Diệp Lạc đã phản ứng rất nhanh, nhưng hiển nhiên là vẫn không thoát khỏi sự sắp đặt của đối phương.
Bọn họ vừa ra khỏi trạm dịch đã bị bao vây, Diệp Lạc một tay giữ chặt Quân Hoằng, một tay rút ra nhuyễn kiếm vẫn đeo ở bên hông, vẽ ra vô số đường kiếm như những đóa hoa nở rộ trong đêm, sát khí bức người.
Đây là lần đầu tiên nàng giết người mà không giữ lại chút lòng thương hại, cũng là lần đầu tiên đối mặt với máu tươi mà tâm tình lại bình thản như vậy.
Nàng biết, nếu tối nay không qua được cửa này, thì có lẽ nàng còn có thể dựa vào sự mềm lòng còn sót lại trong lòng sư huynh mà giữ được tánh mạng. Nhưng Quân Hoằng thì sống chết khó đoán.
Nếu Quân Hoằng xảy ra chuyện, toàn bộ gia tộc họ Diệp đều khó thoát khỏi can hệ, mà lương tâm của nàng cũng vĩnh viễn không hết khiển trách chính mình.
– Vi Kỳ, ngươi bảo vệ sau lưng Thái tử, nhớ kỹ không được rời khỏi vị trí nửa bước! – Diệp Lạc chắn trước người Quân Hoằng, la lớn.
-Vâng! – Lúc này Vi Kỳ cũng bất chấp thành kiến lúc trước cùng sự kinh ngạc giờ phút này, di chuyển đến phía sau Thái tử.
Lần xuất hành này, Quân Hoằng còn mang theo trên trăm tên cấm quân, nhưng hiện giờ xem ra cũng không thể ngăn nổi quân địch.
Diệp Lạc hơi híp mắt lại, đối phương không phải cao thủ bình thường, nếu nàng không đoán sai, đây đều là quân tiên phong của Phi Tự.
Không ngờ sư huynh còn phái ra cả một đội quân đến đối phó với bọn nàng, thật đúng là rất xem trọng nàng.
– Vi Kỳ, để cho cấm quân cản lại phía sau, chúng ta đưa Thái tử đi trước.
Vi Kỳ vừa ngăn lại một kiếm, quay đầu quát về phía nàng.
– Không, ta cản lại phía sau, ngươi đưa điện hạ đi trước đi! – Tình thế hiện nay phải mở ra một đường máu mới có thể thoát ra. Hắn vừa mới nhìn thoáng qua, Diệp Tri mang theo một người còn có thể chạy nhanh hơn hắn, chứng tỏ công lực cao hơn hắn rất nhiều. Hắn lưu lại thì có khả năng thành công lớn hơn trong việc giữ chân đối phương.
– Không được, muốn đi thì cùng nhau đi, muốn ở lại thì cùng nhau ở lại, bản cung tuyệt đối không đi trước!
– Diệp Tri! – Vi Kỳ lại gọi một câu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Lạc, mang theo cầu xin cùng chờ mong.
Diệp Lạc trong lòng chấn động mãnh liệt.
– Được!
Vi Kỳ mỉm cười.
– Diệp thị lang, điện hạ nhà ta giao cho ngươi. – Trong giọng nói hàm chứa sự quyết tâm.
Diệp Lạc nhìn hắn thật sâu.
– Ta sẽ để cho hắn chết sau ta.
Quân Hoằng gọi Vi Kỳ.
– Không, phải đi cùng nhau, mặc kệ người đến hôm nay là ai, chẳng lẽ thực sự dám làm gì bản cung?
Diệp Lạc giữ chặt tay hắn.
– Điện hạ, đi mau!
– Bản cung không đi.
– Quân Hoằng, ngươi con mẹ nó! Nếu ngươi không đi, chết ở chỗ này ai biết? – Diệp Lạc hung hăng mắng một câu.
– Ngươi muốn cho tất chúng ta cùng ngươi chết một cách không minh bạch ở chỗ này hả?
Quân Hoằng cắn răng, cuối cùng vẫn đuổi kịp theo Diệp Lạc.
Trường kiếm của Vi Kỳ chém ra những đường uy vũ nổi gió, đỡ một chiêu lại công kích ba chiêu. Song phương đều có người ngã xuống, nhưng cuộc chém giết thảm thiết vẫn đang tiếp tục.
Một phương là quân đội dũng mãnh thiện chiến, sớm đã quen với máu tươi cùng chết chóc.
