Nâng Mông Đến Gặp

Chương 13



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Jane

Lúc tỉnh dậy trước mắt Hà Tử Vi chính là màn đêm dày đặc. Trời đã tối rồi, phòng ngủ yên tĩnh tới đáng sợ, cậu ngửa mặt nằm trên giường, tay phải sờ soạng lung tung tấm nệm, cả buổi mới tìm được điện thoại. Ấn nút khóa màn hình, ánh sáng đột ngột khiến cậu híp mắt vì chói, vừa đúng tám giờ.

Sau khi mở đèn mới có chút hơi người, giường của Lý Tín Hiệt lẫn Tôn Thời vẫn còn chỉnh tề, rõ ràng đã về nhà rồi, vậy mà Đường Chu vẫn chưa về. Mới nãy Hà Tử Vi ngủ không an ổn chút nào, dường như cậu đã mơ một giấc mộng trốn đông núp tây, chẳng hiểu sao luôn bị người ta đuổi bắt, sợ tới mức vừa choàng tỉnh đã ướt nhẹp mồ hôi. Cậu tùy ý gãi gãi đầu, cầm quần áo sạch bước vào toilet.

Thời điểm Đường Chu đẩy cửa toilet ra, Hà Tử Vi mới sực nhớ mình quên khóa cửa. Một luồng gió lạnh từ phía sau lưng ập tới, Hà Tử Vi bị dọa hết hồn, quay đầu nhìn sang, còn chưa kịp thấy rõ thứ gì thì bọt trên đầu đã trượt vào mắt. Cậu lập tức kêu nhẹ một tiếng, che mắt dụi dụi.

Mới dụi được hai lần đã bị người kéo ra, Đường Chu một tay kìm cằm bắt cậu ngửa đầu, kéo đến dưới vòi sen, một tay cẩn thẩn giúp cậu rửa sạch bọt.

“Sao mà đần quá vậy.” Đường Chu lạnh giọng mắng cậu, Hà Tử Vi thử giãy giụa, lại nghe thấy Đường Chu khẽ cảnh cáo: “Cấm lộn xộn.” Hơi thở khi nói phun thẳng tắp lên mặt cậu, đương nhiên là vì khoảng cách quá gần, Hà Tử Vi chẳng hiểu vì sao, có một luồng tê dại từ sống lưng nhảy vọt lên, khiến cả người cậu cứng đờ ngay tắp lự.

Thật lâu sau đó, mãi đến lúc Hà Tử Vi thấy đôi mắt hết khó chịu, cậu mới ra hiệu đẩy Đường Chu một chút, nhưng Đường Chu chẳng những không buông cậu ra, trái lại còn ép cậu cúi đầu, hai tay xoa xoa chà chà tóc cậu, không nói hai lời liền đem người tắm sạch sẽ thơm tho.

Động tác của Đường Chu chưa tính là ôn hòa, nhưng Hà Tử Vi vẫn vô cùng xấu hổ, gò má dần dần nóng lên: “Sao cậu về sớm thế?”

“Trời tối không lo về phòng thì đi đâu?” Đường Chu thuận miệng đáp, vuốt vài sợi tóc của Hà Tử Vi, bấy giờ mới chịu thả người.

“Bữa tối ăn ngon chứ?” Hà Tử Vi ngẩng đầu, vì mới bị bọt chảy vào nên khóe mắt ửng hồng, hiện ra thần sắc mềm mại.

Đường Chu nhìn chằm chằm Hà Tư Vi cả buổi mới trả lời cậu: “Ăn chưa no.”

“…Ồ.” Hà Tử Vi nhất thời im lặng, cậu không có cách nào bàn tiếp đề tài này, ngộ nhỡ cậu khuyên Đường Chu nên ăn chút gì đó, Đường Chu lại nói “Vậy thì ăn cậu đi”, cậu hỏi tại sao chưa ăn no, Đường Chu lại nói “Giữ bụng để ăn cậu”… Cậu luôn cảm giác mấy loại tình huống máu chó tục tỉu này rất dễ dàng phát sinh. Đâu thể trách cậu nghĩ quá nhiều, rõ ràng hôm nay Đường Chu vô cùng bất thường, huống chi giữa hai người bọn họ cũng xảy ra không ít chuyện xấu hổ rồi.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi thân mật đầy lúng túng của đôi bên lại rơi vào trầm mặc lần nữa. Kỳ thực đều vì hôm nay Đường Chu lỡ hẹn, trong lòng có chút áy náy, sau khi về phòng mới tính hỏi thăm vài câu. Vốn chỉ định gõ cửa, nào ngỡ vừa chạm nhẹ một cái, cửa lại lập tức mở toang. Sự cố lần này vượt ngoài dự đoán, mặc quần áo ướt sũng trên người hết sức khó chịu, Đường Chu suy nghĩ một lát rồi bắt đầu cởi quần áo: “Tắm chung đi, chà giúp tớ cái lưng.”

