Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 40: Thần Sơ năm thứ tám



Giậm chân tại chỗ

Chặng đường trở về này Chân Văn Quân đối với Vệ Đình Húc đa phần là miễn cưỡng lấy lệ, may mà Vệ Đình Húc có lẽ cũng mệt mỏi, không có nhiều hứng thú nói chuyện, cùng Chân Văn Quân nói chuyện trong chốc lát sau đó tựa vào nhuyễn tháp mà ngủ. Linh Bích đem bức màn mỏng buông xuống, ở một bên im lặng không nói chuyện không quấy rầy nữ lang nghỉ ngơi, chỉ phụ trách trông coi lửa than sưởi ấm bên trong xe ngựa.

Trở lại phủ, Linh Bích dẫn đầu từ trên xe đi xuống, phân phó gia nô đi tìm hai sư đồ Tư công tới đây kiểm tra thương thế của Chân Văn Quân.

Vệ Đình Húc được Tiểu Hoa ôm vào trong ngực cẩn thận một đường mang vào chủ viện, Linh Bích quay đầu lại nhìn thấy Chân Văn Quân có chút thẫn thờ từ trên xe đi xuống, cũng không có ríu ra ríu rít luôn miệng gọi tỷ tỷ mà kề cận nữ lang, cảm thấy có chút kỳ lạ liền hỏi han: "Ngươi thật sự còn bị thương chỗ nào khác không?" Lôi kéo Chân Văn Quân nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra một phen thấy không có chỗ nào khác bị thương, lại hỏi, "Chẳng lẽ là bị dọa?"

Chuyện hôm nay khiến Chân Văn Quân tâm tàn ý lạnh lại mỏi mệt.

Cứ tưởng rằng hai vạn lượng bạc cùng số lương thực trên mấy chiếc xe ngựa kia đủ để khiến Vệ Đình Húc đối đãi với nàng bằng thái độ khác, không hề nghĩ rằng đối phương chẳng những không xem nàng là cánh tay đắc lực, ngược lại còn tiếp tục tính kế thăm dò nàng. Sự đa nghi của Vệ Đình Húc vượt xa dự đoán của nàng, thái độ nóng lạnh thất thường mà lại từ đầu tới cuối vẫn không thể tiếp cận, quả thật khiến nàng trong lòng nguội lạnh, sức cùng lực kiệt. Mặc dù hôm nay trong lúc trở về Vệ Đình Húc cũng hiếm thấy đối với nàng nói ra vài lời an ủi vài lời chỉ bảo cùng vài lời chân thành, nhưng nàng lại không có bất kỳ cảm giác gì.

Nghe được Linh Bích hỏi nàng, giương mắt nhìn thấy trên mặt Linh Bích lộ vẻ quan tâm, không giống như vẻ hư tình giả ý ngày xưa, tựa hồ là thật sự quan tâm đến mình, Chân Văn Quân trong lòng cảm thấy buồn cười. Dồn rất nhiều tâm sức ở trên người Vệ Đình Húc không thu hoạch được gì, ngược lại là Linh Bích vẫn luôn bị mình lừa gạt lại trút bỏ hàng rào phòng bị.

Nhân tâm khó lường, thế sự buồn cười.

"Hôm nay khi tỷ tỷ muốn ta giết chết Kim Quy tiên sinh và Hồng Diệp phu nhân, nếu không phải ta nhát gan cũng sẽ không bị kẻ xấu tìm được thời cơ phản kháng. Lúc đó ta né tránh khiến cho tỷ tỷ bị phơi bày trước hiểm nguy, hiện tại nghĩ lại thật sự hối hận và sợ hãi." Chân Văn Quân nói.

Hóa ra là vì chuyện này mà ảo não, Linh Bích cười cười nói: "Tiểu cô nương hai tay chưa từng nhuốm máu, tất nhiên không thể ngoan tâm không chút do dự mà hạ sát. Nếu như ngươi lập tức giết bọn họ ngược lại mới là kỳ quái."

Thấy Chân Văn Quân vẫn không nở nụ cười, Linh Bích thở dài một tiếng, tiếp tục kiên nhẫn trấn an nàng: "Trước đây khi ta ở bên cạnh hầu hạ nữ lang, đã từng gặp qua một kẻ thích khách, chính là một nữ đồng thật sự chỉ mới chín tuổi. Ta hoàn toàn không nghĩ tới một hài tử chỉ cao đến ngang thắt lưng ta lại có thể sử dụng đao sắc khéo léo nhanh như tia chớp. Nếu không phải Tiểu Hoa nhạy bén, chỉ sợ ta đã bỏ mạng trong tay hài đồng kia rồi."