Một phương, là quân đội đã quyết tâm đánh tới khi chỉ còn một hơi thở cuối cùng.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai phương giằng co không ai nhường ai, mà Diệp Lạc và Quân Hoằng thì đã chạy đi khá xa.
Cả một đêm hai người đều không buồn lên tiếng, chỉ cố gắng chạy càng xa càng tốt. Cuối cùng, khi bầu trời vừa loé lên những tia sáng đầu tiên, họ đã chạy tới một khu rừng rậm nằm tại biên cương Hoa Gian quốc. Trong tình trạng kiệt sức, hai người dừng lại trong rừng rậm uống chút nước, nghỉ ngơi lấy hơi.
– Hiện tại đã có thể nói cho bản cung biết có xảy ra chuyện gì chưa? – Mãi cho đến bây giờ, mỗ Thái tử còn đang hồ đồ mới thở phì phò hỏi.
Diệp Lạc đặt mông ngồi xuống cỏ, cũng chưa liếc tới hắn một cái.
– Thái tử điện hạ tôn quý, trước hết hãy xóa từ ‘Bản cung’ đi, từ giờ trở đi sẽ không có ‘Bản cung’.
– Được, bản, à, ta về sau không nói nữa. Bây giờ ngươi hãy nói cho bản…… Ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Lạc nhắm mắt lại.
– Sau trận đại hoả nổi lên ở trạm dịch, từ nơi ở của quận chúa không có một người chạy ra.
– Vậy thì liên quan gì đến bản cung?
“……”
Quân Hoằng hạ thấp thanh âm.
– Vậy thì liên quan gì đến ta?
Khóe miệng Diệp Lạc ẩn hiện ý cười.
– Có hai loại khả năng. Một là, đúng vậy, chuyện không liên quan đến ngài, chỉ là qua đêm nay, quận chúa cùng Thái tử đã chết cháy trong trận đại hỏa.
Hai là, có liên quan đến ngài, Sùng Hưng vương triều lòng dạ khó lường, có ý định phá hoại đám hỏi của Dực quốc cùng Hoa Gian quốc nên đã động thủ với quận chúa. Sau khi mặt trời lên cao, bất kể là Hoa Gian quốc bắt được ngài, hay là Dực quốc bắt được ngài, đều chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho ngài, sẽ bắt giữ ngài cho đến khi sự thật được điều tra rõ ràng. Việc này về tình về lí đều không cần phải bàn, có điều, thời gian điều tra một bản án có chứng cớ mơ hồ như vậy, có lẽ sẽ kéo dài đến vĩnh viễn. Qua quá trình điều tra, ngài tuy không phải chết oan uổng, nhưng sẽ bị tước đoạt vị trí Thái tử, sau này khi thời gian trôi đi, sẽ không còn ai nhớ tới ngài.
Quân Hoằng đứng bật dậy.
– Sao có thể là do bản cung động thủ? Bản cung sẽ đi làm một chuyện ngu ngốc như vậy sao? Đây tuyệt đối là vu oan giá họa, sự thật rõ ràng như thế, mọi người không ai nhìn ra được ư?
Diệp Lạc trầm mặc không nói, Quân Hoằng quát.
– Ta biết rồi, là ta, là ta, không phải bản cung, được chưa?
Diệp Lạc nghe vậy mới nói.
– Vậy ngài nói xem, là ai làm? Liên minh giữa Dực quốc và Hoa Gian quốc bất thành, sẽ có lợi cho ai?
Quân Hoằng há miệng thở dốc, lại nuốt trở vào, qua một hồi lâu, hắn mới nói.
– Ngươi nói xem, Phong Phi Tự vì sao không chịu lấy Tương Vân quận chúa kia? Không phải hắn vốn muốn mượn sức Dực quốc sao, vì cái gì mà đến nửa đường hắn lại ra một chiêu này? Đây chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ ư?
Hắn không phải kẻ ngu ngốc, chứng kiến tình thế đêm nay, hơn nữa vừa nghe qua giả thiết của Diệp Tri, hắn đã dễ dàng đoán được là ai thiết kế ra cục diện như hiện nay.
– Cho nên nói, đây mới là chiêu cao minh nhất. Người bên ngoài bất kể nghĩ như thế nào cũng không tin là hắn làm, bởi vì nhìn bề ngoài thì thấy hắn làm vậy cũng không được ưu việt gì. Người thông minh sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, huống chi là người kinh tài tuyệt diễm như Phong Phi Tự.
