Sùng Hưng vương triều Chính Minh năm thứ 25, một năm vô cùng giá rét.
Trong suốt một tháng, tuyết rơi triền miên không dứt, đây là tình cảnh khó gặp trong mấy thập niên qua.
Thương Vụ Môn, là ngọn núi cao nhất tại giao giới giữa Sùng Hưng vương triều cùng Hoa Gian quốc. Nghe nói, ngay cả loài chim cũng không bay đến được đỉnh núi. Trong phạm vi một trăm dặm hoàn toàn không có dấu chân người hay thú, ngay cả những quân sĩ biên quan ngày thường còn ngẫu nhiên xuất hiện ở dưới chân núi, song trong thời tiết khắc nghiệt này cũng không có ai dại dột mà đi tới đây.
Có điều, ngày hôm nay, trên đỉnh núi cao sừng sững có mây mù bao quanh, một thiếu niên bạch y đứng ẩn hiện trong màn tuyết mờ mịt.
Bông tuyết đầy trời, trên đầu, trên vai hắn phủ đầy tuyết trắng, hắn chỉ lặng yên đứng đó, im lặng như ngọn núi đứng sừng sững giữa trời đất bao la rộng lớn.
Ánh sáng trắng như tuyết, chiếu rọi lên người đang đứng, lộ ra dung nhan như ngọc, mặt mày như họa.
Mặt trời từ từ lặn xuống, rồi lại từ từ mọc lên.
Lông mi khẽ động, làm rơi xuống vô số bông tuyết tinh khôi, sau đó, hắn chậm rãi mở mắt. Hắn không quay đầu lại, chỉ dừng trên đỉnh núi lượn lờ mây mù, đôi mắt kia, trong trẻo lạnh lùng, dường như trong đó ẩn chứa thiên biến vạn hóa của thế gian.
Hai bàn tay vẫn đang nắm chặt trong tay áo, bỗng chậm rãi thả lỏng, khoé môi bất giác kéo lên một độ cong thê lương.
“Sư huynh, cuối cùng, ngươi vẫn không tới.”
Phun ra một hơi thở, nháy mắt ngưng kết thành băng, biến mất trong không khí rét lạnh.
Thật lâu sau sau, hắn ngồi xổm xuống, trên nền tuyết đào lên một cái hố, đem bọc đồ mang trên người, cũng giống như một gánh nặng của bản thân, chôn sâu dưới nền tuyết.
Trong bọc đồ đó, quần áo đồ đạc của nữ tử, giấy ghi lại ngày sinh tháng đẻ, những thứ đại biểu cho thân phận nữ tử, tất cả đều ở đây.
Ngày hôm nay, tất cả đều chôn vùi!
Mối lương duyên thiếu nữ đã mong ước trong nhiều năm,
Hắn cuối cùng đã tự tay mai táng phần nữ tử của chính bản thân mình.
Một năm trước, khi chỉ có 17 tuổi, nàng đã bị ông ngoại “Áp giải” từ Thương Vụ Môn về kinh thành, bí mật đưa vào trong cung.
– Diệp Lạc, dùng cả đời ngươi để đổi lấy hai năm tính mạng của Diệp Tri, có lẽ còn có thể lưu lại huyết mạch cho Diệp gia. – Chính Minh hoàng đế, cao cao tại thượng, trên mặt tràn đầy vẻ đã nắm chắc thắng lợi.
Nàng nhớ rõ khi ấy, nàng ngửa đầu, đáp lại một câu:
– Dùng cả đời ta mà chỉ có thể đổi lại hai năm cho huynh trưởng ta, ta sẽ làm cái giao dịch ngu xuẩn như vậy sao?
– Đúng vậy, một Diệp Lạc thông minh tuyệt đỉnh sẽ không, song, một Diệp Lạc nôn nóng cứu huynh, sẽ có!
Nàng hơi khựng lại, sau đó, lại hỏi:
– Ngài không sợ ta kéo bè kéo cánh, đoạt lấy giang sơn họ Quân sao?
Trên mặt Chính Minh hoàng đế Quân Bách lộ ra tươi cười:
– Trẫm sẽ không cho ngươi đặc quyền gì, phương tiện gì, hay sự trợ giúp gì, nếu ngươi có tâm muốn cướp thì bất luận ngày hôm nay có cái giao dịch này hay không, ngươi đều sẽ tranh đoạt. Huống chi, trẫm còn tin tưởng Diệp gia sẽ không tạo phản.
Nàng trầm mặc, không muốn đáp ứng, lại không thể cự tuyệt.
Muốn cứu, là ca ca, từ khi còn chưa sinh ra, hắn đã là ca ca của nàng, vì hai người họ là anh em song sinh. Cha mẹ mất sớm, gia gia tuổi tác đã cao, ca ca là người thân nàng không thể mất đi.
Nhưng, cả đời phụ tá, có nghĩa là, nàng sẽ phải buông tha cho tình yêu của nàng, buông tay vs người đó.
