Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 95: Mưu quyền (5)



Ngày ấy xà phù một lần nữa trở lại trong tay Quan Huấn, hắn đang đứng bên dưới tường thành nhìn hai cái đầu bị treo ở trên kia, một là của Hồng Ái một là của Phùng Khôn. Hai người kia hắn đều đã từng gặp qua, mặc dù qua lại cũng không tính là mật thiết, nhưng đồng triều làm quan nhiều năm như vậy, đã gặp qua đủ loại dáng vẻ của bọn họ, duy độc không hề gặp qua bộ dáng đầu lìa khỏi cổ.

Bảy năm trước Quan Huấn ở chiến trường bắc cương bị trọng thương, bị ép lui về Nhữ Trữ, lúc đó Lý Cử vẫn chỉ là một thiếu niên vừa mới vỡ giọng, tất cả mọi việc trên triều đình đều cần Canh Thái hậu định đoạt. Canh Thái hậu nói Quan Huấn có công giết địch, hiện giờ lui về đây không thể mặc kệ, nếu không thì vô số tướng sĩ Đại Duật hẳn là sẽ thất vọng đau xót, liền để cho hắn đảm nhiệm chức vị trọng yếu là Đình úy.

Trước khi hắn nhậm chức có rất nhiều thế lực đều đang tranh đoạt chức vị này, ai có thể đem chức vị giám ngục trọng yếu này thu vào trong túi nắm ở trong tay, thì người đó có thể xây dựng được nền móng vững chắc giữa thời kỳ phân tranh tinh phong huyết vũ này. Hơn cả trăm ánh mắt đều nhìn chòng chọc vào vị trí này, ai cũng không phục ai, ai nhậm chức thì các đảng phái đối lập đều có thể dâng một đống tấu chương tuôn ra cả một núi ngôn từ phản đối, vẫn là Canh Thái hậu quyết đoán kịp thời khâm điểm Quan Huấn, làm cho tất cả mọi người ngậm miệng, không còn lời nào để nói.

Công trạng của Quan Huấn ở bắc tuyến là quá rõ ràng, đối nhân xử thế ngay thẳng hào hiệp cương trực công chính, ai cũng không moi ra được khuyết điểm của hắn. Canh Thái hậu lựa chọn hắn nhậm chức Đình úy có thể nói là ánh mắt tinh tường tà độc, không còn ai có thể nói ngắn nói dài gì nữa.

Ngoại trừ các loại lễ nghi tất yếu khi diện kiến, Quan Huấn cũng chưa bao giờ biểu đạt sự cảm kích gì quá mức đối với Canh Thái hậu đã đề bạt hắn, hắn không làm được giống như những người khác a dua nịnh hót, hắn biết Canh Thái hậu cũng không cần.

Những năm này hắn hiểu được, bên ngoài vẫn có rất nhiều người đang âm thầm dán mắt vào hắn, chờ hắn phạm sai lầm muốn lôi kéo hắn xuống.

Ở chốn quan trường chìm nổi nhiều năm, sau khi đã nhìn thấy đủ loại tranh đấu và quy tắc, hắn càng ngày càng trầm mặc kiệm lời. Ít nói ít sai cố gắng làm tròn bổn phận, tự nhận là làm tốt bản chức, không có bất kỳ nhược điểm nào để cho người khác gây khó dễ. Nhưng dù vậy vẫn có người tìm nghĩ mọi cách muốn đánh rớt mũ quan của hắn, thậm chí đoạt lấy tính mạng của hắn. Là Khương Vọng gây phiền lụy đến hắn sao? Không, là hắn gây phiền lụy cho Khương Vọng.

Khương Vọng đã bị cách chức, người cách chức hắn là chính bản thân Quan Huấn.

"Đẹp mắt không? Kiệt tác của ngươi."

Khương Vọng mặc một thân bố y màu xanh lam không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau hắn, Khương Vọng trút bỏ đi bộ quan phục âm trầm trông có vẻ thoải mái không ít, đem mỗi một sợi tóc đều gom lại nhét vào bên trong lưới bọc tóc, từ dưới đáy lưới bọc tóc có hai mảnh dây dài màu vàng buông rũ phiêu dật, trông trẻ ra không ít, giống như là thiếu niên lang nhà ai đó.

Quan Huấn không quay đầu lại, vẫn như trước nhìn lên phía trên tường thành.

"Từng cái đầu người, treo trên tường thành, lung lay a lung lay. . . . . ." Khương Vọng đem bài dân ca ở quê nhà của Quan Huấn thay đổi lời bắt đầu ngâm nga, bài ca này là Quan Huấn dạy hắn, hai người từng ở bắc cương kề vai chiến đấu, Khương Vọng bị trọng thương lại bị cắt đứt lương thực, trong lúc cảm thấy chính mình sắp chết Quan Huấn đã xướng cho hắn nghe, sau đó hắn thường thường sẽ ngâm nga ở ngoài miệng, vui cũng ngâm không vui cũng ngâm.

