Nạp Thiếp Ký 3

Chương 33: Chương 33



Hư Tùng bị Tần phu nhân trêu đùa, dục hỏa đã thiêu đốt tâm can, đâu còn nghĩ đến thanh quy giới luật nữa chứ. Phật tổ ở ngoài cửa chứ ngài có đứng ngay cạnh hắn, hắn cũng mặc kệ. Lúc này, Tần phu nhân uốn éo, lách người tránh ra khỏi vòng tay hắn, lạnh lùng nói: "Hừ! Quả nhiên là hòa thượng đam mê tửu sắc, không tuân thủ thanh quy giới luật!"
Câu này của Tần phu nhân, giống như chậu nước đá, dội mạnh lên người hắn từ đầu đến chân, làm hắn đứng ngây ra như tượng, ngơ ngác nhìn Tần phu nhân, không nói được câu nào.
Không ngờ, Tần phu nhân lại hé miệng cười, tiến lên hai bước, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn: "Tiểu sư phụ, ngươi vi phạm nghiêm trọng giới luật, không sợ sư phụ biết, sẽ đuổi ngươi ra khỏi chùa sao?"
"Ta… ta không sợ… ta đi làm tiểu nhị cho ngươi…" Hư Tùng đã mất lý trí, run run nói, ôm chặt lấy Tần phu nhân. Lúc này nàng không có né tránh, khanh khách cười, để cho hắn tùy ý sờ loạn cơ thể.
Hư Tùng lần đầu tiếp xúc nữ nhân, lại còn gặp phải nữ tử như Tần phu nhân, làm sao hắn có thể kiềm chế được, tay hắn luồn ra sau, định cởi áo nàng.
Tần phu nhân giữ tay hắn lại, khanh khách cười "Ở trong này không được! Nếu có người vào…"
"Đến… đến phòng của ta… được không?" Miệng Hư Tùng đang loạn hôn trên mặt trên cổ Tần phu nhân, hàm hàm hồ hồ nói.

"Không được!" Tần phu nhân trốn tránh chòm râu mới mọc ở cằm hắn "Chúng ta… chúng ta ra rừng tùng… bên ngoài…"
"Được!" Hư Tùng cũng biết nơi này không thể hành sự, dừng tay lại, gấp gáp nói: "Ta ra rừng tùng sau chùa đợi…"
Tần phu nhân hơi run nhẹ, nhớ tới vừa rồi nghe tiếng trẻ con khóc ngoài đó, còn chưa biết thật hay giả, vội hỏi: "Sau chùa có quỷ a…"
Tâm trí Hư Tùng sớm đã bị dục hỏa thiêu đốt, dù có lao vào biển lửa, hắn cũng làm, nhưng phong lưu tỷ tỷ sợ quỷ như vậy, tốt nhất không nên ra đó. Liền nói: "Nếu không, ra khu rừng bên phải vậy, ta sẽ ra trước chờ, nơi đó có ánh đèn trong chùa chiếu ra, không phải sợ."
"Tốt! Bất quá ta sợ phu quân phát hiện, chỉ có thể cho ngươi, chỉ có thể cho ngươi khoảng một tuần trà…"
"Được, ta sẽ ra trước" Tiểu hòa thượng gan to bằng trời, vội vã chạy ra ngoài, vừa bước đến cửa liền đứng khựng lại, ngây dại đứng nhìn. Chỉ thấy phương trượng Huyền Âm đứng ngoài cửa, tay cầm một cái gậy gỗ, không nói không rằng, gõ một cái thật mạnh lên đầu Hư Tùng, làm hắn kêu lên một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu.
Huyền Âm chắp tay nói: "Hư Tùng, ngươi xuất gia đã lâu, sao còn định làm chuyện như vậy?" Rồi quay đầu nhìn vào trai phòng phía Tần phu nhân, khom người nói: "Nữ thí chủ… việc này…"
Tần phu nhân sửa sang lại quần áo, bước ra khỏi trai phòng, không muốn nói chuyện, chợt nghe một tiếng vỗ tay lớn ngoài Đại hùng bảo điện: "Hay! Một chiêu cảnh tỉnh! Hay lắm!"
Tần phu nhân nhìn lại, chỉ thấy Mạnh Thiên Sở đang đứng đó, đang vỗ tay cười. Truyện Sắc Hiệp -
Tần phu nhân câu dẫn trêu đùa tiểu hòa thượng, bị phương trượng cùng Mạnh Thiên Sở gặp được, cũng không đỏ mặt, sóng mắt đưa đẩy nhìn Mạnh Thiên Sở, hi hi cười: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta đi vệ sinh ngang qua nơi này, thấy ngươi cùng tiểu sư phụ Hư Tùng náo nhiệt, liền vụng trộm nghe ngóng. Hắc hắc, Tần phu nhân, ngươi đối xử như vậy với một người xuất gia, sợ rằng không tốt lắm!"
Tần phu nhân cười lạnh, nghiêm mặt nói: "Ai cần ngươi lo!" rồi đi khỏi Đại hùng bảo điện.