Còn chưa để Hà Tử Vi kịp từ chối, hai người đã thẳng thắn đứng chung dưới một cái vòi sen, thân thể trắng muốt xen lẫn với nước da màu lúa mạch, chẳng cần biết người khác thấy thế nào, dù sao thì tình cảnh này trong mắt Hà Tử Vi chính là hết sức dâm loạn.

Nội tâm Đường Chu giờ phút này vô cùng thẳng thắn chính trực, hắn cực kì nhanh nhẹn gội xong đầu, ném một cái găng tay tắm cho Hà Tử Vi, Hà Tử Vi chẳng có cách nào từ chối yêu cầu hợp lý như vậy, đành phải thở phì phò kỳ cọ lưng hộ người ta.

chapter content
Dùng để tẩy da chết nha, nhà tắm công cộng Trung Hàn gì cũng có.

Tuy đây không phải lần đầu chứng kiến đối phương khỏa thân, nhưng Hà Tư Vi vẫn một bên chuyên tâm chà một bên lén cảm thán. Hừ! Này thì cơ ngực, này thì cơ bụng! Cái gì gọi là cường tráng, cái gì là dương cương? Trong ánh mắt Hà Tử Vi đầy ắp hâm mộ ghen tị hận, đều cùng là đàn ông, tại sao lại khác biệt lớn như vậy chứ?

Bởi vì hành vi của Đường Chu hết sức đứng đắn, Hà Tử Vi cũng dần nới lỏng cảnh giác, cảm thấy bây giờ cả hai cứ như anh em tốt cùng nhau đến nhà tắm lớn phương Bắc vậy, cậu tự ôm khư khư suy nghĩ này mà vui vẻ. Hà Tử Vi là người miền Nam chính gốc, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua găng tay tắm, mỗi lần nhìn Đường Chu đều rất hiếu kỳ, trong lòng vừa thả lòng một chút bèn nôn nóng muốn thử, chọt chọt Đường Chu: “Cậu cũng chà lưng cho tớ với.”

Hà Tử Vi nói xong thì xoay người ngay, đợi cả buổi Đường Chu mới chịu đeo găng tay chạm vào lưng cậu. Đường Chu chưa bao giờ kỳ cọ giúp người khác, lực tay hơi lớn, Hà Tử Vi không tự chủ được bắt đầu né: “Úi úi úi cậu nhẹ nhẹ thôi.” Đường Chu đành phải vừa kéo tay vừa nâng hông cậu lên để cố định người, sau đấy mới bắt đầu lại lần nữa.

Da thịt Hà Tử Vi trắng nõn, lướt qua chỗ nào đỏ ửng chỗ đấy, cứ như đang bị người khác chà đạp. Hà Tử Vi cong eo hơi lâu nên có chút mỏi, bèn chống tay trên đầu gối, cái mông nhỏ trắng mịn mân mê, theo động tác lên xuống của găng tay mà lắc lư trước mặt Đường Chu, miệng huyệt giữa khe mông như ẩn như hiện. Cứ thế bất chợt, lần thay phiên kỳ cọ này dần dần thay đổi ý nghĩa.

Tốc độ di chuyển sau lưng ngày càng chậm, Hà Tử Vi âm thầm nghi hoặc, đột nhiên bị Đương tóm lấy siết vào lồng ngực, sau lưng là dương v*t cứng rắn thẳng tắp chọc vào mông. Đường Chu gặm một cái trên mặt Hà Tử Vi, giọng hết sức hung ác: “Con mẹ nó cậu đúng là quá thiếu thao!”

Ánh mắt Hà Tử Vi hiện rõ nồng nặc khiếp sợ, cậu vô cùng oan ức, rõ ràng chưa có làm gì hết, tại sao lại thành mẹ nó thiếu thao rồi?!

Đường Chu không dư thời gian chờ cậu lĩnh hội hết ý nghĩa sâu xa, hắn nhanh tay dội sạch bọt trên người Hà Tử Vi, lập tức đè từ phía sau hôn lên gáy Hà Tử Vi, ngón tay tiến thẳng vào hang ổ địch chạm vào miệng huyệt.

Giống như có trận cuồng phong kéo tới, Hà Tử Vi bị cái tay sờ sờ huyệt thăm hỏi, trong chốc lát liền đã chịu hết nổi, mềm eo dựa vào người sau lưng, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.