Quan Huấn chưa từng hỏi hắn vì sao lại thích bài ca này như vậy, Khương Vọng tự mình nghẹn nín không thừa nhận, chính là bởi vì bài ca này mà hắn coi trọng Quan Huấn. Khi đó đau đến sắp chết lại đói đến choáng váng, Quan Huấn ngồi ở bên cạnh hắn ca hát, hắn nhìn sườn mặt của nam nhân này mà suy nghĩ tràn ngập ở trong đầu chính là, nếu như có thể tiếp tục sống sót thì nhất định phải làm miệng một lần cho Quan Huấn.

Nguyện vọng nho nhỏ này trong mấy năm sau đó đã thực hiện lặp đi lặp lại không ít lần, hao hết tâm tư mà cám dỗ hắn, quan hệ tiến thêm một bước nữa cũng đã thành công. Vốn tưởng rằng có thể cùng Quan Huấn cùng nhau bắt bắt người giết giết người, mãi cho đến lúc già thì cùng nhau thoái ẩn điền viên, làm bạn trong những năm tháng cuối đời. Không nghĩ tới rốt cuộc lại té ngã tại nơi này. . . . . . Khương Vọng cũng đành phải chấp nhận.

"A ông của ngươi có khỏe không?" Quan Huấn vẫn như trước đưa lưng về phía hắn, đột nhiên hỏi.

Thanh âm xướng ca nhẹ nhàng của Khương Vọng dừng lại, bị một câu hỏi bình thường đến không thể bình thường hơn của Quan Huấn chặt đứt.

Khương Vọng cắn môi cười, bất đắc dĩ lại uất ức: "Ngươi làm sao cái gì cũng biết hết vậy?"

Quan Huấn không nói chuyện.

"A ông tuổi tác đã lớn, không thể chịu nổi giam cầm khảo vấn, một chút giày vò thôi chỉ sợ xương cốt già yếu của hắn cũng tan rã. Nếu như hắn trẻ hơn hai mươi tuổi thì ta đã mặc kệ hắn rồi. Thủ đoạn tư hình của họ Tạ kia không thể mềm mỏng hơn bao nhiêu so với chiếu ngục, bị hắn theo dõi cũng chỉ có thể trách a ông của ta xui xẻo mà thôi."

"Đã cứu ra rồi chứ?"

"Không." Khương Vọng nói, "Thi thể đã được trả lại. Ta đã mang hắn đến an táng ở trong thôn. Hắn là một nông dân hiền lành thật thà, cả đời trông coi mấy mẫu ruộng đất, cũng rất ít khi đi ra khỏi thôn, cả ngày vừa mở mắt là phải đi vào trong ruộng. Sống bình thường cả một đời cuối cùng lại có thể bởi vì triều đình tranh đấu mà chết, cũng coi như là hắn xui xẻo."

"Ngươi vì sao không sớm nói với ta?" Quan Huấn nói, "A ông đã nuôi lớn ngươi, là thân nhân duy nhất của ngươi."

Khương Vọng cười cười: "Nói thì thế nào. Ngươi cũng sẽ không vì hắn mà giao ra xà phù. Nhưng còn ta. . . . . . không thể làm chuyện có lỗi với hắn, đành phải làm chuyện có lỗi với ngươi." Khương Vọng trầm mặc trong chốc lát rồi bổ sung thêm một câu, "Dù sao ngươi cũng không để ý tới ta. Bị ta phản bội cũng không có gì đáng kể, nhưng hắn thì khác. Hắn ngoại trừ ta và ruộng đất thì chẳng có gì cả."

Biểu tình của Khương Vọng không giống như lúc bình thường trước đây vẫn nhìn Quan Huấn, càng không muốn từ trên mặt hắn nhìn ra được chút biểu tình rất nhỏ để tự an ủi mình, đều đã không còn quan trọng nữa.

Khương Vọng hướng hắn chắp tay: "Đa tạ Phụng Điển đã đề bạt, nếu không thì ta một kẻ hàn vi chỉ có một kết cục là da ngựa bọc thây." Nói xong hắn quỳ xuống, cúi rạp người trên mặt đất hành đại lễ, "Kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi."

Nói xong Khương Vọng định rời đi, Quan Huấn cười khẩy.

Khương Vọng dừng bước lại, đưa lưng về phía Quan Huấn lau khô nước mắt rồi mới quay đầu lại: "Ngươi cười cái gì?"

"Nói chuyện với ngươi chẳng khác nào đánh rắm."

". . . . . ."

"Kiếp sau? Kiếp sau cái rắm! Ai biết có kiếp sau hay không!" Quan Huấn chỉ vào hắn, "Ngươi lại đây cho ta! Đừng nghĩ cứ như vậy mà bỏ chạy. Kiếp này liền làm trâu làm ngựa báo đáp ta!"

