Trong phòng ngủ A Dung có một tủ gỗ nhỏ, bên trong là những chiếc chăn lông được gấp chỉnh tề, nếu ban đêm khi nàng lạnh, Thu Ngọc liền sẽ lấy chăn lông đắp thêm cho A Dung.
Uyển Uyển ánh mắt băn khoăn nhìn trong phòng một lúc, cuối cùng nhìn vào tủ gỗ nhỏ đó, nàng ngồi xổm người đem chăn lông lấy ra, vứt trên mặt đất, mở rộng cửa tủ ra.
"Nghe nói công chúa cực kì sợ tối?" Nàng chống tay vào cằm "Ở trong này phải chăng càng sợ hơn?"
A Dung biết được ý đồ của Uyển Uyển định nhốt nàng vào trong tủ, liền lui về phía sau, cho đến khi lưng dựa vào mặt tường lạnh buốt, người nàng run lẩy bẩy.
Uyển Uyển cực kì thích thú bộ dáng sợ hãi của A Dung, nàng cười rất thoải mái "Bất quá trước tiên Uyển Uyển còn có một lễ vật muốn tặng cho công chúa. Mong công chúa hưởng thụ thật tốt". Nàng mở của ra ngoài, A Dung lập tức chạy đến trước cửa, gài then cửa lại.
"Thu Ngọc tỷ tỷ! Tiểu Chu Chu!" A Dung lớn tiếng hô, "Thu Ngọc! Thu Ngọc!"
Uyển Uyển kéo một cái bao tải trở về, cửa đã bị đóng lại, mặc kệ người bên trong phí sức gào thét giãy dụa khản cả giọng cầu cứu, trong lòng nàng lại vô cùng thoải mái, tàn nhẫn trả lời, "Những người đó đều đã bị ta đánh thuốc mê, ít nhất là đến sáng mai mới tỉnh dậy, công chúa vẫn là không nên phí sức lực".
Bên trong yên tĩnh trong chớp mắt.
Uyển Uyển đẩy cửa, vẫn không nhúc nhíc, nhưng nàng không lo lắng, nàng bước đến cửa sổ phòng A Dung, kéo ra miếng vải màu đen, đẩy mở cửa sổ, nhìn thấy ánh mắt căng thẳng của A Dung, cười nói:
"Công chúa không cần như thế! Uyển Uyển cũng sẽ không vào".
"Vốn định để ngài trong tủ nhất định sẽ rất thú vị, nhưng bây giờ cũng không kém!" Uyển Uyển đem bao tải đổ ra, những con vật bên trong rơi xuống đất. Rất nhiều con, đè lẫn lên nhau, bò dần về phía trước.
Là Rắn.
"Chết là tốt nhất, không cần ta ra tay lần nữa" Uyển Uyển trong mắt tràn đầy vẻ độc ác, trong số rắn này có một con rắn độc màu bạc, mặc dù nhỏ nhưng nếu cắn một phát sẽ không sống nổi quá ngày mai. Chết như thế này, cho dù là ai cũng không tra được ra nàng, dù sao trong ngự hoa viên vốn có rắn, nếu không cẩn thận lẫn vào con màu bạc đó, cũng là nhầm lẫn của người trong ngự hoa viên, đến lúc đó nàng chỉ cần làm bộ cùng với những cung nhân khác trong Lung Linh Cung không hề biết gì, đi ra ngoài.
Kỳ thật là nàng có chịu tội hay không cũng không sao cả, lúc quyết định làm việc này nàng đã không còn để ý sống chết.
Nương nương cùng Cửu công chúa sinh mẫu thuẫn, nương nương lại bị triệu đến Thái Hoà Điện, cơ hội ngàn năm có một như thế, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Bầy rắn càng lúc càng đến gần, A Dung không ngừng lui về phía sau, cho đến một góc hẻo lánh.
“Tránh ra! Tránh ra! Đừng cắn A Dung...” A Dung cắn răng, thanh âm run rẩy, ẩn trong đó là tiếng khóc nức nở.
Uyển Uyển đứng yên tại cửa sổ, mặt không đổi sắc mở miệng nói, “Hy vọng kiếp sau công chúa có thể đầu thai làm một cái thai tốt, không nên tiếp tục làm khó nương nương...”
“Tránh ra! Ô ô ô...” Nàng cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng.
“Nếu không phải là tại ngươi, nương nương đã sớm tiếp nhận Hoàng Thượng, cùng Hoàng Thượng ân ái không dời. Chứ không phải như bây giờ, thống khổ rối rắm... Ngươi vốn không nên tồn tại ở trên đời...”
