Nàng từ từ đến gần hắn, nhắm mắt vụng về sát vào.Môi của Tam ca ca mềm mại mà dẻo dai, nhưng không có độ ấm, khác một trời một vực với nụ hôn nóng bỏng tối qua. A Dung nín thở, lặng lẽ trăn trở, động tác vô cùng cẩn thân, tim lại suýt nữa nhảy ra từ tai.Có thể nói là không hề thành thạo, nàng nhẹ nhàng ngậm môi dưới của hắn, nhưng lại không để răng cọ vào hắn chút nào, chỉ cẩn thận dùng đầu lưỡi lót vào, lén lút mút.Nàng vẫn không thể nào xác nhận được.Nhưng nàng đã đi đến bước này rồi, nàng hôn ca ca của mình.Nếu tối hôm qua không phải là Tam ca ca, vậy thì nàng chính là một tội nhân tổn hại luân thường, không tôn trọng huynh trưởng. A Dung nghĩ vậy, đột nhiên to gan, ánh mắt cũng trở nên kiên định, khiến nàng bất chấp tất cả ôm chặt lấy eo của Tạ Quân, đầu lưỡi càng đi vào trong, giống như nụ hôn hôm qua.Nàng không nín thở nổi, chỉ đành buông ra để thở, vội vàng hít thở không khí mới. Nhưng khớp hàm của Tạ Quân khép kín, nàng không vào được, lại cảm nhận được mùi máu tươi nhàn nhạt.Xem ra Tạ Quân còn bị nội thương nữa.Nàng lùi lại, vừa yêu thương vừa thân mật hôn lên môi Tạ Quân, cảm giác vừa ngọt ngào vừa chua xót trào lên trong lòng, khiến khóe mắt nàng nhỏ lệ. Đây là người nàng thích, từ nhỏ nàng đã tự nói với bản thân, thế giới của nàng chỉ có Tam ca ca, người khác không thể bước vào, cũng không thể làm nàng bị thương.Chỉ có Tam ca ca sẽ không tổn thương nàng, vậy trong lòng nàng chỉ có một mình hắn.A Dung lau nước mắt, cười nhạo chính mình được hời lại còn già mồm.Có lẽ là bởi vì Tây Nguyên Tự cách xa Hoàng cung, hơn nữa hốc nhỏ này chỉ có hai người A Dung và Tạ Quân, những gông xiềng trói chặt nàng đột nhiên đứt đoạn. Nàng nâng khuôn mặt Tạ Quân lên, cẩn thận ngắm nhìn, ánh mắt mê luyến.Đây là cơ hội hiếm có cỡ nào. Nàng rốt cuộc cũng có thể giải phóng ánh mắt đầy sự chiếm hữu và thích thú của mình, cẩn thận ngắm nhìn lại Tam ca ca. Nàng thấy lông mi vừa dài vừa dày của Tạ Quân rủ xuống, sống mũi cao màu trắng ngọc, môi trên đầy đặn có ánh nước trong suốt, hắn hôn mê, lại ngoan ngoãn xinh đẹp đến thế.A Dung thở dài dùng đôi môi nhẹ nhàng hôn lên mặt Tạ Quân. Đây là một nụ hôn đầy ý trân trọng.Nàng rốt cục cũng thỏa mãn, nhắm mắt nghỉ ngơi dưới sức nặng của Tạ Quân.Lúc Tạ Quân tỉnh lại nhìn thấy A Dung đang ngủ, nàng chỉ mặc áo trong rộng rãi, dây lưng áo thoắt ẩn thoắt hiện, không hề phòng bị mà ôm lấy hắn.Đúng là một thiếu nữ mơ màng, tình cảnh như vậy mà vẫn ngủ được. Tạ Quân rất chắc chắn A Dung khoogn bị thương, không thể là hôn mê được.“A Dung tỉnh lại đi, chúng ta ra ngoài.” Tạ Quân gọi nàng, lại không hề đánh thức nàng.Tạ Quân nở nụ cười, giơ tay vuốt lại mái tóc tán loạn của A Dung, sau đó nhẹ nhàng phủ lên gương mặt lạnh lẽo mềm mại của nàng, ánh mắt trở nên vô cùng ấm áp chiều chuộng: “A Dung, con heo ham ngủ này.”A Dung vẫn không dậy, lại ôm chặt lấy cánh tay hắn, đặt ở trước ngực.Tạ Quân sửng sốt, lập tức nghĩ, trong lúc hắn không để ý, A Dung đã trưởng thành rồi.Bên ngoài mơ hồ có tiếng bước chân, xem ra là người đến cứu viện, chỉ là bọn họ đang bị vây kín bởi gạch ngói của căn phòng, người đến cứu viện nếu không có nội lực thâm hậu, sẽ không thể bới ra trong chốc lát.Tạ Quân véo mặt A Đung, bàn Tay lạnh lẽo mềm mịn: “A Dung, tỉnh lại đi.”A Dung nhíu mày tỉnh lại , hai mắt mơ hồ nhìn Tạ Quân trước mắt: “Tam ca ca tỉnh rồi à?”