Đối mặt với sự hùng hổ giống như cãi nhau của Quan Huấn, Khương Vọng đầu tiên là ngạc nhiên sửng sốt, sau đó lập tức cười ha ha.

"Ngươi không sợ ta lại bán đứng ngươi?"

"Sợ cái gì? A ông cũng đã chết, ngươi còn nhược điểm gì có thể để cho người ta bắt được sao? Cho dù ngươi lại bán đứng ta, ta chặt đầu của ngươi treo lên tường thành là được! Ngươi có bằng lòng hay không đến quý phủ của ta làm mưu sĩ của ta?"

Khương Vọng thích nhất là sự phóng túng bất kham và sự khiêm tốn trong nội tâm của Quan Huấn, việc này có thể kết thúc như vậy cũng là quá tốt rồi.

"Mưu sĩ? Cũng không chỉ là mưu sĩ đơn giản như vậy chứ." Khương Vọng hạ thấp ánh mắt nhìn xuống, lưu luyến ở nơi giữa hai đùi hắn.

Hai người đang ngươi tới ta đi nói lời cay độc với nhau, một nữ tử cưỡi ngựa trắng chợt hô một tiếng "Quan Đình úy". Lúc Quan Huấn nghe được thanh âm kia còn cách hắn ít nhất hai mươi bước, vừa quay đầu lại, người gọi hắn đã ở ngay trước mắt.

Nữ tử cưỡi ngựa trắng trông bộ dáng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, phong thái cưỡi ngựa đã là tương đối thuần thục. Nàng thoải mái nắm dây cương, có thể điều khiển con ngựa đang phi nhanh muốn dừng liền dừng, tay kia thì nắm chặt roi ngựa làm từ da trâu, một thân trang phục thuận tiện cho hành động, nhìn qua có chút anh khí.

"Quan Đình úy." Động tác xuống ngựa của nữ tử này cũng phi thường tiêu sái, không hề có chút dây dưa nào, đem xà phù của Đình úy thự đưa tới trước mặt Quan Huấn, "Xà phù đã được tìm về, nữ lang nhà ta bảo ta đưa tới cho Đình úy."

Quan Huấn nhận ra người này là người của Vệ Tử Trác, họ Chân. Khương Vọng càng nhận ra nàng, ngày đó hắn ném xà phù xuống cống nước ngầm, nhưng nữ nhân điên này lại không muốn sống mà nhảy xuống theo. Nếu không phải nàng dũng cảm quên mình thu hồi được xà phù, Đình úy thự chỉ sợ sẽ gặp phải một loạt phiền toái tiếp theo.

"Đa tạ." Quan Huấn thật sự bội phục dũng khí và năng lực của Chân Văn Quân, hướng nàng ôm quyền hành lễ.

Chân Văn Quân nhàn nhạt cười leo lên ngựa định đi, Quan Huấn tò mò dò hỏi: "Xin hỏi nữ lang phải chăng đã từng ở bắc cương chinh chiến?"

"Không có." Chân Văn Quân có chút tò mò hắn vì sao lại hỏi như vậy.

"Tại hạ thất lễ rồi, chẳng qua tại hạ thấy nữ lang thân thủ không giống nữ tử bình thường, có chút tác phong của bậc tướng sĩ." Quan Huấn hỏi ra lời này cũng không kỳ quái, dù sao thì tình hình hiện tại của Đại Duật chính là bất luận nam nữ, chỉ cần là tráng niên đều có thể tiến ra bắc tuyến giết địch. Chẳng qua nam đinh có thể quy nhập quân tịch chính quy, sau khi lập công có thể được ban thưởng phong chức, nữ tử thì chỉ có thể lấy thân phận tư binh sĩ tộc mà tòng quân, không được phong thưởng gì, A Hâm chính là như thế. Quan Huấn thấy Chân Văn Quân nhất cử nhất động nhanh nhẹn dứt khoát, vả lại nút thắt cùng Khương Vọng mới vừa được cởi bỏ, tâm tình vui vẻ, mới tò mò lắm miệng hỏi như vậy.

"Cũng không có." Chân Văn Quân nói, "Ta chưa bao giờ đi đến bắc tuyến."

"Ra thế, là tại hạ lắm miệng rồi."

Chân Văn Quân hướng hai người bọn họ hành lễ rồi rời đi, cưỡi Vân Trung Phi Tuyết trở lại Vệ phủ.

Trải qua mấy ngày điều dưỡng Chân Văn Quân đã hoàn toàn bình phục, không còn một tia đau đầu buồn nôn nào nữa, chính là sức ăn gia tăng, ban đêm chân còn bị rút gân. Linh Bích cùng Vệ Đình Húc đều nói nàng mười bảy tuổi vẫn đang tăng trưởng nhanh về vóc dáng, e rằng sắp sửa đuổi kịp và vượt qua Tiểu Hoa. Tiểu Hoa chính là tráng phụ tám thước, cho dù có thay đổi khuôn mặt thì thân hình tráng kiện này vẫn là không thay đổi. Chân Văn Quân đã cao sắp đến ngang mũi nàng rồi, nghe các nàng nói như vậy kỳ thật cũng có chút lo lắng. Vóc dáng cao cũng không có gì không tốt, chỉ cần đừng giống như Tiểu Hoa là được. . . . . .

