Nếu Như Anh Yêu Em - Lục Chá

Chương 17: Cuộc đời phù du (7)



Buổi tối Thường Tương Tư lại khó ngủ, nằm trên chiếc giường tạm thời tạo bằng ván gỗ căn bản ngủ không ngon, tối qua gần như là không ngủ. Đứng trong nhà vệ sinh một lát, Thường Tương Tư đang suy nghĩ xem có nên lấy ghế ghép làm giường không, Bạch Văn Nguyên một bên thiếu kiên nhẫn dùng quạt quạt gió, một bên nói: “Em đừng chậm chạp nữa, không có điều hòa lại không có khung cảnh, cho dù tôi có ham muốn cũng không thể ngủ với em ngay bây giờ được! Mau lên giường ngủ đi, đừng nằm cái giường ván gỗ kia nữa, buổi tối ngủ không tốt, ban ngày chẳng làm được việc gì đâu.”

Bạch Văn Nguyên nói xong, không quan tâm cô phản ứng thế nào, lăn lên giường lớn nhắm mắt ngủ.

Thường Tương Tư rửa mặt xong, vẫn mặc quần áo ban ngày đứng ngoài cửa, không biết thế nào cho phải. Cô nhìn Bạch Văn Nguyên mặc áo ngắn quần ngắn, trong lòng thoáng yên tâm, thật lâu sau mới nhẹ nhàng bò lên giường, mang theo một ít hơi nước, nằm sát bên mép giường ngủ.

Trong lòng Bạch Văn Nguyên cảm thấy buồn cười, xoay người ra ngoài, Thường Tương Tư sợ tới mức đờ người.

Bạch Văn Nguyên mở mắt, vui vẻ nhìn sắc mặt Thường Tương Tư trắng bệch: “Em sợ cái gì?”

“Anh ——, có thể đừng nhúc nhích được không?” Cô nhỏ giọng.

Bạch Văn Nguyên hừ một tiếng, nhắm mắt lại.

Thường Tương Tư ôm ngực, căng thẳng nhìn Bạch Văn Nguyên, trước nay cô chưa từng ở gần một chàng trai trẻ như vậy, gần đến mức cô có thể cảm giác được hơi thở và nhiệt độ cơ thể anh, có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh. Thường Tương Tư miên man suy nghĩ một hồi, nhiều ngày vừa mệt vừa thiếu ngủ, mới nằm một lát đã không chịu nổi nữa ngủ say.

Bạch Văn Nguyên nghe thấy hơi thở của cô đều dần, mở to mắt, nhìn cơ thể thả lỏng của cô, biết cô nàng này ngủ rồi, duỗi tay vén một lọn tóc dính trên má cô lên, tóc cô thoang thoảng hương thơm, anh bực bội, mất tự nhiên xoay người quay lưng về phía Thường Tương Tư.

Sáng sớm hôm sau, lúc Thường Tương Tư mở mắt phát giác trong phòng vô cùng yên tĩnh, bên cạnh đã không có người, cô duỗi tay sờ chiếu thấy lạnh băng. Thường Tương Tư hoảng loạn, xoay người xuống giường, trong phòng quả nhiên không thấy bóng dáng Bạch Văn Nguyên, cả người cô lạnh toát. Cô đứng ngoài cửa chốc lát, lúc này mới chậm rãi nhớ ra hôm nay Bạch Văn Nguyên đi làm việc cùng anh Phi.

Thường Tương Tư gõ đầu, quay trở lại phòng, trên mặt bàn có một tờ giấy, đè dưới giấy là tờ một trăm tệ, trên giấy có một dòng chữ rồng bay phượng múa: “Vợ yêu, anh với anh Phi ra ngoài làm việc, tự giải quyết bữa sáng với bữa trưa nhé.”

Thường Tương Tư nắm chặt tờ giấy, không biết nên khóc hay nên cười.