– Hắn làm như vậy là để khơi mào mâu thuẫn giữa Dực quốc và ta?
– Đúng vậy, mặc kệ có phải là ngài làm hay không, Dực quốc đều sẽ ghi món nợ này lên người ngài.
Quân Hoằng đen mặt.
– Chỉ vì một nguyên nhân này mà phải tiêu phí nhiều công sức đến vậy?
– Đây là cách hữu hiệu nhất, không phải sao?
Quân Hoằng tức giận nện một quyền lên thân cây gần đó, lá cây lả tả rơi xuống.
– Giỏi cho một cái Phong Phi Tự, không ngờ lại có thể tính toán chính xác như thế, có thể tính được thời gian hành trình của chúng ta, thời tiết, hơn nữa còn cả địa điểm là trạm dịch.
– Đúng vậy, tính toán rất chuẩn. – Hắn tính chuẩn, không phải ngươi, mà là ta! Hắn biết rõ, ta nhất định sẽ muốn xem xem nữ tử hắn sắp lấy là người như thế nào, cho nên sẽ thay đổi hành trình.
Sư huynh, huynh tính rất chuẩn, tính rất tốt!
Nàng ôm ngực, có cảm giác đau đớn như muốn nghẹn thở. Hắn cũng biết, tính kế như vậy, bảo nàng làm sao mà chịu nổi?
– Diệp Tri, ngươi cũng biết võ công? – Hơn nửa ngày sau mới nhớ tới vấn đề này, Quân Hoằng quay đầu hỏi nàng.
Diệp Lạc từ chối cho ý kiến, cười đáp.
– Hơn ngài một chút.
Sắc mặt Thái tử điện hạ trở nên khó coi.
– Cũng không phải người trong giang hồ, có võ công tốt như vậy làm cái gì, hừ! – Hiển nhiên là rất bất mãn.
– Hiện tại không phải người trong giang hồ, về sau sẽ phải.
– Về sau sẽ phải? Là ý gì?
Diệp Lạc bứt một ngọn cỏ mọc gần gốc cây.
– Trong triều đình thì có cái gì hay ho, chỉ vì chút công danh lợi lộc mà phải bó buộc trong một thế giới nhỏ hẹp đấu tới đấu lui, sao có thể so sánh với những thứ thú vị phấn khích trong giang hồ! Chờ sau này ta được tự do, ta nhất định phải làm người trong giang hồ, không có ân oán tình thù, tha hồ tiêu diêu tự tại.
– Ha ha ha! – Quân Hoằng cười vang.
– Diệp Tri, ngươi cũng thật là có tiền đồ. Triều đình tuy nhỏ nhưng mỗi tấc đất đều có thể quyết định sự tồn vong của thiên hạ, thế giới nhỏ hẹp trong miệng ngươi có liên quan đến hàng ngàn hàng vạn dân chúng. Người trong triều đình luôn tranh công danh lợi lộc, nhưng cũng quan tâm đến việc của một quốc gia. Người trong giang hồ không có ân oán tình thù, tha hồ tiêu diêu tự tại, nhưng cũng chỉ là mấy người tự thích hưởng lạc. Nếu không có triều đình, nặng thì sinh linh đồ thán, tiếng kêu than dậy khắp đất trời, nhẹ thì ác bá hoành hành, dân chúng lầm than, dưới tình huống này, thử hỏi ai có thể tiêu diêu tự tại?
Diệp Lạc bình tĩnh nhìn hắn, dường như đây là lần đầu tiên nhận thức vị Thái tử chưa hết tính trẻ con này.
Nàng vẫn tồn tại ý bài xích đối với triều đình, thậm chí cả Hoàng Thượng và Thái tử. Chỉ cảm thấy nơi không sạch sẽ này không hợp với nàng. Cuộc sống mà nàng hướng tới, cũng không phải là ngày ngày phấn đấu để được thăng quan tiến chức trong triều đình.
Nhưng nàng đã quên, triều đình cũng là nơi tạo phúc cho dân chúng, những thứ nàng luôn chán ghét này lại liên quan đến niềm hạnh phúc và sự sống chết của bao nhiêu người!
Quân Hoằng chắp tay sau lưng, ngẩng cao đầu.