Vệ Đình Húc cực kỳ hâm mộ năng lực hồi phục của Chân Văn Quân, nếu như đổi lại là nàng ngâm mình ở trong nước nhiều ngày như vậy chỉ sợ không nghỉ ngơi đến một năm rưỡi đã là quá giỏi rồi. Tựa như vết thương đã chịu lúc ở Cầm Phong Các, đến bây giờ còn khiến nàng nằm hay ngồi đều khó khăn, khó có thể đứng thẳng. Chân Văn Quân mỗi ngày đều giúp nàng xoa bóp giảm đau.

Sau khi đem xà phù trao trả lại cho chủ nhân của nó, Chân Văn Quân cưỡi ngựa đi dạo trên đường phố Nhữ Trữ, đi tới đi tới liền tới được thị tập. Mưa to đã ngừng được ba ngày, thị tập rất nhanh đã khôi phục sức sống. Tuy rằng bóng ma thủy yêu còn chưa hoàn toàn bị xóa bỏ trong lòng dân chúng, nhưng nếu cứ tiếp tục nghỉ ngơi thì cả nhà đều sẽ phải ăn không khí, các tiểu thương chỉ có thể đánh bạo xuất môn.

Mưa to đã ngừng, các cửa hiệu trên phố đều đồng loạt mở bán, dần dần dân chúng cũng đi ra đường. Các Kim ngô vệ toàn thân vũ trang ngày đêm không ngừng đi tuần tra khắp phố lớn ngõ nhỏ, chỉ cần thủy yêu hiện thân, lập tức đánh chết. Một khi đêm đến, tất cả mọi người đều sớm trở về nhà, để tránh gặp nạn.

Đương nhiên Kim ngô vệ có tuần tra cần mẫn đến thế nào cũng không thể gặp được thủy yêu, người lan truyền tin đồn thủy yêu đã sớm đem tinh lực chuyển dời đến trận chém giết tiếp theo rồi.

Chân Văn Quân dạo qua một vòng thấy rất nhiều đồ vật mới lạ, khiến cho nàng yêu thích chính là song điệp thái cầu. Song điệp thái cầu chính là một loại kẹo do hồ thương mang đến từ Tây phương xa xôi, được làm từ lớp đường mạch nha ngọt lịm quấn trên hoa quả, đường mạch nha được tạo thành hình hai con bướm, ngọt ngào đáng yêu. Một hồ thương râu dài cầm một chiếc song điệp thái cầu gào to vài tiếng liền thu hút một đám hài đồng kéo đến đây, Chân Văn Quân cũng bị chiếc kẹo rực rỡ sắc màu kia hấp dẫn, bất giác điều khiển Tiểu Tuyết tới gần hồ thương.

Hồ thương còn biết làm trò ma thuật, nâng tay che lại rồi mở ra, chiếc kẹo biến thành con bướm thực thụ vỗ cánh bay lên không trung. Một vòng người đứng chung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Chân Văn Quân cũng nhịn không được mà vỗ tay.

Chân Văn Quân ngắm nhìn đến mê mẩn, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười yêu kiều mềm mại. Nàng theo bản năng cảm giác được tiếng cười này là đang cười nàng. Quay đầu nhìn lại, thật đúng là đang cười nàng.

Ở bên ngoài đám người, Trưởng Tôn Ngộ cùng một nam tử khác cao hơn hắn nửa cái đầu đang đứng sóng vai nhau, bọn họ mỗi người cầm trong tay một chiếc quạt, Trưởng Tôn Ngộ cầm chính là màu lam, người còn lại cầm màu đen. Trưởng Tôn Ngộ che miệng cười đến mềm mại đáng yêu, làm cho Chân Văn Quân lập tức nghĩ đến chuyện hắn có xu hướng yêu thích nam tử mà Vệ Đình Húc đã đề cập, nhịn không được mà trộm nhìn người bên cạnh hắn.

Vừa nhìn thấy lại dọa Chân Văn Quân nhảy dựng, người này mày kiếm mắt sáng anh tuấn bức người, có lẽ là nam nhân tuấn tú nhất mà Chân Văn Quân đã từng gặp qua. Người này chính là Bạc Lan công tử của Đại hồng lư gia.

"Văn Quân cô nương cho dù có thông minh tài giỏi như thế nào, suy cho cùng vẫn là một tiểu hài nhi sẽ bị kẹo hấp dẫn, ai nha thật sự là đáng yêu." Trưởng Tôn Ngộ nhẹ nhàng lay động chiếc quạt che miệng, Bạc Lan có chút xấu hổ nói đỡ cho hắn:

"Cô nương đừng để ý, Chiêm Dĩnh chính là thích nói đùa. Tiểu cô nương huệ tâm hoàn chất, há có thể đánh đồng với hài đồng bình thường."

