Buổi tối trở về nhà, Tần Thanh Tiêu thấy đèn trong phòng khách đang mở. Anh đẩy cửa bước vào, đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị Khương Ý mắng một trận nhưng kết quả cô chỉ nhìn anh và cười.
Sau lưng anh đổ mồ hôi lạnh, ấp úng mãi mới nói được ba chữ:
“Anh về rồi.”
“Anh lại đây ngồi đi, em có chuyện muốn hỏi anh.” Mặt mày Khương Ý vẫn như cũ tươi cười, vậy mà anh thấy lành lạnh.
“Em ăn tối có ngon miệng không?” Tần Thanh Tiêu hỏi sang chuyện khác, còn đưa mặt lại gần ý muốn hôn cô.
Sau đó, môi bị bàn tay mềm mại của Khương Ý chặn ngang, cô híp mắt nhìn anh:
“Anh và Phù Nguyệt nổi tiếng rồi đó, có biết không? Hai người lên trang bìa báo tài chính nữa kìa.”
“Khụ, e đọc mấy báo lá cải linh tinh đó làm gì, toàn nói nhảm.” Anh ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu nói chuyện với đứa bé mới hơn tháng trong bụng cô: “Bảo bối có nhớ ba không nào?”
Vừa mới hỏi xong, hông liền bị cô nhéo một cái đau điếng.
Tần Thanh Tiêu lập tức hạ giọng:
“Bà xã, em không hài lòng chỗ nào, em nói đi, anh lập tức sửa?”
Câu trả lời của Tần Thanh Tiêu trên sân thượng đã dấy lên nhiều tranh cãi, mọi người cho rằng anh quá lãnh cảm, lạnh lùng trước sống chết của bạn gái cũ. Có người thì nghĩ anh rất ngầu, không dây dưa với tình cũ, rất chung thủy với bạn gái mới, làm vậy cũng chẳng sai.
Khương Ý đọc gần hết mấy bình luận này, chỉ hơi bực bội chút rồi thôi. Nhưng khi có người tò mò lý do anh và Phù Nguyệt chia tay, cô cũng bắt đầu tò mò theo.
Khương Ý nhìn sâu vào mắt anh, không cho anh trốn tránh:
“Trước đây là anh nói chia tay, hay bị đá?”
“Anh…”
“Tần tiên sinh?”
“Em đừng gọi anh là Tần tiên sinh.” Tần Thanh Tiêu như chú cún đang sợ hãi và cụp tai lại, giọng nhỏ xíu: “Anh bị đá, là Phù Nguyệt chia tay trước.”
“Lý do?”
Ký ức cũ như một đoạn băng lướt nhanh qua đại não, Tần Thanh Tiêu cố chắt lọc từ ngữ, cuối cùng chốt hạ bằng bốn từ:
“Vì anh vô tâm.”
“Anh? Chẳng phải anh yêu cô ấy rất nhiều à?”
Trong lời của Khương Ý vô hình trung tràn đầy giấm chua, không ghen tỵ không được, ai bảo ban đầu anh quan tâm tới cô vì khuôn mặt giống tình cũ của anh chứ?
Người đàn ông vừa cởi cà vạt ra cho thoải mái hơn vừa nói:
“Anh đặt công việc lên đầu, đi công tác không mua quà về cho cô ấy khiến cô ấy tủi thân, còn có mấy lần cô ấy muốn đi xem phim anh cũng bận, không đi được, sau đó thì chia tay.”
Nghe xong, Khương Ý bỗng nhiên thấy tội cho Phù Nguyệt. Cô ấy đã yêu Tần Thanh Tiêu vào thời điểm anh còn trẻ, còn chưa biết cách yêu và săn sóc một người… Nếu cô gặp Tần Thanh Tiêu của khi đó, chắc chắn cũng chọn chia tay.
Biết thế đã không hỏi, bây giờ nghĩ mà thấy trong lòng xót xa thay cho Phù Nguyệt. Cũng có thể lúc đó Tần Thanh Tiêu yêu chưa đủ sâu đậm, nên mới đặt cô ấy ra sau công việc.
Thật ra, có nhiều lần Phù Nguyệt giận dỗi vô cớ, ghen tuông bất chấp và hoạch sách anh, khiến Tần Thanh Tiêu cũng thấy mệt mỏi lắm. Chẳng qua làm một người đàn ông, anh không có thói quen nói xấu bạn gái cũ, chỉ giữ trong lòng là được rồi.