Chân Văn Quân hỏi: "Sau đó thích khách kia thế nào?"

"Còn có thể thế nào nữa? Ta tự tay lột da tiểu hài tử kia, trả lại cho mẫu thân nàng." Giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó mà "Nga" một tiếng, bổ sung nói, "Mẫu thân của tiểu hài tử kia chính là Hồng Diệp phu nhân. Lúc ấy nữ lang tiếc nuối võ công bí thuật hiếm lạ của hai người bọn họ, nên mới không thanh toán bọn họ. Nhưng không ngờ đôi phu thê này đúng là cải trang tự đi tìm đường chết, bây giờ cả nhà bọn họ coi như là đoàn viên. Ngẫm lại xem, mấy năm nay những kẻ muốn giết nữ lang cứ liên tục người trước ngã xuống người sau tiến lên căn bản là không hề ngừng nghỉ, nam nữ già trẻ lão nhược phụ nhũ, loại người nào cũng có. Chúng ta nếu không động thủ sẽ bị đối phương giết chết, thời gian dài trôi qua sẽ thành quen. Đi thôi, Tư công và Trọng Kế hẳn là đã tới rồi, miệng vết thương ở bàn tay ngươi quá sâu để cho bọn họ nhìn xem mới được, chỉ hi vọng không tổn thương tới gân cốt."

Đi theo phía sau Linh Bích, Chân Văn Quân chú ý tới từ "Chúng ta" mà Linh Bích vừa dùng.

Lúc Tư công và Trọng Kế đến vẫn như trước là Linh Bích tiếp đãi bọn họ. Khi Vệ Đình Húc quay về phòng nghỉ ngơi đã dặn dò Linh Bích, lần này để cho hai sư đồ Tư công đến chủ viện cũng không có vấn đề gì.

Linh Bích dẫn bọn họ tiến vào, Vệ Đình Húc không gặp người ngoài, liền cho dựng một tấm bình phong chia gian phòng rộng lớn này ra làm hai. Nàng nằm ở buồng trong phía sau màn che chẳng biết có đang ngủ hay không, Tiểu Hoa thẳng tắp quỳ bên cạnh bình phong, giám sát tất cả những người tới gần.

Chân Văn Quân ngồi ở phía sau chiếc bàn dài, cảm giác đau đớn nóng rát ở hai bàn tay càng lúc càng rõ rệt, giống như có hai ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt lòng bàn tay nàng, đau đến mức khiến nàng đứng ngồi không yên.

Tư công và Trọng Kế bước vào phòng, lúc Trọng Kế thả hòm thuốc trong tay xuống đột nhiên cảm giác lạnh sau gáy. Hai tròng mắt đen như mực của nàng di chuyển dọc theo xà nhà trong phòng, ánh nến có thể chiếu sáng đến từng ngóc ngách bên trong phòng, không có gì dị thường, nhưng nàng vẫn cảm giác được phía sau có người đang giám thị nàng, bất giác nhìn lại phía sau.

"Trọng Kế." Tư công ngồi xuống đối diện Chân Văn Quân, vuốt chòm râu hai màu đen trắng xen kẽ kỳ quái của mình, hơi nâng cao giọng nói, "Quý nhân thần bí, phòng ở của quý nhân càng thần bí, không được nhìn nhiều, không được nhìn nhiều."

Chân Văn Quân thấy đôi mắt lồi của hắn buông rũ xuống, hắn nói ra lời này với vẻ thờ ơ, kỳ thực trong lời nói có càn khôn. Lực chú ý không khỏi bị hắn thu hút tới, nàng tháo gỡ lớp khăn lụa quấn quanh bàn tay, để cho Tư công nhìn xem. Tư công cẩn thận kiểm tra một phen sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tuy rằng bị thương nghiêm trọng, nhưng may mà được băng bó kịp thời cũng được bôi qua ngũ linh chi. Vết thương này a phải chăm sóc cẩn thận, bằng không sau này sẽ ảnh hưởng đến sự linh hoạt của ngón tay, khả năng lớn nhất chính là ngón út cứng đờ không thể hoạt động." Dừng một chút, lại nhìn chằm chằm sắc mặt Chân Văn Quân, đưa tay thăm dò mạch tượng trên cổ tay nàng, bỗng nhiên nói, "Ngươi vừa rồi đã thổ huyết?"

Mặc dù cách một tấm bình phong và màn che, Chân Văn Quân cũng có thể tưởng tượng ra được sau khi Tư công nói xong câu đó Vệ Đình Húc liền mở mắt, hướng ánh mắt dò xét đến đây.