Chân Văn Quân vốn dĩ không hề xấu hổ, trái lại bị người này bổ sung một câu thành ra thật sự xấu hổ. Nàng khẽ co rút khóe miệng xem như là cười đáp lại, Bạc Lan lôi kéo Trưởng Tôn Ngộ bước nhanh rời đi.

Ngay khi bọn họ vừa rời đi, một bóng đen từ khóe mắt Chân Văn Quân xẹt qua, một luồng sát khí không phù hợp với nơi phố xá náo nhiệt chợt lóe qua, đồng thời biến mất cùng bóng đen kia.

Có người theo dõi bọn họ.

Chân Văn Quân âm thầm nhìn chằm chằm về hướng Trưởng Tôn Ngộ và Bạc Lan vừa rời đi, điều khiển Tiểu Tuyết xoay một vòng ra vẻ như đang rời đi, kỳ thực là lách vào trong một góc vắng buộc chặt Tiểu Tuyết lại, sau đó nhanh chóng đi về hướng của Trưởng Tôn Ngộ bọn họ.

Hai người bọn họ càng đi càng lệch, đến khi đi vào một chỗ được treo đầy đèn lồng màu tím, hai bên ngõ nhỏ vốn là vắng vẻ bởi vì sự có mặt của bọn họ mà dần dần có động tĩnh, giống như một đám trùng thú đang trốn trong chỗ tối ngửi được mùi thơm của thức ăn, đẩy ra lớp bùn đất, đồng loạt xông lên.

Chân Văn Quân trốn ở xa xa nhìn một lúc lâu mới phát hiện nơi này chính là Yên Liễu hạng*, bên trong tất cả đều là những tiểu quan tư thái mềm mại như nước. Các tiểu quan trông thấy hai người bọn họ toàn thân hoa phục, đeo trên người đều là bảo vật phú quý, lại là hai mỹ lang quân, lập tức thi triển kỹ xảo toàn thân, muốn tiếp nhận được mối làm ăn lớn này.

(*) Yên Liễu hạng (烟柳巷): đại khái giống như phố làng chơi

Trưởng Tôn Ngộ cùng Bạc Lan hai người vậy mà lại cùng nhau tới đây tìm vui, xem ra cũng không phải là tình lữ, cho nên bọn họ có thể là có cùng một loại hứng thú ai cũng không dễ chịu, có chút phiền não, tới đây tìm người giải sầu.

Chân Văn Quân ngẫm nghĩ một hồi liền nghĩ tới chỗ khác.

Nam tử long dương chi hảo* có phân biệt trên dưới, vậy nữ tử thì sao? Nếu như hai nữ tử muốn tìm phối ngẫu thì nên phân chia như thế nào? Hay là giống như A Liêu vậy, thích sắm vai nam tử làm chủ đạo trong chuyện giường chiếu? Điệu bộ của A Liêu thật sự quá rõ ràng, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được sở thích của nàng, nhưng còn những nữ tử khác không có hứng thú phẫn nam trang thì sao? Nên phân biệt như thế nào?

(*) Long dương chi hảo (龙阳之好): ý chỉ đồng tính nam

Trước kia Việt thị A Tiêu đưa cho nàng 《 Thiên địa âm dương giao dung đại lạc phú 》 cùng 《 Huyền nữ kinh 》, truyền thụ mị thuật cho nàng, chỉ dạy toàn là thuật nghệ hoan ái nam nữ, nếu đổi lại là hai người cùng giới tính thì đống sách đó căn bản là vô dụng, nàng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng lại không có ai có thể giải đáp.

Chân Văn Quân bám vào bờ tường trốn trong một góc tối, tâm tư lại phiêu dạt ở bên trong ngân hà mênh mông, suy tư về những vấn đề vô cùng sâu xa huyền bí.

Bóng đen kia đột nhiên lại xuất hiện, từ trên đỉnh đầu Chân Văn Quân nhoáng lên một cái lao vụt qua. Trái tim Chân Văn Quân nhảy dựng, nàng nín thở, nắm chặt kim thiền đao.

Chỉ thấy bóng đen kia như một con mèo đen không tiếng động, từ trên xà nhà bay lướt qua, đứng ở mái nhà phía trên chỗ của Trưởng Tôn Ngộ.

