừa phóng khoáng nói: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi.”Hắn xuống giường, đắp chăn cho A Dung, sau đó chỉnh lại áo bào rồi định ra ngoài.“Tam ca ca…” A Dung nhỏ giọng gọi hắn.“Ngoan.”Tạ Quân bước nhanh ra ngoài.A Dung há miệng, thấy hắn đóng cửa vô cùng kín kẽ, chỉ đành về lại giường. Hừ, Tam ca ca trêu chọc người ta xong rồi bỏ chạy kìa!Nàng uống chút rượu, tuy rằng chưa say, nhưng rất dễ buồn ngủ, bởi vậy chỉ tức một hồi rồi chìm vào giấc ngủ. Mà Tạ Quân ở phòng bên cạnh lại nhịn đến phát đau, lúc lâu rồi mà không thể nào ngủ được.***Trân phi khỏi bệnh.Hoàng Thượng vô cùng mừng rỡ, thưởng lớn cho cung nhân và Thái y, Đổng Quyết Minh thì được phong thành Hạnh Lâm Hầu, Trật Phụng Thiên Thạch, được ban thưởng mấy chục rương vàng bạc vải vóc.Nhưng sắc mặt của Trân phi trong Lung Linh cung lại vô cùng lạnh lùng. Bởi vì người mà nàng ta quyết định giao phó cả đời mình lần này lại không vào thăm nàng ta lấy một lần, sao có thể khiến cho nàng ta không đau lòng, không thất vọng đây?Nàng ta hít một hơi sâu, ngồi trước bàn trang điểm, nữ tử trong gương vẫn vô cùng xinh đẹp, cho dù mới khỏi sau cơn bệnh nặng, cũng không làm tổn hại đến nhan sắc của nàng ta. Nàng ta gọi cung nhân trang điểm lộng lẫy, sau đó đứng dậy, vén làn váy chạm đất, đi thẳng tới Ngự Thư Phòng.Chung Lâm ở cửa Ngự Thư Phòng nhìn thấy nàng ta, hơi sửng sốt, sau đó mau chóng phản ứng lại, đi vào thông báo một tiếng.Trân phi đi vào, mang theo một làn gió thơm. Sau đó từ trong Ngự Thư Phòng truyền ra tiếng cãi vã.“Hoàng Thượng, người không yêu Dao Nhi.” Trân phi mở mắt, vừa sắc bén vừa đau khổ nhìn Hoàng Thượng: “Có phải cho dù thϊếp chết rồi người cũng chẳng sao cả? Đúng vậy, người còn có giang sơn của người, còn có Thái tử, còn có các phi tần khác, thϊếp tính là gì chứ?”Hoàng Thượng vốn muốn dỗ nàng ta, nhưng nghe nàng ta nói xong lại cảm thấy hơi mệt mỏi, vuốt chân mày, thở dài: “Dao Nhi, đừng nói những lời như vậy. Nàng biết rõ những lời này làm tổn thương người ta nhất, vì sao còn muốn nói ra làm tổn thương trẫm?”“Hoàng Thượng thật sự sẽ bị thần thϊếp làm tổn thương sao?” Trân phi xa cách lạnh nhạt nhìn Hoàng Thượng: “ Hoàng Thượng không đến thăm ta lấy một lần, còn trốn xa đến vậy, sao không nghĩ tới trái tim của thần thϊếp cũng sẽ đau chứ?”Hoàng Thượng đứng dậy, giọng điệu cao vút lên: “Nếu trẫm đến thăm nàng, bị lây bệnh, giang sơn con dân của trẫm phải làm thế nào? Dao Nhi, trẫm không chỉ nói với nàng một lần, trẫm không chỉ là nam nhân của nàng, còn là đế vương của Đại Sở, trẫm phải chịu trách nhiệm với người dân khắp thiên hạ.” Nói đến đoạn sau, ngữ khí vang vọng hùng hồn, vững như bàn thạch.Thân mình của Trân phi hơi dao động, vẻ mặt đau thương: “Vốn dĩ thϊếp cũng chỉ định chọn một nam tử bình thường chung sống một đời, là người đưa thϊếp vào cung, là người dần dần chiếm lấy trái tim thϊếp, sau đó người lại đối xử với trái tim đó thế này sao? Ha ha, đế vương, hay cho một đế vương!”Nàng ta cười lạnh một tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài. Làn váy chấm đất vẽ ra một đường cong cứng rắn quyết tuyệt.Hoàng Thượng nhìn đường cong đó, thái dương giật giật, giận giữ quét hết tấu chương trên bàn, sau đó suy sụp ngồi xuống.Hắn ta hơi chán nản, cảm thấy mình vẫn nên dỗ dành Trân phi trước, sau đó mới nói đạo lý này cho nàng ta nghe. Những đạo lý này nàng ta đều hiểu, nhưng nàng ta chỉ không cam tâm mà thôi. Tình cảnh như vậy…hắn ta còn có thể làm gì được nữa?Chung Lâm lặng lẽ nhìn Hoàng Thượng, nhẹ nhàng khép cửa Ngự Thư Phòng lại.Mà Trân phi đi đến chỗ núi giả, không kìm nén được mà vịn vào góc cạnh cúi đầu khóc. Nàng ta đương nhiên biết nỗi khổ tâm của Hoàng Thượng, chỉ là nàng ta không chịu được. Nàng ta cũng hiểu được nếu muốn thể hiện sự hiền lương thục đức của mình, thì nên tỏ vẻ cảm thông với hành động của Hoàng Thượng, thậm chí còn chủ động khuyên hắn ta cách xa chút.Nhưng nàng ta đã coi hắn là nam tử mình yêu rồi, đương nhiên là tham lam muốn hắn ta nhiều hơn, muốn thấy dáng vẻ bất chấp tất cả của hắn ta, mà không phải là vừa lí trí vừa bình tĩnh xa cách thế này.“Mẫu phi đừng khóc…”Trân phi cúi đầu, là Tạ Nghiêu Bạch, trong bàn tay nhỏ bé của cậu là một chiếc khăn tay, đang giơ cao lên, mắt cũng ươn ướt mang theo ý an ủi.“Nghiêu Bạch…” Trân phi cúi người ôm cậu, ôm thật chặt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.