Thường Tương Tư quét dọn sạch sẽ hai căn phòng và nhà vệ sinh, giặt quần áo Bạch Văn Nguyên thay ra rồi mang đi phơi, đến khi xong việc mặt trời đã treo cao.

Trong đồn công an có tiếng người, họ nói chuyện với nhau bằng giọng địa phương, Thường Tương Tư nghe không hiểu, dựa vào bên cửa sổ nhìn. Có người gõ vang cửa hông, cô đi ra mở cửa, đó là một người đàn ông trung niên dẫn theo một cậu thiếu niên đứng ngoài cửa.

“Cô gái, cô có biết A Phi đâu không?” Người đàn ông trung niên hỏi.

“Anh Phi không có ở đây ạ, anh ấy đi Thái Gia Câu rồi.” Thường Tương Tư miễn cưỡng nghe hiểu, trả lời.

Người đàn ông quay đầu nói gì đó với cậu thiếu niên, cậu thiếu niên chỉ nhìn Thường Tương Tư, gật đầu nói: “Cháu biết rồi.”

Người đàn ông trung niên rời đi, để cậu thiếu niên ở lại, cậu nói: “Chị ơi, chị từ đâu tới thế?”

Cô nhìn cậu thiếu niên, trông bộ dáng cậu khoảng mười bốn mười lăm, cao gầy, ngũ quan vô cùng chính trực, trên mặt không nhiều thịt, đôi mắt hơi to so với mặt, cô hỏi: “Em là ai?”

Cậu thiếu niên nói: “Mọi người đều gọi em là Tiểu Thái.”

Thường Tương Tư đứng bên cửa, nhìn cậu thiếu niên chăm chú: “Em từ Thái Gia Câu tới đúng không?”

“Anh của em bảo em tới tìm anh Phi.” Tiểu Thái nói: “Có chuyện cần tìm anh ấy ạ.”

“Anh ấy đi Thái Gia Câu rồi, trên đường em không gặp được anh ấy à?” Thường Tương Tư nhìn cậu thiếu niên, giọng của cậu không mang nặng tiếng địa phương, nghe khá rõ ràng: “Em có số điện thoại của anh ấy không? Nếu có thì em gọi xem!”

Cậu thiếu niên lắc đầu: “Hôm qua em mới từ trên trường về, anh em bảo rằng anh cho người đi dọa anh Phi, anh Phi lại thật sự đập vỡ đầu mình.”

“Không phải dọa mà là đánh thật, lúc đó chị cũng ở đấy, chị nhìn thấy.” Thường Tương Tư trầm tĩnh nói: “Anh của em tìm anh Phi làm gì? Còn muốn đánh anh ấy ư?”

Tiểu Thái lắc đầu: “Không phải ạ, anh em muốn mời anh Phi về nhà uống rượu xin lỗi. Anh trai nói bình thường quen trêu đùa như vậy, nhưng hôm qua có khách ở đấy, do anh em không hiểu chuyện làm anh Phi mất mặt nên phải xin lỗi anh Phi, phải an ủi khách.”

“Chị ơi, chị là ai thế ạ?” Cậu thiếu niên nhìn vào mắt Thường Tương Tư, có thăm dò, có nghi ngờ: “Hôm qua chị có bị dọa sợ không?”

Thường Tương Tư nói: “Người yêu chị không ở đây, chị không tiện nói chuyện với em. Chị cho em số điện thoại của anh Phi, em tự gọi nhé!”

Cô xoay người về phòng, cầm tờ giấy ghi tên và số điện thoại anh Phi ra, đưa cho Tiểu Thái.

Cậu thiếu niên nhận lấy tờ giấy, nhìn nét chữ thanh tú trên đó: “Đây là chữ của chị ạ? Chị viết đẹp thật đấy!”

Thường Tương Tư “Ừ” một tiếng, không đáp lời.

“Chị có muốn đến Thái Gia Câu với em không?” Tiểu Thái mời: “Để anh Phi khỏi phải quay về đón chị lần nữa.”