– Ta biết thế lực trong triều rất rắc rối phức tạp, đâu đâu cũng có kẻ chỉ mưu toan lợi lộc. Ta cũng biết, cho dù làm hoàng đế cũng chưa chắc có thể thay đổi được gì. Có điều, chỉ cần sự tranh đấu ích lợi kia, còn có thể mang lại lợi ích cho dân chúng, thì ta phải đi làm. Ta không dám nói rằng ta có thể làm một người quân vương hoàn mỹ. Nhưng ta biết giang sơn dưới chân này là thuộc về ta, ta phải có trách nhiệm mang lại cuộc sống hạnh phúc cho con dân trong lãnh thổ của ta.
Ánh mắt của hắn rất thẳng thắn, thành khẩn mà cũng rất rõ ràng.
– Diệp Tri, tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì, nhưng ta biết ngươi vẫn luôn không thích ta. Qua hôm nay, có lẽ ta cũng không còn cơ hội nói những lời này, ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta luôn luôn cố gắng để trở thành một vị quân vương kiệt xuất. Nếu… nếu chúng ta có thể sống sót, ngươi sẽ giúp ta sao?
Ánh mắt Diệp Lạc dừng lại trên mặt hắn, qua nửa ngày vẫn không có động tĩnh.
– Diệp Tri? – Quân Hoằng hơi thấy nhụt chí, ngày thường hắn tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này, phải vất vả thu gom tất cả dũng khí mới nói được ra mồm, ấy vậy mà người nghe lại có kiểu phản ứng như vậy, hắn tức giận quát.
– Nhìn cái gì vậy, bản cung đang hỏi đó.
Dừng một chút, lại nói một lần nữa.
– Ta đang hỏi đó, ngươi nói đi.
Diệp Lạc quay mặt sang hướng khác, một lát sau, mới nói.
– Quân Hoằng, trên đường xuống hoàng tuyền, ta làm bạn cùng ngài.
Quân Hoằng ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn nàng.
Diệp Lạc quay lại đầu lại, cười sang sảng.
– Cho nên, về sau khi ngài cơ hội nói, cũng không cần nói nhiều như vậy.
Không biết tại sao, hốc mắt có chút nóng lên, Quân Hoằng chật vật vẫy vẫy tay.
– Được rồi, còn không mau ra khỏi đây rồi tìm nơi nghỉ ngơi?
Có người nói, trên đường xuống hoàng tuyền, muốn làm bạn cùng hắn!
Khoé môi vụng trộm nhướn lên thành một độ cong tuyệt mỹ.
Diệp Lạc đứng dậy, đi được hai bước, không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo của Quân Hoằng, quay đầu lại, phát hiện hắn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
– Đi thôi, không phải ngài vừa giục sao?
Quân Hoằng trừng nàng một cái, tiến lên mấy bước, cầm lấy tay nàng.
– Đi lạc bây giờ!
Diệp Lạc bất đắc dĩ trợn mắt trắng, lúc trước cầm tay hắn là do dưới tình thế khẩn cấp nên nàng mới vô thức làm vậy, còn hiện tại hắn coi nàng đứa trẻ con ba tuổi sao?
Quên đi, nàng cũng lười quản hắn, nam nhân cầm tay nam nhân, chắc cũng không có gì.
Hai người đi một lúc trong rừng, mắt thấy sắp đi ra ngoài, Diệp Lạc đột nhiên dừng bước.
– Làm sao vậy? – Quân Hoằng quay đầu hỏi nàng.
Diệp Lạc ngưng thần nhìn về phía trước trong chốc lát.
– Đi, chúng ta quay trở về.
Quân Hoằng nhìn nàng một cái, không nói hai lời, liền đổi hướng.
– Ngài cũng nhìn ra điều không thích hợp? – Đi được một lát, Diệp Lạc hỏi hắn.
– Không có, không phải ngươi nói phải quay trở về sao? – Quân Hoằng nghi hoặc dừng bước.
– Ta hiểu sai ý ngươi?
– Không, đúng rồi, ngươi hiểu đúng rồi. – Diệp Lạc thầm thở dài dưới đáy lòng, Thái tử điện hạ, ngươi đừng đơn thuần như vậy có được không, tình huống còn chưa biết rõ, kêu ngươi trở về, ngươi liền trở về, nếu bị lừa thì làm sao bây giờ?
Người nào đó hoàn toàn không ý thức được, chính mình là người làm cho Thái tử điện hạ nhà người ta cái gì cũng không biết đã đi theo mình chạy như điên suốt cả đêm.
Hai người đi theo đường cũ trở về rừng rậm, Quân Hoằng mới lên tiếng hỏi nàng.
– Hiện tại phải đi theo hướng nào?