Hậu huyệt Hà Tử Vi rất khít, nhưng nhanh chóng được ngón tay linh hoạt của Đường Chu mở rộng, Đường Chu tỉ mỉ vỗ về nếp uốn xung quanh thật lâu, rồi bất ngờ đâm sâu vào chính giữa, người trong ngực khẽ hô một tiết, thịt huyệt mềm mại nuốt hết nửa ngón tay. Phòng tắm không có gel bôi trơn, Đường Chu lấy một ít sữa tắm bèn đem ngón trỏ cắm vào, môi cắn hôn ở trên cổ người.

Không khí ẩm ướt, hơi nước ám muội, hô hấp nóng bỏng phả vào làn da trần trụi, tiếng hít thở của hai người càng ngày càng gấp gáp, cứ như cầu thủ đang chạy đua trên sân cỏ. Hà Tử Vi suýt chút nữa đã sút bay khung thành dưới sự đùa giỡn của Đường Chu, ngón tay mãnh liệt đè nghiến tuyết tiền liệt bên trong hậu huyệt, tuyển thủ hạt giống số 0 Hà Tử Vi dẫn đầu sút bóng, tỉ số tạm thời nghiêng thành 1:0.

Tình hình bỗng trở nên hết sức nguy cấp, tuyển thủ hạt giống số 1 Đường Chu không cam lòng, vội vàng tăng ba ngón tay xuyên xỏ ở hậu huyệt, chỉnh Hà Tử Vi thành tư thế khom lưng, nâng dương v*t của mình cắm vào.

“Bao! Á… Mang bao…” Cổ họng Hà Tử Vi run rẩy kêu lên.

“Ngoan, lỡ vào rồi.”

“… Hức… Ư…” Đường Chu thúc mạnh vài cái ngay giữa hồng tâm, Hà Tử Vi không ức chế nổi rên thành tiếng, liên tục bại trận trong chớp mắt, chỉ có thể cam chịu số phận mà chấp nhận hành vi gian lận của đối thủ.

Tốc độ đâm rút của Đường Chu nhanh nhẹn lại có lực, vốn dĩ ban đầu Hà Tử Vi còn thấy đau, nhưng đã sớm bị làm đến mơ hồ, cảm giác tê dại từ háng truyền lên, hậu huyệt nóng rát sưng phù, bị gậy th*t ma sát đến muốn bốc cháy.

Một lát sau khi Hà Tử Vi thấy mình sắp đứng hết nổi nữa, eo mềm nhũn chẳng ra hình thù gì, cậu mới ngoái đầu nhìn Đường Chu, ánh mắt ướt át lộ vẻ mê ly, mở miệng nhưng thốt không ra lời, chỉ có thể há to thở hổn hển, giống như đang thiếu dưỡng khí, cứ cách quãng lại truyền ra tiếng rên rỉ cao vút uyển chuyển.

Đường Chu tạm dừng động tác cúi xuống bế người, mặt đối mặt nâng cái mông nhỏ trơn bóng của Hà Tử Vi, Hà Tử Vi giật mình hét một tiếng, chân đột nhiên chưa kịp đề phòng mà bị Đường Chu nhấc lên gác ở ngang hông, cậu sợ hãi ôm lấy cổ Đường Chu.

Đường Chu bế người cao một chút để trên cửa toilet, nhanh chóng đem phân thân chôn vào đâm rút tốc hành. Lần này thúc Hà Tử Vi mạnh đến mức cả người nảy lên, lại bị lực hút trái đất lôi về, thứ duy nhất chống đỡ cậu chính là gậy th*t cứng như sắt dưới thân. Cảm giác này quá đáng sợ, khoái cảm quá mãnh liệt, cậu chịu không nổi, thoáng cái nước mắt đã rơi xuống, chỉ có thể phí công kẹp chân cho thật chặt.

“A… Quá… Quá sâu… Ưm… ” Hà Tử Vi ngẩng đầu nức nở, cửa ở phía sau bị va chạm vang “Cót két”, dần dần nhảy lên chung tần suất với nhịp đập trái tim cậu.

Một khi nước mắt đã rơi thì không cách nào dừng được, lông mi ướt nhẹp, tựa như phiến lá nhỏ che phủ bên trên, bị ánh đèn chiếu xuống tạo thành cái bóng. Tuyến lệ kích động rơi lã chã, đọng lại thành vũng nước nhỏ trước ngực, Đường Chu cúi người liếm ngực Hà Tử Vi, theo vệt nước mà hướng lên trên, khẽ hôn khóe mắt cậu trấn an. Hắn nghiêng đầu mút vành tai Hà Tử Vi: “Muốn tớ chậm một chút sao?”