“Không cần đâu, chị còn phải làm việc khác.” Thường Tương Tư nhìn cậu thiếu niên: “En còn có việc gì không? Nếu không thì chị đóng cửa đây!”

Cậu thiếu niên lắc đầu, quay đầu lại nhìn cô một cái.

Thường Tương Tư đóng cửa, đứng bên cửa sổ nhìn cậu thiếu niên ra khỏi đồn công an, sau đó cô vội vàng ra đường qua cửa hông, tìm tới một tiệm tạp hoá gọi điện thoại.

Anh Phi nhấc máy rất nhanh, Thường Tương Tư hỏi: “Anh Phi, anh đến Thái Gia Câu chưa ạ?”

“Anh chưa, còn phải đi thêm lát nữa.”

“Có một người tên là Tiểu Thái tới đồn công an tìm anh đấy. Anh không có ở đây, cậu bé nán lại nói chuyện với em một lúc, anh trai cậu ấy cảm thấy hôm qua gọi người tới dọa anh là không đúng, muốn mời anh uống rượu xin lỗi. Sau đó còn bảo em tới Thái Gia Câu với cậu ấy.” Cô nhìn người đi lại trên đường, trong lòng lại vô cùng sợ hãi.

“Anh biết rồi.” Anh Phi nói: “Em đừng sợ, Tiểu Thái sẽ không làm gì em đâu. Cậu bé này nói năng lễ phép, học trường ở trên huyện, rất thông minh, rất hiểu chuyện.”

Thường Tương Tư nghe vậy cũng chưa yên tâm: “Cậu ấy đang hỏi tên của em.”

“Em cứ nói em tên Chương Lan là được ——” Bạch Văn Nguyên nghe thấy tiếng cô trong điện thoại, nói vọng vào.

“Nếu em sợ thì cứ ngồi yên trong sở, đừng chạy linh tinh.” Anh Phi an ủi: “Để anh bảo đồng nghiệp chú ý đến em.”

“Anh Phi, chẳng phải em nghĩ nhiều đâu, nhưng em cảm thấy cậu ấy tới để thăm dò tin tức về chúng ta.” Thường Tương Tư nói: “Các anh —— phải cẩn thận.”

Thường Tương Tư buông điện thoại, trả một tệ phí gọi, thấy tiệm tạp hóa bán thực phẩm tiện lợi, vì thế mua một thùng mì ăn liền và một túi dưa muối. Ra khỏi tiệm tạp hóa, cô nghĩ ngày nào cũng phải nhờ anh Phi mang cơm tới rất bất tiện, sau đó cô dạo phố một vòng xem có người bán hàng rong không để mua ít trứng gà.

Thường Tương Tư đi một lát, cảm giác có gì đó là lạ, quay đầu nhìn chợt thấy Tiểu Thái đang đứng cách đó không xa, thấy cô nhìn mình chẳng những chẳng sợ, ngược lại còn cười với cô.

Cô nén nỗi sợ hãi trong lòng, nghi ngờ Tiểu Thái, đi tới hỏi: “Tiểu Thái, em còn có chuyện gì ư?”

“Không ạ.” Tiểu Thái nói: “Em chỉ đi dạo thôi.”

Thường Tương Tư nói: “Em ăn sáng chưa?”

“Em ăn rồi.” Tiểu Thái nói.

“Chị vừa mới gọi cho anh Phi nói chuyện của em, anh ấy bảo rằng anh ấy biết rồi.” Thường Tương Tư nói: “Bây giờ em muốn về hay ở lại chơi thêm một lúc?”

“Thím của em muốn ăn miến, em đi mua cho thím ấy.” Tiểu Thái nói: “Chị có muốn đi cùng em không.”

Thường Tương Tư xao động, nói: “Thế thì đi thôi!”