“Ừ, chúng ta ra ngoài đi.”Tạ Quân dùng nội lực đẩy đá và gạch ngói phòng ra, nhìn thấy trụ trì đang lo lắng đứng bên ngoài.“A di đà phật.” Trụ trì thấy bọn họ đi ra, thở phào nhẹ nhõm: “Khiến cho thí chủ sợ hãi rồi.” Thân thể già nua hơi khom người chào, lập tức liền đi đến sương phòng khác.Xảy ra chuyện như vậy, A Dung đương nhiên không cần phải ở lại Tây Nguyên Tự cầu phúc nữa, hôm đó liền đi về cùng Tạ Quân, còn mang theo cả xác của Liên Kiều.A Dung cho dù thế nào cũng không ngờ rằng, nha đầu vừa to mồm vừa thích nịnh bợ này, điều đầu tiên nghĩ đến trong thời khắc sinh tồn lại là vào phòng gọi nàng, mà không phải là quay người bỏ chạy.Nếu đổi lại thành Thu Ngọc, điều rất vô cùng hợp lý. Nhưng Liên Kiều và Thu Ngọc khác nhau, A Dung cũng không thân thiết với nàng ấy lắm. Cho nên xảy ra chuyện này khiến người ta càng khó quên.Liên Kiều không có người thân, A Dung chỉ có thể an táng cho nàng ấy.Chuyện Tây Nguyên Tự vẫn còn chưa tính hết.Mặc dù kiếp trước không thấy tăm hơi, nhưng lần này lại liên lụy đến cả một Công chúa và một Vương gia nên vô cùng được chú ý. Chủ nhân của mỏ đá kia cho dù mánh khóe thông thiên, e rằng cũng không thể che giấu được nữa.Chỉ là Tạ Quân nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng, mỏ đá này không phải là mỏ đá, mà là một mỏ vàng kín đáo, mà người bí mật khai thác mỏ vàng này lại là Nhị Hoàng tử im hơi bặt tiếng bấy lâu.Như vậy lại cũng khá hợp lí. Dù sao kiếp trước hắn ta muốn hại Thái tử, nếu không có tiền bạc ủng hộ, không có chuẩn bị gì, muốn hại chết Thái tử một nước khó biết bao, cho dù hắn ta có là đệ đệ ruột của Thái tử.Tự khai thác mỏ vàng vốn là đại tội, nhưng Nhị hoàng tử tốt xấu gì cũng là hoàng tự, đương nhiên sẽ không vì vậy mà bị xử tử hay nhốt vào thiên lao. Thế mà, Hoàng thượng sai người điều tra khuynh hướng của mỏ vàng, mới biết được nhi tử không có tiếng tăm gì này lại có quan hệ tốt với chư vị đại thần trong triều như thế.Tính toán không nhỏ đâu.Hoàng Thượng nhắm mắt. Bệnh tình của Trân phi còn chưa đỡ, Nhị Hoàng tử lại cho hắn ta một đòn, quả thực khiến người ta mệt mỏi.Tuy là bất đắc dĩ, Hoàng Thượng vẫn hạ lệnh nhốt Nhị Hoàng tử vào thiên lao. Trước tiên nhốt mười ngày nửa tháng, bình định lại tâm ma của hắn ta, rồi đày ra biên cương. Vưa có thể bảo toàn tính mạng của hắn ta, lại không có uy hϊếp gì đến giang sơn xã tắc.“Tỉ Nhi, tâm tư lão Nhị thế nào con cũng nhìn ra được, con đừng nên mềm lòng cầu tình như vậy.” Hoàng Thượng thấy Thái tử đến tìm hắn ta, thở dài nhắc nhở.Trên mặt Thái tử có vẻ hơi khổ sở, sau khi bình ổn lại liền trả lời: “Nhi thần không đến để cầu tình, chỉ là hơi buồn mà thôi. A Hoa… A Hoa lại có thể sa chân vào con đường sai lầm như vậy.”Hoàng Thượng lắc đầu: “Lung lạc triều thần đương nhiên là rắp tâm làm loạn, cũng có thể nhìn ra được, nó còn có thể hạ thủ được với ca ca mình là con, nếu không phải kịp thời phát hiện, để nó lớn mạnh, thì còn thế nào được