Bầy rắn uốn lượn đi tới, ánh mắt lạnh lẽo bức người, A Dung tuỳ tiện vung tay chân, một cỗ nội lực tự phát bắn ra, bầy rắn không kịp phản ứng liền bị nàng đánh bay ra ngoài.” “Ngươi sinh ra đã giam cầm nương nương bảy năm, hơn nữa người kia căn bản cũng không biết mình có một cái nữ nhi. Không biết được cũng được, dù sao cũng không sao cả...” Trân phi chưa bao nói thân phận của người kia cho Uyển Uyển, bởi vậy mỗi lần nói đến người này, Uyển Uyển đều dùng từ “người kia” để gọi hắn.
“Để ngươi tồn tại trên đời chính là một hiểm hoạ. Cho nên, đừng trách ta, có trách thì trách mệnh ngươi không tốt đi...”
Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua kẽ hở cửa sổ cạnh Uyển Uyển. A Dung khó khăn lắm mới thấy rõ được một đầu rắn cùng với những con còn lại rất khác biệt. Thân rắn hai màu đen trắng, vảy ngân sáng nhìn vào khiến người ta hoa hết cả mắt, mắt rắn hung tợn làm người ta ớn lạnh.
Nó chăm chăm nhìn nàng, cái lưỡi màu đỏ thò ra thụt vào . Nước mắt A Dung chảy xuống, cả người nàng tê liệt như muốn ngã xuống đất. Hai bàn tay nàng không có vũ khí, võ nghệ thì cũng chẳng ra sao, đối mặt với những loài vật như vậy, nàng căn bản là không có sức phản kháng.
Đáy lòng nàng sinh ra một cổ tuyệt vọng.
Mẫu phi không cần nàng, cũng không ai có thể tới cứu nàng.
Nàng tồn tại, là dư thừa.
Ngoài cửa sổ tuyết trắng bay phấp phới, không nhanh không chậm rơi ở đầu cành, trên nóc nhà, một khung cảnh màu trắng được bao bọc trong đêm đông.
Mà trong phòng tiếng trẻ con khóc đã dừng lại.
“Ầm - -”
Cánh cửa bị đạp mở ra, một bạch y nhân lao vào trong phòng, theo cánh tay hắn vung lên, những con rắn kia đều bị một chưởng của hắn đánh bay vào một góc.
Ở căn phòng rộng lớn như vậy, trong mắt hắn chỉ tồn tại một người.
Tạ Quân cúi người ôm lấy A Dung đang ngã ngồi trên mặt đất, thân thể nàng vẫn còn run rẩy, quần áo nhăn nhúm, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, nhìn không rõ vẻ mặt. Tạ Quân nhẹ nhàng nâng hai gò má nàng lên, bỗng dưng nhìn thấy một đôi mắt đen tràn đầy tĩnh mịch, trong lòng hắn lập tức trầm xuống. “Tam hoàng tử...” Uyển Uyển giật mình kêu một tiếng.
Trong nháy mắt, thiếu niên đang ôm A Dung quay đầu ra nhìn, trong mắt một mảng âm u, hận ý mãnh liệt.
Bầy rắn trong phòng sợ hãi khí thế của hắn phát ra, không dám lại gần một tấc. Dưới ánh trăng, hắn cao lớn vững chãi, thần sắc lạnh như băng khiến cả người Uyển Uyển run lên. Đôi mắt đen thẳm lạnh băng của hắn làm nàng nghĩ tới một con ác quỷ, nàng hiểu ánh mắt đó nghĩa là gì. Hắn muốn gϊếŧ nàng, muốn cho nàng nếm hết thảy đau đớn, hành hạ nàng.
Tạ Quân ôm A Dung đi ra khỏi căn phòng tối om, chính điện đèn đuốc vẫn sáng trưng, ánh sáng chiếu lên mặt A Dung càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thêm trắng bệch.
Hắn đặt nàng lên mặt đất, A Dung đờ đẫn đứng thẳng. Tạ Quân đang chuẩn bị đi xử lý Uyển Uyển, ngón tay lại bị A Dung nắm chặt. Nàng không nói một lời nào, lại cố chấp không buông ngón tay Tạ Quân ra.