Là thích khách. Chân Văn Quân cuối cùng cũng có thể thở ra một ngụm khí, xem ra thích khách này cũng không có phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

Bạc Lan được một tráng nam trang điểm dày đậm tươi đẹp, thấp hơn hắn một chút dẫn đi, vây chung quanh Trưởng Tôn Ngộ là các tiểu quan đủ loại tư sắc và khí chất, hắn lựa chọn một lúc lâu tựa hồ có chút ghét bỏ, cuối cùng phát hiện ở bên ngoài đám người này có một mỹ nhân tựa như hoa xuân sớm, có vẻ ngượng ngùng không dám tiến lên. Trưởng Tôn Ngộ dùng chiếc quạt đẩy gạt đám người ra, đi về phía mỹ nhân kia, dùng phiến quạt đặt ở bên dưới chiếc cằm xinh đẹp của hắn, nâng mặt hắn lên, sau khi tỉ mỉ ngắm nhìn liền hỏi hắn là tiểu quan nhà nào. Tiểu mỹ nhân chỉ chỉ vào Trụy Hồng Thính ở phía sau, Trưởng Tôn Ngộ lập tức tiến vào trong đó.

Chân Văn Quân có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới người to cao như Bạc Lan vậy mà lại tìm đến một tiểu quan tráng kiện hơn hắn, còn Trưởng Tôn Ngộ thì lại hoàn toàn tương phản. Quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo. . . . . . Đợi đã, bóng đen kia đã bay vào trong Trụy Hồng Thính rồi, mục tiêu của hắn là Trưởng Tôn Ngộ!

Tuy rằng Chân Văn Quân không thích Trưởng Tôn Ngộ, nhưng suy cho cùng hắn cũng là phu tế mà Vệ Đình Húc đã đính ước, lại là thân ca ca của A Liêu, nàng không thể thấy chết mà không cứu.

Nghĩ đến bộ dáng mảnh mai tế da nộn thịt như một tiểu cô nương của Trưởng Tôn Ngộ, nếu như gặp phải thích khách thì thật sự nguy mất. Chân Văn Quân cong thắt lưng, từ một chỗ mà ánh đèn lồng chiếu không tới được chui người qua, nhẹ nhàng bò đến phía trên tường đất của Trụy Hồng Thính, hai tay hai chân bám trụ, vững vững vàng vàng ổn định thân mình, hé lộ một đôi mắt tò mò nhìn vào bên trong.

Trụy Hồng Thính cũng không lớn, chỉ có một dãy hành lang vô cùng đơn giản, ước chừng có bốn năm gian phòng. Trưởng Tôn Ngộ vừa đi vào trong phòng, bóng đen kia liền bay tới phía trên gian phòng mà Trưởng Tôn Ngộ vừa đi vào, lặng yên không một tiếng động tháo dỡ một miếng ngói trên mái nhà. Đợi trong chốc lát người nọ từ bên hông lấy ra một vật, thật cẩn thận mà hướng đến trong phòng bóp nặn. Thủ pháp này Chân Văn Quân cực kỳ quen thuộc, chính là hạ độc. Nhưng mà thủ pháp hạ độc của người này so với thủ pháp mà Giang Đạo Thường đã dạy nàng thật sự quá kém, chưa nói đến việc trực tiếp nhỏ độc dịch vào trong chén rượu như vậy có khả năng rất lớn sẽ nhỏ không trúng đích, mà còn có thể bởi vì sự chênh lệch độ cao mà phát ra một tiếng "tõm" khiến mục tiêu phát giác. Phương pháp chính xác hẳn phải là lấy một trong tám loại tơ nhện bền chắc nhất, trước tiên đem tơ nhện thả xuống, sau đó để cho độc dịch chảy dọc theo sợi tơ nhện nhỏ vào bên trong chén rượu chén trà thì tốt hơn.

Quả nhiên, người nọ sau khi nặn độc xong thì cái gì cũng chưa phát sinh, Chân Văn Quân xa xa nhìn thấy cũng sốt ruột dùm hắn.

Mắt thấy ngọn đèn trong phòng đã tắt, người nọ rốt cuộc lại liều lĩnh mà trực tiếp nhảy vào trong phòng, muốn trực tiếp ám sát Trưởng Tôn Ngộ. Chân Văn Quân lập tức nhảy lên mái nhà, như một con chim én bay đi, tiến đến lỗ vào mà thích khách vừa mới hạ xuống đang định đi vào cứu người, lại nghe tiểu quan thét lên một tiếng chói tai, "Phụt" một tiếng, máu tươi bắn đầy phòng.

Chân Văn Quân trong lòng chợt lạnh, thầm kêu "Xong rồi", Trưởng Tôn Ngộ nếu như bỏ mạng ở chỗ này chỉ sợ lại là trúng phải mưu kế gì rồi.

Ánh đèn trong phòng lại sáng lên, Chân Văn Quân thấy Trưởng Tôn Ngộ tay trái cầm trản đèn dầu, tay phải cầm trường kiếm vẫn còn đang nhỏ máu, trên y phục toàn bộ đều là máu.

Cái đầu của thích khách lăn về phía tiểu quan đang co rúm trong góc phòng, tiểu quan sợ tới mức gào thét chói tai không ngừng.