nữa! Con lại không hề có phòng bị gì với nó…”“Nhi thần biết sai…” Thái tử càng cúi thấp đầu.Hoàng Thượng thở dài một tiếng, xua tay: “Thôi. Là người thì sẽ luôn có khuyết điểm luôn có điểm yếu. Nhưng mà, Tỉ Nhi, còn phải nhớ rõ, là hoàng đế thì không thể có điểm yêu, tất cả mọi người đều có thể sủng ái, cũng đều có thể từ bỏ. Tâm phải vững như bàn thạch, thì mới có thể làm hoàng đế.”Thái tử đột nhiên nhớ tới Trân phi, lại không hỏi ra miệng. Phụ hoàng thật sự làm được sao, có thể vứt bỏ tất cả mọi người sao?Bệnh đậu mùa của Trân phi càng nặng hơn, nội trong mười mấy trượng xung quanh Lung Linh cung rất ít người qua lại. Mà cung nhân Lung Linh cung và Thái y cũng lần lượt bị lây bệnh, một đám mây đen u ám bao phủ bầu trời Lung Linh cung.Trong khoảng thời gian này Đổng Quyết Minh đều ăn ở ở Lung Linh cung, tuy không bị lây bệnh, nhưng cũng không thoải mái gì.Bởi vì lúc trước hắn ta để lộ ra bản lĩnh không nhỏ, bây giờ lại chậm trễ không chữa khỏi bệnh cho Trân phi. Ánh mắt của những cung nhân và thái y nhìn hắn đầy thất vọng và oán giận. Dường như nếu hắn ta không chữa khỏi bệnh thì chính là có tội.May mà hắn vẫn luôn khoan dung, không để trong lòng.Bây giờ cung nhân Lung Linh cung từng người một ngã xuống, lúc Hoàng Thượng chuẩn bị đưa một số cung nhân mới đến, Đổng Quyết Minh đã phối được thuốc trị bệnh đầu mùa.Đây quả là một tin tức tốt, trên dưới Lung Linh cung đều coi Đổng Quyết Minh như ân nhân cứu mạng, cảm động rơi nước mắt mà uống thuốc, trong lòng thỏa mãn buông bát xuống, hiển nhiên đã quên rằng trước đây họ có bao nhiêu thất vọng đối với vị Thần y này.Hoàng Thượng cũng mừng như điên, thuốc trị bệnh đã được điều chế xong, ngày Trân phi khỏi bệnh còn xa hay sao?***Nửa đêm Tạ Quân thức giấc, ngực vẫn đau âm ỉ.Hắn mơ thấy A Dung. Nàng đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt, đi qua ngõ, nàng nhìn thấy tấm biển đề mấy chữ thϊếp vàng “Dung Chiêu Công Chúa Phủ”, đột nhiên rơi lệ đầy mặt, hai mắt đẫm lệ đều là vẻ thẫn thờ và khát khao.Không oan giận không hối hận, nhưng chính ánh mắt trong suốt như vậy, khiến cho Tạ Quân lòng như bị dao cắt.Giấc mộng này tựa như điềm báo, là khả năng mà Tạ Quân không dám nghĩ đến. Lại mơ thấy trong hắn vô tri vô thức.Tạ Quân nhắm mắt, vẻ mặt trở nên ẩn nhẫn.Đúng vào lúc này, tầng mây tách ra, ánh trăng hơi lạnh không hiểu phong tình xuyên qua cửa sổ, chiếu lên trên chăn của Tạ Quân.Hôm sau lâm triều, Tứ Hoàng tử xin Hoàng Thượng tứ hôn. Cô nương đó là nữ tử thế gia, không biết có tài hoa gì hay không, cũng không biết có xinh đẹp không, nhưng phụ thân của nàng lại có sức ảnh hưởng tương đương Tả Hữu tướng trong giới quan văn.Tạ Quân âm thầm lắc đầu, cảm thấy Tứ Hoàng tử quả thực hơi nóng vội. Nhị Hoàng tử mới bị xử trí, hắn ta liền mau chóng cầu hôn nữ tử có thế lực nhà mẹ lớn mạnh, cũng không sợ khiến cho Hoàng Thượng sinh lòng nghi ngờ.Chỉ là cô nương kia chắc cũng thâm tình với Tứ Hoàng tử, vì thế lúc ở trên triều phụ thân nàng có hơi bất mãn nhưng sau vẫn đồng ý.Hoàng Thượng cười ha ha, chấp thuận việc này.Hắn ta có tự tin như vậy. Nhi tử tâm cơ không sâu trước mắt sẽ không có uy hϊếp gì đến hắn