Người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen đơn giản mà sang trọng, đứng tựa lưng vào chiếc xe Land Rover cùng màu. Khi nhìn Khương Ý lại, Khương Ý mới phát hiện đó là chiếc xe bản giới hạn, biển số 8888 mà cô từng nhìn thấy mọi người đấu giá trên tivi, giá trị của nó không phải người bình thường có thể mua được!
Khương Ý biết rằng Tần Thanh Tiêu làm giám đốc thì ắt hẳn rất có tiền, nhưng hóa ra cô vẫn còn đánh giá thấp anh ta.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tần Thanh Tiêu ngẩng đầu lên nhìn. Khương Ý không dám để boss lớn chờ lâu, cô mở vali lấy bừa một cái váy màu đen thay vào, cầm theo túi xách và vài vật dụng cá nhân rồi chạy xuống lầu.
Lát sau, cô đứng trước mặt anh thở hổn hển, bởi vì vừa nãy chạy quá nhanh nên có chút tức ngực:
“Tần tổng, anh không cần phải làm thế này đâu. Tôi… tôi có thể tự bắt xe đi làm mà.”
Tần Thanh Tiêu nhìn bộ ngực đang nhấp nhô sau lớp vải mỏng, chân mày hơi nhíu:
“Cô mặc thứ quần áo rẻ tiền gì vậy?”
Chưa kịp làm gì, Khương Ý đã bị câu nói của anh làm cho ngớ ra. Ánh mắt của anh hướng về phía bộ vị đẫy đà nào đó làm cô mất tự nhiên, vừa thẹn vừa giận”
“Anh tôn trọng tôi chút đi, tôi không có tiền mặc đồ hiệu như anh đâu. Đây cũng xem như là một mặt hàng tốt, vào trong miệng anh thì biến thành quần áo rẻ tiền à?”
Thứ khiến Tần Thanh Tiêu bực mình không phải là cô ăn mặc thiếu thẩm mỹ hay chất liệu của cái váy kia kém, mà anh đang quan tâm đến độ “che phủ” của nó. Ngực của Khương Ý đầy đặn, lúc mặc váy bó sát càng khiến nó trông căng tròn hơn, rất dễ thu hút ánh mắt người khác.
Anh chậm rãi cởi áo vest ngoài ra rồi ném lên người Khương Ý, nói:
“Nó sắp nhảy ra ngoài rồi đấy.”
“Cái gì nhảy ra ngoài?” Khương Ý không hiểu ý anh.
Tần Thanh Tiêu ưu nhã đưa tay mở cửa xe cho cô, quay đầu lại nhìn, sau đó thản nhiên đáp:
“Ngực của cô.”
Hai gò má của Khương Ý nhanh chóng đỏ lên, mặc dù thân thể cô có chút gợi cảm, trên dưới đều rất “nảy nở” nhưng cũng không đến mức như Tần Thanh Tiêu nói. Cô mím chặt môi, vừa lên xe liền ném trả áo ngoài cho Tần Thanh Tiêu, cúi đầu kiểm tra một chút.
“Không hở hang chỗ nào, cũng không phản cảm gì cả, mắt nhìn của sếp hình như có vấn đề thì phải?”
“Những lúc thế này em mạnh miệng nhỉ? Không thấy sợ tôi chút nào.” Tần Thanh Tiêu khẽ nhếch lông mày. “Lúc ở trên giường em rất khác.”
Anh mới hôn cô thì cô liền biến thành một chú thỏ con yếu đuối, run cầm cập trong tay anh. Vậy mà bình thường chẳng chịu thua anh nửa lời, cái gì cãi được là cãi.
Tần Thanh Tiêu không bàn về chuyện cái váy với cô nữa, chỉ tập trung lái xe.
Sáng nay cô đi vội nên chưa kịp làm gì, chỉ có thể ngồi ở trong xe trang điểm. Tốc độ của cô rất nhanh, đắp một lớp kem dưỡng, lại thêm một lớp kem nền xong thì tô son, chưa tới năm phút liền biến thành một mỹ nữ xinh đẹp.
Thật ra cô không cần đắp nhiều thứ lên mặt như vậy làm gì, bình thường tô son với không tô son cũng đã rất khác rồi.
Tần Thanh Tiêu nhìn thỏi son cô đang dùng, thấy cô có vẻ thích màu nâu đất.
Bọn họ ăn sáng ở một nhà hàng cao cấp, Khương Ý ít khi đến những nơi như vậy nên mất tự nhiên, hơn nữa cô có ảo giác Tần Thanh Tiêu cứ nhìn chằm chằm vào ngực cô làm cô không thể nuốt trôi thứ trong miệng.
Dùng bữa xong, Khương Ý ngẩn người ngồi ở vị trí phụ lái nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó, cô phát hiện có điều bất thường, họ càng đi càng xa công ty.
“Anh chở tôi đi đâu vậy?”
“Đi mua quần áo.”
Khương Ý nhíu mày, thâm tâm của anh vẫn muốn cô “vứt” cái bộ váy đang mặc đi nhỉ? Rõ ràng chỉ là một bộ váy liền hơi ôm chút thôi mà!
Tần Thanh Tiêu mặc kệ cô nghĩ gì, sau khi dạo quanh khu phố dành cho người giàu, anh chọn cho cô không ít thứ, từ váy vóc, trang sức đến giày dép và cả túi xách.
“Nếu anh không thích cái váy trên người tôi thì mua một cái khác thay là được, không cần mua nhiều làm gì, đừng quẹt thẻ bừa bãi nữa.”
Ngay từ ban đầu cô đã nói không thích trở thành tình nhân của anh ta, tiền hỗ trợ mẹ cô phẫu thuật là cần thiết, cô không thể không nhận, còn mấy thứ linh tinh khác thì thôi đi.
“Em là bạn gái của tôi.”
Người đàn ông chỉ nhàn nhạt nói lời này, sau đó ra hiệu cho nhân viên mang mấy túi xách ra xe trước, còn anh thì đứng trước mặt Khương Ý, nhìn chằm chằm vào cô mà lặp lại:
“Chúng ta là một đôi, em hiểu không?”
Khương Ý cắn môi không nói, cuối cùng mặc kệ anh.
Có lẽ đối với người có tiền như anh, việc mua xa xỉ phẩm cho bạn gái là rất bình thường.
Lúc lên xe, anh bỗng nói với cô:
“Lần sau dùng son đỏ đi, màu nâu đất khiến cho em bị già trước tuổi.”
Khương Ý chỉ nhàn nhạt cười, trong lòng hình như đã có chút manh mối tại sao Tần Thanh Tiêu lại chọn cô. Có vẻ anh ta đang nhớ tới một người con gái khác.