Lúc hai người đang nói chuyện, thám tử tư gửi mail cho Tần Thanh Tiêu, báo cáo về tình hình của Phù Nguyệt những ngày gần đây.
Khương Ý nghiêng người sang, cùng anh mở ra xem một chút.
Cha cô ấy trốn thuế nên bị phạt rất nặng, bị hủy hết mấy dự án đang làm, công ty điêu đứng, phải vay nặng lãi để kéo dài hơi tàn. Hiện tại nhà bị người ta lấy mất, nợ nần chồng chất, cả gia đình dọn vào trong một căn trọ kém chất lượng.
Tài liệu không nhiều, vừa đủ để Tần Thanh Tiêu và Khương Ý nắm bắt tình hình.
“Chẳng trách cô ấy tìm anh…” Khương Ý khẽ thở dài. So với cô còn thảm hơn, ít nhất cô không mắc nợ ai cả, cố gắng vẫn sống qua ngày được, còn Phù Nguyệt thì gần như đi vào đường cùng.
“Em đừng nghĩ nhiều, chỉ cần chuẩn bị tinh thần trở thành cô dâu của anh là được rồi.”
Anh hôn lên trán cô, tay thì sờ vào vùng bụng vẫn còn bằng phẳng:
“Em phải dành nhiều thời gian hơn cho cục cưng trong bụng nữa, bên ngoài có chuyện gì anh sẽ xử lý.”
“Để anh một mình em mới không an tâm đó.”
Tần Thanh Tiêu: “?”
“Thật là, anh đi đến đâu cũng bị phụ nữ vây quanh.”
“Anh sẽ cẩn thận không để họ chạm vào người.” Tần Thanh Tiêu buồn cười: “Có một lần anh đi dự tiệc, áo dính toàn mùi nước hoa, đến nỗi phải vứt vào sọt rác vì sợ em lo lắng, kết quả em vẫn lo?”
Người đàn ông nắm chặt tay cô, trong phòng khách ấm áp có mùi nến thơm nhàn nhạt, anh đưa môi đến gần, hôn lên vành tai cô:
“Ý Ý, tin tưởng anh.”
“Tin thì tin, vẫn phải đề phòng.” Khương Ý rụt cổ lại vì nhột, mắt liếc anh: “Anh nhớ lấy, cẩn thận em xử lý anh.”
Nói rồi, cô đưa tay vỗ vỗ thứ giữa hai chân anh:
“Cắt cái này của anh.”
Vốn chỉ định đùa chút thôi, ai ngờ ánh mắt Tần Thanh Tiêu bỗng thay đổi, yết hầu trượt lên xuống.
“Em đang đe dọa hay quyến rũ anh vậy?”
“Hử?”
“Sờ thêm chút nữa đi.”
“Anh, cái tên lưu manh này!” Khương Ý nghe giọng anh mang theo dục vọng mà tức tối.
Còn chưa kịp tránh ra, tay đã bị Tần Thanh Tiêu nắm chặt, sau đó anh nghiêng người hôn lên môi cô, càng hôn càng cuồng nhiệt, đầu lưỡi di chuyển khắp trên cổ xuống ngực cô.
“Em mang thai xong nhạy cảm hơn bình thường nhỉ?”
Khương Ý thở hổn hển nằm ngửa trên sofa, giọng đứt quãng:
“Không, không được… Mai anh còn đi làm… Anh không mệt sao?”
“Không mệt.”
Cả ngày nay bận rộn quay cuồng, anh chỉ chờ có giây phút này. Anh hôn lên mắt cô, nói:
“Chờ một lát, anh tắm xong sẽ ra cho em ăn.”
“Em ăn cơm rồi!”
“Ăn cái này không nặng bụng đâu, còn giúp em giảm mỡ nữa.”
Tần Thanh Tiêu ôm Khương Ý về tận phòng ngủ, nhẹ nhàng thả cô xuống rồi loay hoay tìm quần áo, chạy vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ.
Chờ anh trở ra, người nằm trên giường đã lim dim ngủ từ lúc nào.
Tần Thanh Tiêu mặt mày buồn bực tiến tới, dùng môi mổ liên tục lên mặt cô mấy cái cho bõ tức. Sáng mai dậy sớm nhất định sẽ bắt cô bù lại!