Tạ Quân vốn là không muốn để A Dung nhìn thấy cảnh tượng đó, thấy nàng không buông tay, liền ôm nàng lên, ở bên tai nàng ôn nhu nói, “A Dung đừng sợ...” Nhìn thấy thần sắc A Dung dại ra, trong lòng Tạ Quân đau đớn, hắn không phát hiện, vẻ mặt của hắn bây giờ tràn ngập du͙ƈ vọиɠ muốn phá huỷ hết mọi thứ.
Sống lại một đời, hắn tưởng rằng chỉ cần đợi thời cơ tốt, cẩn thận tính toán liền có thể thay đổi vận mệnh của người khác, nhưng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ này của A Dung, hắn vô cùng căm ghét bản thân mình.
Hắn cho rằng chỉ cần ở bên nàng cả đêm thì kiếp nạn của nàng sẽ qua, cho đến khi nghe cung nhân nói Trân Phi vẫn chưa hồi cung, hắn chợt nhớ ra, kiếp trước có một lần Hoàng Thượng không vào triều, thay vào đó lại ở cùng Trân Phi hai ngày hai đêm ở Thái Hoà Điện, lúc Trân Phi trở về mới biết nữ nhi mà nàng nhốt lại đã biến thành một tiểu ngốc tử. Có lẽ, kiếp nạn của A Dung còn chưa kết thúc…. Còn có cái lý do hoang đường đó nữa - - Rắn.
Nghĩ đến đây, Tạ Quân lập tức chạy đến, khi nhìn thấy cảnh tượng đó hắn cơ hồ mất đi lý trí.
Những con rắn kia dài ngắn không đồng đều, uốn lượn chậm chạp trườn trên mặt đất, A Dung đã phải sợ hãi như thế nào a.
Mà bản thân Uyển Uyển lại lạnh lùng đứng một bên quan sát, vô tình chờ đợi một sinh mệnh chết đi.
Uyển Uyển thấy Tạ Quân từng bước đi tới, lập tức muốn chạy, trong miệng không ngừng kêu lên, “Nếu ngươi gϊếŧ ta, nương nương sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Uyển Uyển muốn kêu người, lại nhớ tới những người bên ngoài đã bị nàng làm cho ngất xỉu.
Tạ Quân vươn tay bóp chặt cổ nàng, âm thanh trầm thấp lạnh như băng vang lên, “Những con rắn này, ngươi cứ từ từ chơi đi.” Uyển Uyển hai mắt mở to, trong lòng hoảng sợ. Trên tay thoáng dùng lực, Uyển Uyển bị hắn ném vào trong phòng, Tạ Quân một tay đem đầu A Dung ấn vào trong lòng, tay kia chậm rãi đem cửa sổ đóng kín.
“Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài! Tam hoàng tử cầu xin ngươi! Tam hoàng tử!!!” Tiếng cầu cứu thê lương của Uyển Uyển từ trong nhà truyền ra, “Không cần! Tránh ra! Đừng tới đây!!!”
Bước chân của Tạ Quân không dừng lại một chút nào, hắn thậm chí còn không nghe thấy tiếng cầu cứu của Uyển Uyển, bên tai hắn chỉ còn tiếng hít thở mong manh mềm mại của A Dung.
Hô, hút, hô, hút. Cực kỳ nhịp điệu.
Giống như một bàn tay nhỏ bé từng chút một an ủi tâm trạng hoảng loạn của hắn.
Tạ Quân lặng lẽ ẩn mình, ôm A Dung đi về hướng Thanh Hà Cung.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng A Dung, ôn nhu dụ dỗ nàng. Nhưng mà A Dung không một chút đáp lại. Nàng thậm chí còn không nói một câu “Tam ca ca, huynh thật sự đến...”
Lách mình tiến vào Thanh Hà Cung, Tạ Quân lập tức đem A Dung đặt lên giường, ngồi xổm ở bên giường nhìn thẳng vào mắt nàng, trong giọng nói mang theo vội vàng cùng khẩn trương, “A Dung, gọi một tiếng Tam ca ca.”
Trong mắt A Dung vẫn là một mảng tĩnh mịch, giống như tất cả hào quang cùng sắc thái không lưu lại bất cứ một dấu vết gì trong mắt nàng.
Rõ ràng cặp mắt kia của nàng đã từng rất sinh động….
“A Dung...”
“A Dung!!!” Tạ Quân không muốn tiếp nhận kết quả này, hắn ôm thật chặt A Dung, thanh âm gần như gầm nhẹ.
Ngực hắn mạnh mẽ rung động, chấn động đến mức trái tim A Dung nổi lên một tia bén nhọn tỉ mỉ đau đớn.