"Câm miệng." Trưởng Tôn Ngộ nâng kiếm lên, liếm đi vệt máu trên thân kiếm, "Trong máu mang theo chút vị tanh mặn, là một người thích ăn thịt." Một đôi mắt tựa như ma quỷ chợt nâng lên, nhìn về phía Chân Văn Quân đang chết lặng cả người.

"Văn Quân muội muội, không bằng xuống dưới này cùng nhau uống một chén?"

Chân Văn Quân chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ ở bên trong Nam Phong quán cùng Trưởng Tôn Ngộ uống rượu.

Trưởng Tôn Ngộ cấp cho tiểu quan mấy lượng bạc đuổi hắn đi ra ngoài, nhìn cái đầu người ở trong góc phòng, hắn đem rượu uống một hơi cạn sạch.

"Người này là gia nô của Tạ gia, lúc trước cùng ta có chút mâu thuẫn, một lòng muốn ám sát ta. Ta cùng Bạc Lan cũng đã sớm phát hiện hắn bám theo sau, vốn chẳng muốn quản hắn, ai ngờ hắn lại chạy xuống tìm cái chết."

Thật là đã xem thường Trưởng Tôn Ngộ này rồi, nhìn hắn dáng vẻ yếu đuối không ngờ lại là cao thủ thâm tàng bất lộ, một kiếm có thể chém rơi đầu người, lực tay không phải tầm thường.

"Trái lại là ngươi. Văn Quân muội muội vì sao lại đi theo ta? Chẳng lẽ là lo lắng cho an nguy của ta mà cố ý đến bảo hộ ta?" Trưởng Tôn Ngộ mỗi lần mở ra cái miệng sắc bén này đều có thể bắt được trọng điểm, "Chính là sợ ta chết rồi, tỷ tỷ ngươi sẽ thương tâm?"

Chân Văn Quân không muốn dây dưa với hắn, thân phận gia nô Tạ gia của thích khách khiến nàng trong lòng lóe lên linh cảm. Nàng đi qua đem lớp mặt nạ trên cái đầu người kia cởi bỏ, lộ ra một khuôn mặt nam tử trẻ tuổi. Người này trông chỉ mới hai mươi tuổi, thân hình so với Chân Văn Quân không sai biệt lắm.

Quả thật là ông trời cũng giúp nàng.

Chân Văn Quân chủ động nói sẽ hỗ trợ hắn xử lý thi thể, Trưởng Tôn Ngộ vốn định giữ thi thể lại cho riêng hắn dùng, nhưng ở trước mặt Chân Văn Quân cũng không tiện mở miệng, liền để cho nàng đem thi thể đi xử lý.

Chân Văn Quân vác thi thể đến một nơi không người, đem da mặt cắt xuống quần áo thì giữ lại, các bộ phận khác thì dùng Hóa Thi Thủy mà Bộ Giai đã đưa cho nàng đổ lên biến thành một bãi máu loãng. Bộ Giai nói hắn đã dùng Hóa Thi Thủy này tự tay xử lý sạch sẽ Đằng thị huynh đệ, cực kỳ thuận tiện, Chân Văn Quân nên mang theo một lọ để phòng thân.

Cất giấu tấm da này quay về Vệ phủ, Linh Bích lại đến trêu chọc nàng nhưng nàng chẳng còn lòng dạ nào chỉ phản ứng cho qua, tức tốc trở về phòng, cài chặt then cửa sau đó lấy ra tấm da người, dùng nước thuốc ngâm tẩy sạch sẽ sau đó mở ra dưới ánh đèn.

Đây là lần đầu tiên nàng tự mình động thủ lột da, thủ pháp khi cắt da có chút không ổn định làm cho lớp da có thêm hai chỗ bị tổn hại, có thể dùng dịch dung thuật che lấp, không quan trọng.

Nàng muốn đeo lớp mặt nạ này lên, lẻn vào Tạ phủ.

A mẫu đã lâu không có tin tức, cho dù đã có sự chuẩn bị trước cho tình huống xấu nhất, nàng cũng muốn lẻn vào Tạ phủ tìm kiếm tung tích của a mẫu. Bộ Giai đã tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm thấy tung tích của a mẫu, Chân Văn Quân đoán rằng nơi có khả năng nhất chính là ở bên trong Tạ phủ.

Nếu như thật sự có thể tìm được a mẫu có cơ hội liền đem nàng cứu ra, nếu không có cơ hội thì cũng không thể miễn cưỡng, chỉ cần biết nàng vẫn còn ở nhân gian lại còn ở bên trong Tạ phủ là được rồi.

