Khi điện thoại được kết nối, Khương Ý còn chưa lên tiếng, trong điện thoại đã truyền ra giong nói ngọt ngào của một người phụ nữ:
“Anh Hiên, em đang định gọi cho anh đây. Hôm qua cảm ơn anh vì đã đưa em về nhé, ngại quá, lần nào cũng làm phiền anh. Trưa mai đi làm để em mời anh bữa cơm nhé.”
Di động mở loa ngoài, cả hai người đều nghe rõ mồn một lời của cô ta. Khương Ý cắn chặt môi, liếc mắt nhìn Hoàng Cảnh Hiên rồi sau đó dứt khoát tắt điện thoại đi.
“Lần nào cũng làm phiền anh? Anh không chỉ đưa cô ấy về một lần, đúng không?”
Hoàng Cảnh Hiên bất đắc dĩ đáp:
“Xin lỗi, anh nên nói rõ với em từ trước. Hôm sinh nhật, cô ấy say…”
Sắc mặt Khương Ý trắng bệch cắt ngang lời hắn:
“Vì cô ta uống say nên anh đưa cô ta về nhà, đi tận mấy tiếng, trùng hợp hôm đó điện thoại anh cũng hết pin phải không? Và rồi hôm qua cũng trùng hợp tiện đường đưa cô ấy về, trùng hợp thêm nữa, son mới rơi vào trong xe anh? Hoàng Cảnh Hiên, anh cho rằng em quá ngu ngốc, hay anh tự tin rằng em yêu anh nhiều đến mức sẽ bỏ qua những chuyện này?”
Từ lúc kết hôn đến nay Khương Ý chưa từng thấy bản thân mình nổi điên như lúc này bao giờ, đầu óc như sắp nổ tung, máu toàn thân đều đang sôi sục lên. Quá nhiều sự trùng hợp như vậy, hắn bảo cô tin thế nào đây? Nước mắt không khống chế được nhanh chóng trào lên, cô dùng sức ném luôn điện thoại trên tay về phía hắn.
“Anh, đồ phản bội, dối trá!”
Bốp.
Góc điện thoại đập thẳng vào trán Hoàng Cảnh Hiên khiến hắn loạng choạng lui về sau hai bước, không thể tin nổi mà nhìn về phía cô.
Khương Ý là một cô gái rất dịu dàng, lần đầu tiên gặp mặt hắn đã có ấn tượng rất sâu đậm vì sự lúng túng đầy đáng yêu của cô. Vậy mà, cô vừa ném đồ vào mặt hắn sao? Trên trán truyền tới sự nhức nhối, Hoàng Cảnh Hiên giọng khô khốc:
“Em làm gì vậy?”
Khương Ý mặc kệ hắn, đột nhiên xoay người đi về phía cửa.
Hoàng Cảnh Hiên nhìn thấy vậy liền bước nhanh tới cầm lấy tay cô, kéo cô trở lại, tay hắn dùng sức rất lớn làm cô phải kêu ra tiếng.
Thấy cô nhăn mày, hắn vội giảm lực đạo xuống rồi áy náy nói:
“Em nghe anh đã, cô ấy là bạn cũ của anh, cũng có chồng có con rồi, cho nên em không việc gì phải ghen tuông. Ý Ý, em đang nghi ngờ anh sao?”
Khương Ý bật cười trong nước mắt:
“Ý anh là cô ta có gia đình rồi thì hai người không thể ngoại tình hay sao?”
Càng nói càng cảm thấy buồn cười, nếu đã có chồng, vậy lúc cô ta say xỉn chồng cô ta đang ở đâu? Để một người đàn ông khác đưa đón vợ mình như vậy, chẳng lẽ người này không bận lòng chút nào à? Mặc kệ tên ngốc đó nghĩ gì, cô thì tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện chồng mình lén lút đi với người phụ nữ khác.
Khương Ý giằng mạnh tay, quát lên:
“Buông ra!”
“Anh không buông!” Hoàng Cảnh Hiên nóng nảy. “Anh không ngoại tình, anh xin thề là không có!”
“Em bảo anh buông tay!”
Lúc này cô đã chẳng thể suy nghĩ gì được nữa, đầu óc trống rỗng, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt nhỏ xinh, tầm nhìn hoàn toàn mờ đi. Đau quá, tay đau, trong lòng cũng rất đau!
Hoàng Cảnh Hiên từng nói hắn sẽ làm cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, hắn yêu thương và chiều chuộng, quan tâm đến cô còn hơn bản thân mình. Hắn là người đàn ông đã quỳ một gối xuống trước toàn bộ đồng nghiệp, nâng hộp nhẫn trong tay lên và chân thành nói:
“Ý Ý, anh yêu em, anh muốn cưới em làm vợ. Từ giờ về sau anh muốn chăm sóc cho em, bảo vệ và che chở em dưới cánh tay anh. Em có bằng lòng gả cho anh không?”
Bọn họ yêu nhau hai năm, thời gian không dài, không ngắn, đủ để Khương Ý cảm nhận được tình yêu mà hắn dành cho cô. Vì vậy, khoảnh khắc hắn cầu hôn, cô đã chẳng do dự gật đầu.