A Dung trong lòng bị sự ôn nhu làm cho khó có thể tiếp nhận, không nghĩ tới Tam ca ca lại so với nàng còn tuyệt vọng, khổ sở hơn. Tam ca như vậy, nàng thế nào không đau lòng, như thế nào lại không dịu dàng. Tạ Vân suy sụp vùi đầu bên má A Dung, cảm giác được một bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng đưa lên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn. Hắn như nín thở, nhẹ nhàng buông nàng ra, trong lòng dần dần bình tâm lại, như đất đai khô héo bắt đầu có những đóa hoa thơm.
“Tam ca ca, A Dung là nghiệt chủng sao?” Lời nói của A Dung cực kỳ lưu loát mạch lạc, không có một chút ý tứ ngu dại, nhưng lời A Dung nói lại làm lòng Tạ Quân trấn động.
Rốt cuộc Uyển Uyển đã nói những gì với nàng!
“Không phải, tự nhiên không phải.” Tạ Quân cầm lấy hai tay A Dung, ánh mắt chắc chắc, “A Dung là tiểu nha đầu khả ái nhất.”
“Mẫu phi không cần A Dung.” Nàng vẫn như thế, trên mặt không có một chút gì là buồn bã, tỉnh táo đến chết lặng, giống như đang trần thuật lại một sự thật hết sức bình thường. “Không có, Trân phi bị Hoàng thượng giữ lại, nàng không phải là không cần A Dung.”
Đôi môi A Dung khẽ nhúc nhích, “Thật sự?”
Tạ Quân gật đầu.
Sống lưng căng thẳng của A Dung được thả lỏng, nàng ngã nằm lên trên chăn của Tạ Quân, thanh âm nhỏ yếu, “A Dung không muốn đi về, A Dung muốn ở với Tam ca.”
“Được.” Tạ Quân cũng có ý như thế, Linh Lung Cung tạm thời không thể trở về được.
“Muốn tắm rửa.”
A Dung không khóc không nháo, nhu thuận khác thường, Tạ Quân cảm thấy kỳ quái, nhưng bây giờ không phải là thời điểm để truy hỏi.
Việc a Dung ở Thanh Hà Cung không thể để người khác biết được, vì vậy chuyện tắm rửa liền trở thành một vấn đề.
Tạ Quân muốn đến Linh Lung cung lấy xiêm y cho nàng, A Dung lại quỳ thẳng thân mình ôm lấy hắn, “Tam ca ca không cần đi.” Tạ Quân giải thích cho A Dung là bản thân chỉ đi lấy xiêm y, A Dung như cũ không buông hắn ra, trong miệng lặp lại, “Tam ca ca không cần đi.” "Lúc a Dung tắm rửa, Tam ca cũng đừng rời xa a Dung..."
Trên người nàng hiện đang rất dính nhớp, nếu không tắm gội thì không thể nào ngủ được.
Tạ Vân nhắm mắt, ôm A Dung vào tịnh thất.
Trong thau tắm nước ấm gợi sương mù, A Dung thân thể trần trụi, ngoan ngoãn ngồi xuống. Nếu như trước đây, nàng sẽ giả ý e thẹn, kiều diễm nói "Nam nữ thụ thụ bất thân", thế nhưng hôm nay lại không nói gì.
Tóc mai của nàng hơi dính nước, mền mại kéo đến sau tai, càng tôn thêm vẻ đẹp của đôi tai trắng như tuyết. Tạ Vân mắt nhìn đến chỗ này, không có nhìn về những nơi khác. Chẳng là sợ nàng là một tiểu nha đầu chưa biết gì.
Lại một lần nữa, thân thể A Dung lộ ra những sắc hồng, sắc mặt so với lúc trước trắng bạch cũng tốt hơn nhiều.
Nàng trên người khoác áo của Tạ Vân, làn da tuyết trắng lộ ra trong chiếc áo rộng thùng thình, chiếc áo dường như trở nên vô hình, trên khuôn mặt hiện nên một nụ cười. Như cỏ dại tắm qua mưa gió, trên mặt đất mọc lên đóa hoa tươi mát, Tạ Vân xúc động không thôi.
Chỉ là như vậy sẽ không thể đi được, Tạ Vân ôm nàng đến giường. A Dung nhìn chăn mềm mại, sạch sẽ của Tạ Vân, cười sát cổ hắn, ấm áp nói "A Dung muốn ngủ cùng Tam ca ca".