Tiểu Thái đi tới một cửa hàng, hỏi ông chủ mua một cân miến, sau đó lại mua thêm bao nhiêu đồ dùng sinh hoạt, tay xách túi lớn túi bé.

“Thím của em sắp sinh em bé rồi, nhưng do không chịu ăn uống nên bụng cũng không khoẻ.” Tiểu Thái hỏi: “Nhà em toàn đàn ông thôi, chẳng hiểu gì cả, chị có biết phụ nữ thích ăn gì không?”

Thường Tương Tư chợt muốn bật khóc, cố nén nước mắt nói: “Phụ nữ thường thích ăn ngọt.”

“Kẹo ạ?” Tiểu Thái hỏi.

Thường Tương Tư lắc đầu: “Mứt khô gì đó.”

Nhà cô chẳng có điều kiện, nhưng mỗi năm đến Tết, cô của cô sẽ làm mứt ngọt cho trẻ con ăn.

“Ồ, cái này thì dễ ạ!” Tiểu Thái quay lại, mua thêm chút mứt.

Thường Tương Tư nhìn xấp tiền trong tay Tiểu Thái nói: “Em tốt với thím thật!”

“Vâng, thím cũng tốt với em lắm.” Tiểu Thái nói: “Tính cách thím rất tốt ——”

Thường Tương Tư nhịn rồi lại nhịn, sau một lúc lâu mới hỏi: “Thím em mang bầu được mấy tháng rồi?”

Tiểu Thái hơi mờ mịt, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Hình như một hai tháng nữa là sinh rồi ạ?!”

“Khi nào sinh em không rõ ư?” Thường Tương Tư quay đầu nói.

“Em không rõ lắm.” Tiểu Thái ngượng ngùng: “Bình thường em ở trên trường, một tháng về nhà hai lần, chú em không nói nhiều với em về chuyện này. Anh em biết rõ nhất, anh ấy rất quan tâm đến việc này, còn chuyên tâm chăm sóc cho chú em, nói rằng chú nhất định phải có con nối dõi.”

“Nhà em không đưa thím đi khám bác sĩ ư?” Thường Tương Tư gắng gượng nói.

“Nhà em từng mời bà đỡ trong thôn đến xem rồi.”

Cô nhắm mắt: “Phụ nữ sinh con rất nguy hiểm, phải đến bệnh viện mới được.”

Một lúc sau Tiểu Thái mới đáp: “Em sẽ nói lại với anh em.”

Thường Tương Tư đột nhiên nói to: “Nhất định phải đi bệnh viện ——”

Tiểu Thái ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn cô thay đổi, Thường Tương Tư lập tức chêm vào: “Chị sắp làm bác sĩ, chị biết ——”

Thường Tương Tư cảm giác Tiểu Thái đã phát hiện ra cô có gì đó khác thường, vội vàng tạm biệt sau đó trở về đồn công an, cô vào trong căn phòng nhỏ, đứng ngồi không yên, chỉ nghĩ đến thân thể cô của cô yếu ớt, trái tim không khoẻ, căn bản không thể gánh được trách nhiệm sinh con đẻ cái. Cô đứng bên cửa sổ, thấy Tiểu Thái cũng vào đồn công an, ngoan ngoãn chào tạm biệt mọi người trong văn phòng, sau đó cậu đi tới cửa hông, đứng yên một lát.

Tim Thường Tương Tư thắt lại, bỗng nhiên muốn thoả hiệp, cô đi ra mở cửa hông, đứng đối diện với cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên nhìn Thường Tương Tư, khẽ nói: “Chị, thím từng kể với em rằng thím có một cô cháu gái rất thông minh, năm nay thi đại học, chắc chắn có thể đỗ đại học, sau này tốt nghiệp làm bác sĩ.”

Thường Tương Tư hoảng sợ mở to mắt, cậu thiếu niên nói: “Thím bảo rằng tên của chị ấy là Thường Tương Tư ——”

Hết chương 17
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.