Lần này lẻn vào Tạ gia không phải để ám sát, nàng biết cho dù thân thủ của mình có chút nhanh nhẹn linh hoạt, cũng không phải là đối thủ của cao thủ Tạ gia, điều nàng muốn làm chính là tra xét tình hình. Cứ ngồi yên thì dễ dàng rồi, nàng có thể vẫn ẩn náu ở bên người Vệ Đình Húc chờ đợi thời cơ đến, nhưng kéo dài thêm một ngày thì tính mạng của a mẫu lại càng thêm nguy hiểm. Nàng không thể lại nằm bên trong đất ấm mà quên mất mục đích ban đầu, nàng cần phải mạo hiểm, nếu không thì chẳng bao lâu nữa xương cốt toàn thân này cũng sẽ bị Vệ Đình Húc hòa tan mất.

Cẩn thận tỉ mỉ tiêu trừ đi chút máu thịt còn dính lại, đem lớp da người trải lên khuôn mặt, nhìn vào gương đồng thoa một ít phấn, che giấu tử khí. Còn phải dựa vào kích thước lớp da người so với cơ mặt mà bổ sung vài khối thịt lấp đầy trên mặt. Lần này dịch dung càng khó hơn, không phải tùy tiện giả dạng làm ai cũng được, mà cần phải giấu diếm được những người quen biết khuôn mặt này. May mà Chân Văn Quân đối với nhân diện tướng mạo có chút nhạy bén, chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái đã có thể phơi bày ra vô số chi tiết ở trong đầu.

Đợi sau khi nàng hoàn thành đi đến trước gương nhìn xem, dung mạo quả thật là có chút tương tự, chẳng qua về vóc dáng còn cần phải cải trang cẩn thận hơn nữa mới được. May mà vùng trước ngực nàng không tính là quá lớn, chỉ cần bó chặt là được.

Nàng còn không thể giống như A Tiêu ngay cả giọng nói đều có thể bắt chước được, cho nên lần này lẻn vào Tạ phủ nguy cơ rất nhiều, nàng phải cẩn trọng ứng phó.

Tiến vào Tạ phủ không có gì khó khăn, nàng từ cửa sau đi vào, hộ viện đã nhìn thấy mặt hắn vài lần, từ thân thủ của chủ nhân lớp da mặt này Chân Văn Quân có thể kết luận rằng địa vị của hắn ở Tạ gia hẳn là không cao, lại là thích khách du hiệp, sẽ không đi cửa chính, đa số các tình huống cũng chỉ có thể ra vào từ cửa sau. Nàng chắc chắn rằng hộ viện nhận ra được hắn, liền vô cùng bình tĩnh tự nhiên mà đi vào.

Hộ viện không hề ngăn cản nàng, xem ra nàng đã nghĩ đúng, người được gọi là cao thủ nhất định có thể thông qua đủ loại mánh khóe để tiến vào nơi mình muốn đến, giống như vị cao thủ đã độc chết mấy trăm mưu sĩ của Lý Duyên Ý kia cũng là như thế. Chỉ cần y phục cùng sắc mặt chênh lệch không quá lớn đừng chột dạ tự loạn, tiến vào Tạ gia cũng không phải là việc khó.

Nàng cứ như vậy ngang nhiên tiến vào Tạ phủ.

Tạ phủ không nhỏ, bố cục so với Vệ phủ phức tạp hơn một ít. Ngay từ đầu tiến vào không hề thấy bóng dáng của Tạ Phù Thần, nàng dọc theo hành lang đi vào bên trong, dự tính trước tiên thăm dò địa thế ở Tạ phủ một phen, dù sao đây có thể sẽ không phải một lần duy nhất nàng đến Tạ phủ. Chân Văn Quân đặc biệt hưng phấn, lớp mặt nạ da người này đúng là phù bài thông hành giúp cho nàng không gặp chút trở ngại nào.

"Lần này xà phù cũng là nàng tìm về được? Hừ, lần trước không có giết nàng xem như là nàng gặp may mắn."

Trong lúc Chân Văn Quân đang muốn xuyên qua hành lang đi vào trong thì bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc từ phía bên kia bức tường truyền đến, nàng đột ngột thả chậm bước chân, khó có thể tin chính mình vừa nghe được cái gì.

Không muốn tin, nhưng nàng quả thực đã nghe được giọng nói của A Huân.

Nàng không thể chậm nhịp bước lại, bên trong Tạ phủ gia nô đi tới đi lui rất nhiều, nếu như có cử chỉ gì kỳ quái thì rất có khả năng khiến người chú ý.

Chân Văn Quân kiên trì tiến về phía trước, quả nhiên cùng A Huân đi lướt qua nhau.

A Huân cùng hai nam nhân sải bước đi tới, vừa cười lạnh vừa nói: "Lần trước ở trong ngôi miếu kia nàng nhất định là đang gieo rắc tin đồn thủy yêu. Trước kia ta còn ngây thơ cho rằng nàng có nỗi khổ tâm, không thể không làm như thế. Nhưng hiện tại đã thấy rõ, nàng không ngừng nhiệt tình thành tâm mà làm việc cho yêu nữ kia, thậm chí còn giết chết Yến Nghiệp! Ta lúc ấy thực sự nên có mặt, một kiếm lấy mạng cẩu nô này!"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.