Phương trượng Huyền Âm hướng Mạnh Thiên Sở chắp tay nói: "A di đà phật, thiện tai thiện tai! Đa tạ Mạnh thí chủ chủ trì công đạo!" Dù sao lão cũng là người xuất gia, không tiện chỉ trích Tần phu nhân. Mạnh Thiên Sở ra mặt dạy dỗ nàng, chính hợp ý lão.
Mạnh Thiên Sở mỉm cười, xoay người về phòng mình.
Về đến nơi, Hạ Phượng Nghi hỏi: "Sao ngươi đi ra ngoài nửa ngày mới về?"
"Đi xem kịch, thực sự rất hay!" Mạnh Thiên Sở cười nói.
Phi Yến tò mò hỏi han: "Xem kịch? Nơi này thâm sơn cổ tự, ai diễn cho mà xem?"
Hạ Phượng Nghi liếc nhìn Mạnh Thiên Sở, cũng đoán được phần nào, nói: "Hắn nói giỡn thôi, ngươi còn tưởng thật, hỏi hắn làm gì!"
Mạnh Thiên Sở cười cười, không nói gì. Vừa rồi lúc hắn ra sau chùa đi vệ sinh về, vừa lúc thấy Tần phu nhân vào Đại hùng bảo điện, lập tức đoán ra nàng vào đó trêu chọc tiểu hòa thượng, thầm nghĩ người ta xuất gia không dễ dàng, đừng để cho thiếu phụ lẳng lơ này làm hỏng việc tu hành.
Hắn nhìn qua cửa sổ trai phòng, quả nhiên thấy Tần phu nhân đang câu dẫn Hư Tùng, cũng chẳng muốn quấy phá hảo sự của Tần phu nhân. Hơn nữa, Hư Tùng có vẻ không giữ nổi mình, xem ra vô duyên với phật đạo, cũng lười lên tiếng. Mạnh Thiên Sở đang muốn lặng lẽ rời đi, thấy Huyền Âm đi đến, chắp tay thi lễ với hắn, rồi lặng lẽ đến cửa trai phòng nghe bọn họ nói chuyện bên trong, không đi vào.
Thấy phương trượng lộ diện, Mạnh Thiên Sở có chút hứng thú, hắn rất muốn xem lão hòa thượng đối phó thế nào với tiểu hòa thượng, nên hắn cũng đứng cùng Huyền Âm, đến tận lúc Hư Tùng ăn một côn của sư phụ.

Loại chuyện này nói với Hạ Phượng Nghi và Phi Yến chẳng hay ho gì, nên hắn không nói. Mạnh Thiên Sở cầm "Đại Minh luật" đến bên bàn, bắt đầu đọc. Hạ Phượng Nghi ngồi cùng Phi Yến trên giường nói chuyện.
Nửa canh giờ sau, Hạ Phượng Nghi nói: "Ta buồn ngủ rồi, trời cũng đa khuya, mai chúng ta còn phải đi, đi ngủ sớm một chút."
Mạnh Thiên Sở lúc này mới buông sách, cười ha hả: "Đi a, nương tử, chúng ta nghỉ sớm a."
Có điều Phi Yến vẫn ngồi yên ở mép giường, không nhúc nhích, Mạnh Thiên Sở tò mò hỏi han: "Này, Phi Yến, ngươi không về phòng, chẳng lẽ muốn ngủ cùng hai chúng ta sao?"
"Không… không phải vậy…" Phi Yến hơi ngượng ngùng, liếc mắt nhìn Hạ Phượng Nghi một cái, lúc này mới thấp giọng: "Ta và thiếu phu nhân muốn… muốn đi vệ sinh… nhưng nơi này thâm sơn…"
Mạnh Thiên Sở hiểu ra, liền tỏ vẻ thâm trầm thần bí: "Nghe nói, rừng cây phía sau chùa có một nữ tử áo trắng, ôm một đứa bé đầm đìa máu me, không ngừng khóc, đi lại trong rừng…"


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.