Không thể giấu diếm, đành phải nói thật: "Phải"

Tư công "Ân" một tiếng nói: "Giận thương can, ưu thương phế, may mà ngươi ói ra một ngụm máu đó, bằng không tích tụ trong lòng nhất định sẽ sinh bệnh hiểm nghèo. Vết thương trên tay không có việc gì." Tư công quẳng bàn tay bị thương của nàng sang một bên, liền bảo Trọng Kế lấy bút mực thẻ tre đến, "Ta kê cho ngươi hai thang thuốc uống vào, chú ý nghỉ ngơi, chớ suy tư quá độ thì có thể khỏi hẳn."

Chân Văn Quân nắm chặt bàn tay đau đớn khó chịu lại vừa bị quẳng sang một bên, nước mắt lưng tròng xoay chuyển, nhưng chỉ có thể nói: "Đa tạ tiên sinh."

Tư công không lên tiếng trả lời, trực tiếp đề bút viết xuống phương thuốc, trong lúc viết chợt ho khan vài tiếng. Chân Văn Quân nghe tiếng ho khan của hắn tựa hồ ẩn giấu chút cổ quái, hai ngắn một dài rồi tiếp theo đó là hai dài một ngắn? Tiếng ho khan có tiết tấu lớn nhỏ cũng được khống chế mang hàm ý khác. Đáng tiếc nàng không giải được loại mật mã tự nghiệm này, không biết Tư công có phải là người chi viện do Tạ gia phái tới hay không. Nhưng mà tựa hồ không có khả năng cho lắm, nhìn thái độ của Linh Bích đối với bọn họ lại còn có thể tiến vào chủ viện, Tư công và Trọng Kế hẳn là đã chiếm được sự tín nhiệm tối thiểu, nếu vậy thì hẳn đã đi đến bên cạnh Vệ Đình Húc sớm hơn nàng mới phải.

Lại nói tiếp, thân phận thật sự của Vệ Đình Húc đã thành công truyền ra ngoài, chứng tỏ kẻ trước đó thành công đào tẩu đúng là gã sứt môi. Như vậy tin tức nàng cần tiếp viện chắc chắn cũng đã được truyền đi, Tạ gia rốt cuộc đến khi nào mới có thể phái người tới?

Tư công đang viết phương thuốc, Trọng Kế lại cứ nhìn chằm chằm Tiểu Hoa đang quỳ bên cạnh bình phong, tỉ mỉ nhìn từng chi tiết trên khuôn mặt Tiểu Hoa, vùng nho nhỏ giữa hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, tựa hồ đang suy nghĩ đến một vấn đề cực kỳ phức tạp.

"Sư phụ." Trọng Kế chỉ vào Tiểu Hoa hỏi Tư công, "Ta có thể đến xem nàng không?"

Giọng nói của nàng to lớn mà thanh thúy, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía nàng. Tư công liếc mắt nhìn bộ dáng của Tiểu Hoa, trong lòng hiểu rõ: "Chuyện này ngươi phải hỏi nữ lang."

Trọng Kế lại đi hỏi Linh Bích, Linh Bích không biết nàng muốn làm cái gì, Tiểu Hoa cũng bất động thanh sắc, thậm chí cả hai mắt cũng không hề chớp lấy một lần, giống như hoàn toàn không biết trong phòng này đang diễn ra cái gì.

Trọng Kế không biết vì sao lại hưng phấn, dưới tình huống chưa được bất cứ người nào cho phép đã bước nhanh một mạch đi về phía Tiểu Hoa. Linh Bích hai tay áp ở hai bên hông, ngay khoảnh khắc sắp sửa rút đoản đao ra thì thấy Trọng Kế hoàn toàn không hề để ý tới phía sau tấm bình phong, toàn bộ lực chú ý của nàng đều đặt trên gương mặt của Tiểu Hoa.

Không chút nào sợ hãi bộ mặt dữ tợn xấu xí của Tiểu Hoa, Trọng Kế tiến đến gần hơn, chóp mũi vừa nhỏ vừa tinh xảo của nàng gần như dán vào cái mũi đỏ hồng hình củ tỏi của Tiểu Hoa, ở khoảng cách rất gần tỉ mỉ quan sát tất cả những chi tiết trên khuôn mặt của Tiểu Hoa, không đầu không đuôi mà nói ra một câu: "Quỷ cưu?"

Tiểu Hoa vẫn như trước bất vi sở động, nhìn cũng không nhìn nàng, thân thể thẳng tắp hai tay đặt trên đùi, vẫn quỳ tại chỗ. Trọng Kế cầm tay nàng lên, bắt mạch cho nàng.

