Thân phận của Hoàng Cảnh Hiên cũng không phải cao quý gì, dựa theo những thông tin mà Tần Thanh Tiêu tra được, hắn chỉ là một bác sĩ rất bình thường. Anh không biết làm cách nào hắn chuyển sang bệnh viện này làm, cũng không rõ tại sao hắn biết chính xác ngày Khương Ý chuyển dạ. Vào giờ khắc ấy, trong lòng anh, một loại dự cảm bất an bỗng nhiên xộc lên.
Hai mắt Tần Thanh Tiêu không rời khỏi cửa phòng sinh, anh cứ đứng như tượng ở đó, quan sát.
Thời gian trôi qua từng chút một, thật chậm, thật sự chậm quá. Khương Ý có cảm giác bản thân đã trải qua cảm giác đau đớn rất lâu rồi, từ lúc bắt đầu có dấu hiệu tới khi vào phòng sinh cũng phải hơn mười tiếng!
Hóa ra đây là lý do ngày càng có nhiều phụ nữ sợ phải sinh con, bởi vì thật sự quá sức chịu đựng của người bình thường. Mồ hôi rỉ ra trên trán Khương Ý, cô không dám kêu đau, nỗ lực thả lỏng cơ thể, điều chỉnh hô hấp chính mình.
Cô căng thẳng nắm chặt lấy thành giường, nghe theo sự chỉ dẫn và an ủi của bác sĩ mà dùng sức.
Các ngón tay của cô bóp chặt đến nỗi chuyển thành màu trắng nhợt nhạt, nhìn cô đau đớn, Hoàng Cảnh Hiên bỗng nhiên lên tiếng:
“Em có muốn tiêm thuốc giảm đau không?”
Lời này vừa ra, cơ thể Khương Ý liền có chút cứng lại, ngay sau đó cơn co thắt ở dưới bụng làm cô rên thành tiếng.
May mắn là lúc ấy, bác sĩ đỡ đẻ trấn an:
“Tốt lắm, sắp được rồi, cố thêm chút nữa. Mẹ bầu hít sâu vào, một lần nữa, được rồi, được rồi, đã thấy đầu của đứa trẻ rồi.”
Bụng cô bỗng như có thứ gì vừa tuôn ra, cảm giác vô cùng nhẹ nhõm.
Khương Ý vừa đau vừa mệt, hoàn toàn không có sức lực để quan tâm tới người bên cạnh nữa.
Tiếng khóc của Tần Ý Linh khiến cho cảm giác đau chết đi sống lại vừa rồi giảm đi một chút. Lúc bác sĩ đưa đứa nhỏ còn đỏ hồng đến bên cạnh cô, cô không kìm được, nước mắt hạnh phúc dâng lên.
Chín tháng mười ngày qua, cô đã nhiều lần nghĩ tới dáng vẻ của tiểu công chúa này, tuy rằng vừa sinh xong da còn hơi nhăn nheo, nhưng đối với cô, con bé chính là thiên thần đáng yêu nhất.
Khương Ý khẽ nói:
“Chào mừng con đến với thế giới này, bé con.”
Hoàng Cảnh Hiên lẳng lặng nhìn đứa trẻ kia, trong ánh mắt dần nổi lên cảm xúc phức tạp.
…
Tần Thanh Tiêu lần đầu làm cha, nửa vui mừng nửa lo lắng.
Nhìn thấy đứa trẻ vẫn còn hồng hào nằm trong vòng tay Khương Ý, anh không biết phải bày ra biểu cảm như thế nào. Bé con nắm chặt lấy ngón trỏ của vợ anh, ngậm ti, mút lấy mút để, miệng nhỏ xinh xinh, đôi mắt hơi híp, cố mở ra nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.
Đây là con của anh sao?
Tần Thanh Tiêu vẫn chưa hoàn hồn.
Nhanh thật đấy, chớp mắt mà Tần Ý Linh đã ra đời rồi. Anh còn nhớ như in những ngày Khương Ý ốm nghén, nôn lên nôn xuống, cả ngày cô cũng không ăn được bữa cơm nào ra hồn. Cô cũng từng mất ngủ vì đau lưng, đau chân, nhức mỏi… Đủ các loại triệu chứng khiến cô vất vả suốt cả chín tháng trời.