– Diệp Lạc, thái tử Quân Hoằng sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, trẫm muốn ngươi dùng toàn bộ tâm sinh lực, vì Sùng Hưng vương triều của ta mà tạo ra một vị đế vương chân chính. Nếu có một ngày, Quân Hoằng có thể từ trong tay ngươi đoạt lại quyền khống chế triều đình, thì đó chính là lúc ngươi được tự do. – Đối với đứa nhỏ ông đã nhìn từ khi còn nhỏ cho đến lớn, trong mắt Quân Bách, cuối cùng đã hiện lên chút thương tiếc:
– Trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi một phong mật chỉ để làm chứng cho sự trong sạch của ngươi. Đến lúc đó, Quân Hoằng cũng sẽ hiểu được thâm ý trong đó, hắn nhất định sẽ không làm khó xử cho ngươi.
– Vì sao lại là ta? Thiên hạ có hàng trăm hàng ngàn kì tài dị sĩ, vì sao cứ nhất định phải là ta? Huống chi, ta còn là nữ tử.
– Thứ nhất, Diệp gia có nông trang ruộng lúa trải khắp thiên hạ. Thứ hai, tất cả nhân lực tinh anh và trung thành của Diệp gia phủ. Thứ ba, đệ tử chân truyền của thiên tài đương thời, Thương Vụ lão nhân. Thứ tư, đội quân dù chết cũng nguyện trung thành suốt đời vs Diệp gia, Diệp Lạc, vì sao không thể là ngươi? – Quân Bách mỉm cười nhìn về phía nàng:
-Huống chi, cũng bởi vì là ngươi nữ tử. – Cho nên, sẽ không có tham vọng tạo phản.
Nàng kinh ngạc ngước mắt mắt lên.
Quân Bách đứng dậy:
– Ngươi thật sự nghĩ rằng, nếu ngươi lấy thân phận Diệp Tri để xuất hiện, thì trẫm sẽ mờ mắt không nhận ra Diệp Tri này không phải là Diệp Tri sao? Ta sớm đã biết Diệp gia có một cô cháu gái khoẻ mạnh. Từ nay về sau, chỉ có Diệp Tri, không có Diệp Lạc.
Diệp Lạc, ngươi phải nhớ kỹ, trẫm luôn luôn có chiêu sau, nếu ngươi bội chi ước của hôm nay, ta sẽ cho cả nhà Diệp gia phải trả giá bằng máu!
Từ nay về sau, chỉ có Diệp Tri, không có Diệp Lạc!
Những lời này, còn văng vẳng bên tai, một khắc cũng chưa từng quên. Chính Minh hoàng đế, dùng báu vật Hỏa Phượng hoa của hoàng thất để duy trì tính mạng cho Diệp Tri ca ca. Nàng trở lại Thương Vụ Môn, hoàn thành một năm học nghệ cuối cùng.
Nàng đã không còn lựa chọn nào khác, nhưng lòng vẫn chưa cam.
Nàng đã từng hỏi người kia:
– Sư huynh, huynh còn nhớ chuyện ngươi đã đồng ý vs ta không?
Nụ cười của sư huynh, vĩnh viễn ấm áp như vậy, tay hắn ôn nhu xoa đầu nàng:
– Nằm nghe triều lên triều xuống, cười xem hoa nở hoa tàn!
Nàng áp tai vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực:
– Sư huynh, sáng sớm mai, ta ở trên đỉnh Thương Vụ Môn chờ huynh!
– Làm sao vậy? – Hắn hỏi.
– Sư huynh, nếu huynh tới thì hãy mang ta đến chân trời góc biển, nếu huynh không tới, vậy thì, từ nay về sau, chúng ta trời nam đất bắc. – Nàng ngẩng mặt lên:
– Ta xuất thân từ Diệp gia, Diệp gia của Sùng Hưng vương triều.
Người hắn khẽ chấn động, nửa ngày không lên tiếng.
Nàng nhắm mắt lại, không nhìn tới vẻ mặt của hắn:
– Sư huynh, vô luận là huynh làm như thế nào, ta cũng đều không trách huynh! Ta chờ huynh!
Nàng tự cho chính mình một cơ hội, mặc kệ là thất tín hay bội nghĩa, nàng cũng muốn một lần tùy theo ý mình.
Có điều, hắn cuối cùng, vẫn không tới.
Nàng biết, hắn không chỉ là sư huynh của nàng, hắn còn là Hoa Gian quốc một chữ Tịnh Kiên Vương. Năm ấy tiểu hoàng đế Hoa Gian quốc chỉ có 11 tuổi, hắn sao có buông bỏ tất cả để cùng nàng đi tới chân trời góc bể?
Lý trí có thể hiểu được, nhưng trong lòng lại không tránh khỏi thương tâm. Giữa tình và nghĩa, nàng sẽ phải bỏ lại một thứ.
Hít một hơi thật sâu, nàng mỉm cười lạnh nhạt, tuyệt nhiên xoay người, sải bước đi xuống núi.
Kỳ thật, nàng sớm đã biết, nàng không có khả năng bỏ mặc Diệp gia mà đi theo hắn, nàng chẳng qua chỉ muốn thử tiếp cận cảm giác hạnh phúc. Chỉ đáng tiếc, ông trời đã giúp nàng lựa chọn.
Nàng đã theo đuổi tâm nguyện chính mình, không để tâm, chỉ tuỳ hứng. Đã có cố gắng nên sau này nàng cũng không còn gì để tiếc nuối.
Từ nay về sau, chỉ có Diệp Tri, không có Diệp Lạc.