Diệp Lạc nhìn địa hình bốn phía.
– Con đường đi thông qua khu rừng này đến Dực quốc đã có người chặn lại, chúng ta vòng qua khe sâu phía trước, đi đường vòng qua Dực quốc, rồi từ Dực quốc về Sùng Hưng. Ta nghĩ, tất cả đều cho rằng chúng ta dù muốn về Sùng Hưng, cũng sẽ không mượn đường Dực quốc để về. Không biết bọn Diệp Tinh Dương có thể hay không kịp thời tìm được binh cứu viện, trước lúc đó, chúng ta phải tự cứu lấy mình.
– Được, vậy hiện tại lập tức xuất phát đi. – Quân Hoằng đi được hai bước, lại dừng lại.
– Chúng ta nên thay đổi trang phục, bộ dạng này của chúng ta rất dễ bị bại lộ hành tung.
– Được, nhưng phải chạy đi đâu tìm quần áo bây giờ?
Trong mắt Quân Hoằng lóe lên ánh sáng, một lát sau mới nói.
– Tối qua khi chúng ta tiến vào rừng rậm, ta đã phát hiện cánh rừng bên cạnh có một trúc viện nhỏ.
– Vậy còn chờ cái gì, đi mau!
– Chúng ta không có tiền, người ta sẽ không cho chúng ta y phục.
– Trộm lấy dùng tạm đi.
“……”
– Tiện thể lấy chút đồ ăn, ta đói bụng.
“……”
Hành động của kẻ trộm này, chỉ sợ cả đời Quân Hoằng cũng không nghĩ tới bản thân sẽ có ngày được trải qua.
Nhưng trong hiện tại, hắn phải tự mình thực hiện.
Chủ nhân của căn phòng nhỏ hình như đã ra ngoài, Diệp Lạc động tay hai ba cái đã mở được khóa, trong phòng rất đơn sơ, ngoài vài vật dụng cơ bản ra thì không còn gì khác. Y phục nam nhân chỉ có một bộ, y phục nữ nhân cũng chỉ có một bộ, đúng là hết chỗ nói.
Diệp Lạc quyết đoán ôm lấy bộ y phục nam nhân, chỉ vào bộ còn lại.
– Ngươi mặc.
Quân Hoằng không nhúc nhích.
– Ta cao hơn ngươi, hẳn là ta mặc y phục nam nhân.
– Ngươi không chịu mặc thì cứ cởi trần đi.
– Được! – Quân Hoằng quả nhiên bắt đầu cởi y phục.
– Chờ một chút! – Diệp Lạc hoảng sợ mở to hai mắt.
– Ngươi sẽ không thật sự cởi trần đấy chứ?
– Ta tình nguyện cởi trần cũng không tình nguyện mặc y phục nữ nhân.
Diệp Lạc giận đến tái mặt.
– Quân Hoằng, ngươi đang uy hiếp ta? Ta lệnh cho ngươi mặc.
– Ngươi ra lệnh cho ta? Là ta ra lệnh cho ngươi mới đúng! – Quân Hoằng cũng phát hỏa.
– Ngươi dựa vào cái gì ra lệnh cho ta, ngươi cũng không còn là Thái tử điện hạ nữa rồi.
– Ngươi đã nói, cái gì ngươi cũng phải nghe theo ta.
– Ta khi nào thì nói như vậy?
– Hừ! Biết ngay là ngươi sẽ lật lọng mà! – Quân Hoằng dương dương tự đắc từ trong vạt áo lấy ra một tờ giấy.
Diệp Lạc nghi hoặc tiếp lấy tờ giấy, vừa mở ra xem, suýt chút nữa không đứng vững.
– Quân Hoằng, ngươi còn có thể ngây thơ hơn chút nữa không! Trên tờ giấy kia viết:
“Diệp Tri hứa hẹn, chỉ cần hắn được cho hai bát máu, về sau hắn cái gì cũng nghe theo Thái tử. Nhân chứng, Dịch Kinh Hồng.”
– Vậy hiện tại ngươi có thể nghe theo ta chưa?
– Nghe, ta đương nhiên sẽ nghe. – Nói thật ra, nàng mặc nữ trang cũng tốt, một nam một nữ có vẻ dễ dàng qua mắt được người khác.
Diệp Lạc cầm bộ y phục trên bàn lên.
– Được rồi, ngươi thay đồ trước đi. – Xoay người đi ra ngoài.