Tần Thanh Tiêu bước tới gần giường, nhìn vợ, nhìn con, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Anh cúi xuống, hôn lên trán Khương Ý.
“Em vất vả quá rồi, vợ à, cảm ơn em.”
Cảm ơn em vì xuất hiện trong cuộc đời anh, yêu anh, thương anh, sinh con cho anh, cùng anh trở thành vợ chồng.
Khương Ý chỉ có thể cảm thán ba chữ:
“Nhẹ cả người.”
Sinh xong, bụng không còn nặng nữa rồi, chẳng qua da chùng nhão, chảy xệ nữa, rất xấu. Sẽ mất khá lâu để lấy lại dáng người như trước đây nhưng nhìn bé con nhỏ xíu nằm trong lòng, cô thấy mọi đánh đổi đều xứng đáng.
Hai bà mẹ vội vàng mang những thứ cần thiết vào phòng rồi tới xem cháu của mình, thấy Tần Ý Linh nhìn nghiêng nhìn dọc đầy tò mò, không khóc nháo gì, họ đều yên tâm.
Khương Ý nói với Tần Thanh Tiêu:
“Vừa nãy lúc ra đời con anh khóc to lắm đó, khóc đến nỗi bác sĩ trêu em, giờ đói được cho bú thì ngoan như vậy. Anh, nhìn xem con bé giống ai?”
“Còn nhỏ quá, nhìn không ra.” Anh xoa xoa tóc cô, giọng dịu dàng: “Nhưng anh nghĩ cục cưng sẽ giống em thôi, sẽ là một cô gái xinh đẹp.”
“Ôi trời.” Tần phu nhân thấy cảnh này mà không nhịn được bật cười. “Đúng là có vợ vào thì thay đổi ngay.”
Bình thường cau có khó chịu bao nhiêu, từ lúc quen biết Khương Ý, yêu đương rồi kết hôn, Tần Thanh Tiêu thay đổi chóng mặt.
Ai cũng bảo giang sơn khó đổi, bản tính khó dời, ấy thế mà có những kẻ vừa yêu vào thì như biến thành người khác.
Tần phu nhân cũng không biết nên nói thế nào với đứa con trai sủng vợ này.
Khương Ý bị hai bà mẹ nhìn đến xấu hổ, cô liếc Tần Thanh Tiêu, ý bảo anh mau nói gì đó, anh lại là người kiệm lời, chỉ biết cười cười cho qua chuyện.
Tầm một ngày sau, hai người mới sực nhớ đến chuyện Hoàng Cảnh Hiên từng xuất hiện trong lúc Khương Ý sinh em bé.
Khi Tần Thanh Tiêu đút thức ăn cho vợ, anh vô tình nhắc tới chuyện này.
Khương Ý cũng rất tò mò, trầm ngâm chốc lát, cô cảm thán:
“Em cứ nghĩ không còn gặp lại Cảnh Hiên nữa chứ, ai biết anh ta còn nặng tình thế.”
“Cảnh Hiên? Em gọi tên hắn ta thân mật thật đấy.” Tay cầm muỗng của anh hơi khựng.
“Nếu không thì gọi là gì bây giờ?”
Tần Thanh Tiêu hơi nghiêng đầu, cố nghĩ cho Hoàng Cảnh Hiên một cái biệt danh:
“Chồng cũ chết tiệt? Người cũ mặt dày? Kẻ đeo bám? Hoặc là, cái tên họ Hoàng?“
“...”
Đều là cái gì đây? Con gái nhỏ của cô không nghe hiểu được, nhưng nghe cha mẹ nói chuyện, bé con hơi huơ huơ nắm tay bé xíu như thể đang giao tiếp với họ.
“Anh cứ xem như bác sĩ Hoàng đến nhìn con của chúng ta một cái thôi mà.” Khương Ý sờ bàn tay mềm mại của bé, yêu thích không buông. “Anh xem, đáng yêu phải không?”