"Buông ra." Tiểu Hoa khẽ lên tiếng, rút tay trở về.

Không nghĩ tới một tiếng này tuy rằng lãnh khốc không chút cảm xúc, nhưng lại mềm mại trong trẻo êm tai đến bất ngờ, hoàn toàn không có chút liên hệ nào với diện mạo của nàng. Tiểu Hoa đột nhiên mở miệng làm cho Chân Văn Quân khiếp sợ, không nghĩ tới Tiểu Hoa chưa bao giờ nói chuyện lại có thanh âm đúng chất của một thiếu nữ như vậy, cũng đúng. . . . . . ngược lại vô cùng ăn khớp với tính cách hiền lương thục đức của nàng.

Trọng Kế bị nàng hất ra như vậy hoàn toàn không có chút tức giận nào, tiếp tục đi bắt lấy cổ tay nàng, mi phong nhíu chặt, hỏi: "Ngươi trúng quỷ cưu chi độc đã bao lâu rồi?"

Tiểu Hoa trở tay ngăn cản, hất mạnh bàn tay của Trọng Kế ra đồng thời nắm lấy vạt áo của nàng, thân thể cao lớn dù là đang quỳ vẫn có thể đem Trọng Kế gầy yếu xách lên: "Liên quan gì đến ngươi? Cách ta xa một chút."

Trọng Kế còn chưa kịp mở miệng, Vệ Đình Húc ở phía sau tấm bình phong đột nhiên cất tiếng nói: "Ngươi có nắm chắc cách giải trừ loại độc này?"

Tiểu Hoa vốn đang muốn ném Trọng Kế ra khỏi phòng chợt nghe Vệ Đình Húc lên tiếng, chỉ có thể buông nàng ra, tùy ý nàng kiểm tra thân thể của chính mình.

Trọng Kế bắt mạch, sờ đến hai tay và xương vùng sau cổ của Tiểu Hoa sau đó mới trả lời: "Không nắm chắc. Độc tố này đã dung nhập vào bên trong máu thịt, nếu ta không lầm thì trước đó cũng đã có người thử giải độc cho nàng rồi. Đáng tiếc người nọ tài nghệ không tinh không thể kịp thời khử độc trong máu. Mặc dù giữ lại được tính mạng cho nàng nhưng vẫn để cho độc tố tích tụ khiến diện mạo của nàng bị phá hủy toàn bộ."

Trọng Kế ở bên này tùy tiện nói chuyện, Tư công vài lần muốn cắt ngang, nhưng Trọng Kế nói chuyện tốc độ quá nhanh căn bản không cho hắn cơ hội xen mồm vào. Hài tử hồ đồ này quả thật không sợ trời không sợ đất, không biết đây là địa bàn của ai mà dám tùy ý mở miệng nói bậy.

Vệ Đình Húc trái lại không hề lộ ra nửa điểm tức giận, thậm chí ngồi dậy, từ bên trong bức màn dày truyền đến một tràng âm thanh đè nén: "Nếu ngươi tới chữa trị, nàng có thể có hi vọng hồi phục chứ?"

Trọng Kế nói: "Không có bảy tám phần nắm chắc, nhưng cũng có hai ba phần. Ít nhiều cũng có thể thử một lần, dù sao nàng cũng đã biến thành như vậy rồi thì để cho ta thử xem sao. Có điều ta kê thuốc có dược tính rất mạnh, nàng sẽ phải chịu khổ một chút."

Chân Văn Quân nghe hiểu được, hóa ra Tiểu Hoa cũng không phải trời sinh dáng người hùng vĩ tướng mạo xấu xí, chính là bị trúng phải quỷ cưu chi độc mới biến thành tướng mạo như hiện tại.

Vệ Đình Húc chỉ đối thoại cùng Trọng Kế, hoàn toàn không đem câu chuyện ném về phía Tư công. Tư công chính là sư phụ của Trọng Kế, theo lý mà nói y thuật dĩ nhiên phải vượt trên Trọng Kế, Vệ Đình Húc cũng không vì nàng tuổi nhỏ ít kinh nghiệm mà xem thường nàng, đích thật là người yêu thích nhân tài.

Vệ Đình Húc hỏi nàng: "Nếu có thể chữa khỏi cho nàng, ngươi có yêu cầu gì?"

Trọng Kế ngược lại cảm thấy nàng hỏi thật kỳ lạ: "Chẩn bệnh cứu người vốn là trách nhiệm của ta, ta còn yêu cầu cái gì? Ngươi cấp tiền mua thuốc cũng được."