– Ngươi đi đâu? – Quân Hoằng ở phía sau hỏi.
– Tìm hai cái bánh bao.
– Tìm bánh bao để ăn? – Quả nhiên là ăn so với những thứ khác đều quan trọng hơn.
Diệp Lạc bỏ lại một câu.
– Không phải ngươi bảo ta mặc nữ trang sao?
Bánh bao và nữ trang thì có liên hệ gì đến nhau? Vấn đề này, Quân Hoằng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng khi Diệp Lạc thay y phục xong đi ra, hắn vẫn đang suy nghĩ cẩn thận.
Hắn mở miệng ra, hơn nửa ngày, mới phát ra âm thanh.
– Diệp Tri, không ngờ ngươi còn đẹp hơn cả vị quận chúa đoản mệnh kia.
Diệp Lạc lườm hắn một cái.
– Quân Hoằng, coi chừng cái mạng của ngươi!
Đáng tiếc Thái tử điện hạ căn bản không để ý tới lời uy hiếp của nàng, vẫn ở đằng kia cao hứng vô cùng.
– Ta hiện giờ đã biết, cái gì gọi là đẹp. Trước kia phụ hoàng khen người này người kia đẹp, ta cũng chưa nhìn ra họ đẹp chỗ nào, giờ ta đã nhìn ra.
Bỗng nhiên hắn nhảy dựng lên, chỉ tay vào bộ ngực của nàng.
– Hoá ra đây là chỗ ngươi đặt bánh bao vào? Diệp khanh, ngươi thật thông minh.
Mắt thấy cặp ma trảo kia sắp chạm đến bộ ngực của nàng, Diệp Lạc nhanh chóng lắc mình tránh đi.
– Quân Hoằng, làm hỏng ngươi chịu trách nhiệm!
– Cùng lắm là mua hai cái bánh bao khác cho ngươi. – Quân Hoằng không hài lòng thu tay, nhỏ giọng nói.
Tuy rằng mặc trên người vải thô cũ kỹ, nhưng nam tuấn mỹ, nữ xinh đẹp, kết quả là hai người vừa đi ra ngoài, người hai bên đường liên tiếp ngoái đầu lại nhìn.
Phát hiện ra điều không thích hợp. Quân Hoằng chạy đi lấy hai nắm bùn, xoa lên mặt mình xong, lại xoa lên mặt Diệp Lạc, rồi đắc ý nói.
– Như vậy là được.
Diệp Lạc bất ngờ bị hắn bôi bùn lên mặt, không thể nhịn được nữa, quát.
– Quân Hoằng, có người bình thường nào bôi bùn trên mặt để đi đường không?
Quân Hoằng vô tội nhìn lại.
– Rất nhiều chuyện xưa đã viết như vậy.
Diệp Lạc không muốn phí lời với hắn nữa, tìm đông tìm tây trong hầu bao, rồi lấy ra phấn dịch dung Phong Gian Ảnh đưa cho nàng lúc trước khi đi, cầm đưa cho Quân Hoằng.
– Pha với nước rồi bôi lên mặt là có thể thay đổi màu da.
Quân Hoằng hoá trang xong cho bản thân, đột nhiên quay đầu hỏi nàng.
– Diệp Tri, dược này có thể tẩy đi được chứ?
– Có thể, dùng một loại dung dịch đặc thù sẽ tẩy đi được.
– Ồ! – Quân Hoằng thả lỏng tâm tình.
– Đỡ cho ngươi về sau không xinh đẹp được nữa.
Nếu không phải chỉ có duy nhất một bộ y phục, Diệp Lạc thật muốn một cước đá hắn xuống nước.
Chạy suốt một ngày, Quân Hoằng sờ sờ bụng, sán lại gần Diệp Lạc.
– Diệp Tri, ta đói bụng.
Diệp Lạc cũng hơi đói bụng, nàng nhìn chung quanh.
– Vậy ngươi ở đây nhóm lửa, ta đi tìm ít thức ăn.
– Ngươi cho ta cái bánh bao ăn lót dạ trước đi.
– Hai cái bánh bao sáng nay không phải đã cho ngươi ăn rồi sao, ta làm gì còn bánh bao?
Ánh mắt Quân Hoằng chuyển về phía bộ ngực của nàng.
– Nơi đó không phải còn có hai cái sao?
“Bùm” Một tiếng, một cước kia của Diệp Lạc, vẫn không kìm được mà vô cùng chuẩn xác đạp vào giữa mông Thái tử điện hạ.