ta và Thái tử.Chỉ là sau khi định xong hôn sự của Tứ Hoàng tử, Hoàng Thượng lại nghĩ đến Tạ Quân chỉ hơn Tứ Hoàng tử hai tuổi. Hắn đã hai mươi ba rồi, lúc này Thái tử đã sớm có Thái tử phi, nam tử bình thường vào tuổi này chưa có thê thất cũng đã có vài thị thϊếp thông phòng rồi.Nghĩ đến đây, Hoàng Thượng bí mật đánh giá Tạ Quân.Trong mấy nhi tử của hắn ta, hắn là đứa xuất sắc nhất, cũng vô cùng tuấn tú. Nhưng hắn lại không có chút chuyện phong lưu nào, ngay cả tin đồn cũng không có, quả thực rất kỳ lạ.Hoàng Thượng đương nhiên không hi vọng Tạ Quân lấy nữ nhi quyền thần rồi bành trướng thế lực, nhưng là một người phụ thân hắn ta không thể không quan tâm hôn sự của Tạ Quân, thế là mở miệng hỏi Tạ Quân.“A Quân à, nếu con có ý trung nhân, thì cứ nói ra, hôm nay trẫm phê chuẩn luôn.” Hắn ta cười: “Song hỉ lâm môn mà.”Các vị đại thần bên dưới thấy Hoàng Thượng hỏi Tạ Quân, đều vểnh tai lên nghe ngóng câu trả lời của Tạ Quân.Những năm gần đây, một hoàng tử vốn không có tiếng tăm gì như Tạ Quân đột nhiên biến thành một ngôi sao sáng chói, có thể nói là hấp dẫn được không ít sự chú ý, hoặc là thưởng thức hoặc là kiêng kị, cho dù là tâm trạng thế nào, cũng đều bất giác mà chú ý đến hắn.Thậm chí trong nhà của một số đại thận, còn có cô nương âm thầm ái mộ hắn, chỉ là hắn dường như không có yêu đương gì, bao nhiêu năm vậy mà chưa từng thấy hắn thân cận với bất kì nữ tử nào, đương nhiên là trừ muội muội hắn.Nữ tử ái mộ hắn vừa cảm thấy may mắn vừa thấy ảo não, quả thực không biết làm thế nào mới được.“Đúng đó, Ngọc Kinh vương đến tuổi này cũng nên thành gia rồi.” Người nói là một vị cựu thần. Mặc dù phẩm cấp không bằng Tạ Quân, nhưng lại có thể dùng thân phận trưởng bối nói chuyện của hắn.Các thần tử khác nghe vậy cũng phụ họa vài câu.“Tạ ơn ý tốt của phụ hoàng, chỉ là trước mắt nhi thần vẫn chưa có ý trung nhân, nếu có, nhất định sẽ nói với phụ hoàng.” Trên mặt Tạ Quân lộ nụ cười nhạt đúng mực, dường như không thấy khó xử bởi vấn đề này.Tuy rằng hắn biết, hắn vĩnh viễn không thể đưa ý trung nhân đến trước mặt phụ hoàng, vui vẻ mà thỉnh chỉ.“Thôi vậy, cũng không biết lúc nào ngươi mới có thể để trẫm ôm cháu. Đừng đợi cho đến khi các đệ đệ muội muội đều thành thân hết rồi, con vẫn còn chưa có ý trung nhân, đến lúc đó trẫm phải đích thân tim giúp con một vương phi đó.” Hoàng Thượng cười đùa, không khí trên triều trong tức khắc vui vẻ hẳn lên.“Hoàng Thượng nói đúng, Thất Hoàng tử cũng sắp đến tuổi thành thân rồi, hai vị công chúa cũng đang trong độ tuổi gả đi, Ngọc Kinh vương nếu còn không cố gắng, thì sẽ bị các đệ đệ muội muội vượt mặt đó!” Người nói chuyện cười sang sảng, hấp dẫn một tràng tiếng phụ họa.Ngày thường bọn họ không dám tùy ý trêu đùa Tạ Quân, lúc này mới có thể nói đùa vài câu.Nhưng mà tất cả mọi người đều không biết, những lời cười đùa này đều là con dao, trong lúc Tạ Quân mỉm cười hung hăng mà đâm vào.Cười hắn yêu mà không được, cười hắn tranh đấu mà không có kết quả.Tạ Quân không để lộ chút sơ hở nào, thậm chí, hắn đã có tính toán rồi.Hắn sẽ che giấu thân phận của A Dung, bảo vệ tất cả những gì nàng đang có.Còn về những thứ khác, thôi bỏ đi.