Tư công vội cười hề hề, tiến lên muốn lôi kéo Trọng Kế đi.

"Tiểu đồ tuổi nhỏ, còn không biết trời cao đất dày là gì. Nữ lang xin chớ nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, nàng. . . . . ."

"Nếu ngươi trị không hết, làm cho người của ta chịu khổ vô ích." Vệ Đình Húc không phản ứng Tư công, vẫn hướng đến Trọng Kế nói, "Ta liền muốn cặp mắt và đôi tay của ngươi."

Trọng Kế sửng sốt, Tư công siết chặt cổ tay không buông.

Vệ Đình Húc nói cho Trọng Kế thời gian ba ngày để suy nghĩ, nàng chưa bao giờ ép buộc ai.

Tư công cùng Trọng Kế đi rồi, Tiểu Hoa quỳ ở bên ngoài bức màn của Vệ Đình Húc, nói:

"Nữ lang, ta không cần giải độc, ta chỉ muốn một đời một kiếp hầu hạ nữ lang."

Vệ Đình Húc xốc màn lên, buông rũ ánh mắt nhìn nàng, đau lòng nói: "Ta biết ngươi sợ giải độc không thành lại mất luôn tính mạng. Thân thế của Trọng Kế kia ta đã phái người tra xét qua. Nàng là người Động Xuân Thúc huyện, phụ mẫu đều là lang trung hành tẩu giang hồ, bởi vì năm mất mùa song thân bệnh chết sau đó được Tư công. . . . . ."

Không chờ Vệ Đình Húc nói xong Tiểu Hoa liền nói: "Ta không sợ chết, ta chỉ sợ sau khi chết rồi sẽ không còn ai tận hiến với nữ lang."

Vệ Đình Húc khẽ thở dài một tiếng, nâng tay lên, Tiểu Hoa quỳ gối dịch chuyển đến bên dưới bàn tay nàng, để cho nàng nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu.

"Ta cũng muốn ngươi mãi mãi đi theo ta, cho nên mới muốn chữa khỏi độc cho ngươi. Độc tính của quỷ cưu cứ mười năm sẽ phản phục một lần, mỗi lần phát tác đều là đi một chuyến đến quỷ môn quan rất khó vượt qua. Đã sắp tới chu kỳ mười năm rồi, ta không muốn ngươi có chuyện. Nếu muốn cùng một chỗ với ta lâu dài, thì phải chữa khỏi độc này đi."

Tiểu Hoa cúi đầu không nói gì, Chân Văn Quân hơi thò người ra nhìn, chỉ thấy nàng lệ rơi đầy mặt.

"Văn Quân muội muội." Vệ Đình Húc biết Tiểu Hoa không nói gì chính là đã đồng ý, ngược lại gọi Chân Văn Quân một tiếng.

"Dạ." Chân Văn Quân đáp.

"Ta biết chuyện hôm nay khiến ngươi uất ức, Kim Quy tiên sinh và Hồng Diệp phu nhân kia ta vốn có thể cho người trực tiếp xử tử bọn họ, nhưng ta vì sao phải hao phí công sức không ngại hiểm nguy mà đến dẫn dụ bọn họ động thủ, ngươi có hiểu được dụng ý của ta không? Trước khi ta đưa chủy thủ cho ngươi đã biết là ngươi sẽ không hạ thủ. Vì sao ta còn muốn ngươi làm như vậy? Trên đường trở về ta đã nói với ngươi tâm tư lương thiện ở trong thời loạn thế này chính là trở ngại và nhược điểm lớn nhất của ngươi. Ngươi nếu muốn đi theo ta, nên hiểu được một đạo lý đơn giản nhất —— sự mềm yếu của ngươi chính là cơ hội để địch nhân lợi dụng, tranh đoạt quyền thế chưa bao giờ là thứ gì quang minh lỗi lạc, chỉ có ngươi chết ta sống. Hôm nay chẳng qua chỉ là một việc nhỏ chẳng mấy quan trọng đã khiến cho ngươi uất khí, đại sự sau này làm sao có thể giao vào trong tay ngươi? Ngươi càng phải nhớ kỹ một việc, nhược điểm của ngươi chính là nhược điểm của ta, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy ta vào chỗ chết."

Chân Văn Quân: "Tỷ tỷ, ta. . . . . ."

Vệ Đình Húc ngắt lời nàng: "Ngươi thật sự suy nghĩ cho cẩn thận rồi lại đến gặp ta. Ta mệt rồi, ngươi trở về đi."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.