Hà Tử Vi chôn mặt vào bả vai Đường Chu, gấp gáp thở dốc, đôi môi run rẩy cả buổi mới nức nở nhỏ giọng nói: “…Muốn.”

Đường Chu cứ thế dừng lại, gậy th*t hắn chôn trong cơ thể Hà Tử Vi thoáng sượt qua tuyến tiền liệt, cực kỳ chậm rãi ma sát điểm nhạy cảm, thỉnh thoảng rút ra với biên độ nhỏ rồi đâm hai lần. Bàn tay đang nâng mông thuận thế nhào nặn hai múi thịt non mềm, hàng lang co rút thúc giục động tác bên ngoài, trái lại gậy th*t trong người chỉ di chuyển nhẹ, cứ quanh co mài vào điểm kia một ít, khoái cảm tê dại từng chút từng chút kích thích vách ruột, nhưng từ đầu đến cuối vẫn khăng khăng không cho đối phương sảng khoái.

Hà Tử Vi bị mài xụi lơ cả người, từ nơi sâu xa trong hậu huyệt truyền tới xương cốt cảm giác ngứa ngáy yếu mềm, làm quân lính trong lý trí cậu tan rã. Cậu kìm lòng chẳng đậu uốn éo trước ngực Đường Chu, thân thể lại bị người khác nắm trong tay vững vàng, khiến tình huống càng trở nên tệ hại. Đường Chu nhạy bén phát hiện động tác chống đối nhỏ của Hà Tử Vi, khóc lóc yếu ớt bên tai chợt kéo dài, xen lẫn với mị thanh trường âm không ức chế được từ tiếng thở dốc.

Đường Chu ngậm vành tai Hà Tử Vi, mút đến cả cái lỗ tai đều ướt đẫm. Tai Hà Tử Vi vô cùng nhạy cảm, Đường Chu phát hiện ra chỉ cần hắn hở tí lại liếm láp, cái miệng nhỏ phía sau sẽ vô thức kẹp hắn càng chặt hơn.

“Sao lại khóc dữ như vậy?” Bả vai người trong ngực lẩy bẩy không ngừng, run rẩy kịch liệt, Đường Chu phun hơi thở vào trong lỗ tai Hà Tử Vi, dưới thân hung hăng đè nghiến, thế nhưng trên mặt lại tươi cười, giọng điệu rất ư quan tâm chăm sóc: “Nếu đã khó chịu thế này, hay là khỏi làm nữa nhé?”

Hà Tử Vi ngửa người về phía sau dựa lên cánh cửa, bàn tay đang vịn bả vai Đường Chu dùng hết sức lực, thậm chí các đốt ngón tay cũng đều trắng bệch. Khóe mắt ửng hồng thấm nhuần lim dim, ánh mắt mang theo loại cảm giác khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn, nghẹn ngào sốt ruột mà ngẩng đầu nhìn Đường Chu. Hai mắt Đường Chu dần trở nên nóng bỏng, khoảnh khắc đó hắn chợt nghĩ rằng, Hà Tử Vi còn có thể khóc đẹp hơn nữa.

“Muốn nói gì?” Đường Chu cúi người xuống hôn giọt nước mắt đọng lại trên gò má cậu: “Tớ đều nghe cậu.”

Vẻ mặt Hà Tử Vi cực kỳ đáng thương, xấu hổ cả buổi mới nhắm tịt mắt khó khăn mở miệng, thanh âm hết sức run rẩy: “Động… Hức… Động đậy…”

“Như thế này?” Đường Chu chậm rãi rút gậy th*t ra khỏi miệng huyệt, rồi lại đẩy thật sâu về chỗ cũ.

Hà Tử Vi sao chịu nổi loại tra tấn thong thả từ tốn kiểu này, khóc càng thảm thiết hơn: “A… Ừ… Nhanh, nhanh chút đi mà… Hức…”

“Được, cậu ôm chặt tớ.” Đường Chu khẽ cười một tiếng, đi sâu hết cỡ đè lên tâm huyệt, ôm người mạnh mẽ hoạt động. Hà Tử Vi bị đâm đến ý chí mơ hồ, cậu cắn cổ Đường Chu, đầu ngón tay đều đang run rẩy, chẳng mấy chốc, dưới tình huống không có bất kỳ sự đụng chạm nào giải phóng chút tinh dịch thưa thớt.

Đường Chu điên cuồng tàn phá bừa bãi bên trong vách ruột, vạch ra huyệt thịt đỏ tươi, cuối cùng dốc hết sức lực vùi dương v*t vào chỗ sâu nhất. Ngay thời khắc cao trào, hắn bừng tỉnh nghe được Hà Tử Vi dùng âm thanh cực kỳ yếu ớt gọi tên hắn bên tai.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.