Kỳ Thư Tiên nhìn ly nước đang không ngừng bốc lên hơi nóng. Bỗng nhiên, nàng thấy ngượng.
Lục Nghi Thanh búi tóc lên một cách sơ sài, trên tóc vẫn còn dải lụa rực rỡ, con ngươi sáng rực của nàng bởi vậy mà nhiễm một chút không khí vui tươi, tay cũng đang cầm một ly nước ấm.
Chiếc ly này giống y đúc cái Kỳ Thư Tiên đang giữ trong tay, chỉ khác màu, rõ ràng đây là cốc cho cặp đôi.
Kỳ Thư Tiên giơ cốc, tươi tắn cười với Lục Nghi Thanh: "Cô giáo Lục, kết hôn hạnh phúc." Nàng duỗi tay, muốn chạm cốc với Lục Nghi Thanh.
Nghe vậy, Lục Nghi Thanh nâng lên cái ly, chiều theo ý nàng: "Tiên Tiên, tân hôn vui sướng."
Kỳ Thư Tiên mi mắt cong cong, uống một ngụm nước, chỉ chỉ cửa phòng ngủ: "Mình đi tắm đã, lạnh ghê."
"Ừm." Lục Nghi Thanh ứng tiếng.
Phòng tắm trong phòng ngủ được thiết kế rất lớn, bồn tắm, gương toàn thân cái gì cũng có.
Kỳ Thư Tiên mở vòi hoa sen, nàng để nước không phải quá nóng, thậm chí có chút lạnh, nàng sợ rằng nếu nước nóng quá sẽ khiến người nàng có vết đỏ, dĩ nhiên là không đẹo chút nào.
Sữa tắm là loại nàng vừa mới đổi trước đó không lâu, có mùi hoa tường vi, mùi này Lục Nghi Thanh rất thích, nàng thong thả ung dung chăm sóc từng nơi trên cơ thể.
Đồng thời, nàng lên tinh thần, đêm nay nhất định phải chính thức động phòng.
Lục Nghi Thanh lúc đang lau tóc, nhìn chính mình trong gương, nàng nhớ tới ngày đi đăng ký kết hôn.
So với việc ở chung phòng hôm đó, đêm nay mới là "Đêm động phòng hoa chúc" chân chính.
Lục Nghi Thanh nhẹ nhàng hít một hơi, bỗng nhiên nàng như nghe thấy tiếng của Kỳ Thư Tiên: "Lục Nghi Thanh..., cậu có thể khóc không?"
Nàng không biết đó là mơ hay là nàng nghe nhầm.
Lục Nghi Thanh đẩy cửa phòng tắm đi ra.
Kỳ Thư Tiên đã thay một bộ quần áo ngủ tơ tằm mỏng, đường may thích đáng khiến dáng người trước đột sau kiều phát huy triệt để, cổ trắng mịn tựa mỹ ngọc.
Nàng thấy đến Lục Nghi Thanh bước ra, lập tức đôi mắt khóa tại con ngươi mất tự nhiên của Lục Nghi Thanh, mặt mày nàng hơi đổi, thanh âm cũng ẩn hiện một chút triền miên: "Nghi...... Thanh......"
Kỳ Thư Tiên nàng thực sự hiểu làm thế nào để vận dụng được sắc đẹp bản thân.
Khuôn mặt trắng nõn của Lục Nghi Thanh còn vương chút hơi nước, hai má vì vậy mà ửng đỏ, ánh mắt nàng chỉ sượt qua rồi không nhìn tiếp.
Kỳ Thư Tiên suy nghĩ, Lục Nghi Thanh lại bắt đầu ngụy trang.
Mắt hồ ly của nàng tựa hồ lộ ra vài phần đắc ý, "Nghi Thanh, cậu giúp mình lấy ly rượu ra đây, được không?"
Lục Nghi Thanh lúc này mới nhìn thấy ly rượu vang đỏ đặt trên tủ đầu giường bên phía nàng, rót không đầy lắm, cạnh cái ly còn để cái bình nhỏ, đã khui.
Nhưng Lục Nghi Thanh không nghĩ nhiều, nàng đem ly rượu đưa qua.
Kỳ Thư Tiên vươn tay ra đón, nàng thong thả uống cạn chất lỏng màu đỏ, động tác còn thấp thoáng vẻ dụ hoặc.
Lục Nghi Thanh đã xốc chăn lên nằm xuống, nghiêng người đưa lưng về phía nàng, lúc này tựa hồ cảm nhận được gì đó, Lục Nghi Thanh không nhắm mắt lại, ngay cả đèn phòng ngủ cũng không tắt đi.
Kỳ Thư Tiên đem cao chén rượu đặt ở trên tủ đầu giường, nàng cũng chui vào trong chăn, một tấc một tấc hướng Lục Nghi Thanh phần lưng di động qua đi, nàng trước sau như một để sát vào Lục Nghi Thanh lỗ tai.
"Nghi Thanh...... Chúng ta động phòng đi."
Lục Nghi Thanh nhắm hai mắt lại, nàng theo đó mà nhớ tới câu nói của Kỳ Thư Tiên: "Nghi Thanh, chúng ta thử xem đi."
Không biết... hôm nay nàng có thể giúp Kỳ Thư Tiên thấy thoải mái không.
Lục Nghi Thanh nằm ngay ngắn, nhìn Kỳ Thư Tiên lại gần che lên người mình, dưới ánh đèn vàng ấm áp, nàng có thể rõ ràng nhìn thấy sự chờ mong, vui sướng khó có thể kìm chế lộ ra từ trong đôi mắt của Kỳ Thư Tiên, và cả nhiệt độ hầm hập từ cơ thể.
Lục Nghi Thanh vô thức cắn môi dưới, dưới sự quan sát chăm chú của Kỳ Thư Tiên, nàng rướn lên, hờ hững hôn một cái ở khóe miệng nàng, ngay sau đó sắc mặt ửng đỏ, tông giọng lại quá mức lạnh lùng như trước: "Ừm."
Kỳ Thư Tiên giống như đã đạt được sự cổ vũ, hôn lên làn môi nàng hằng tâm niệm, vẫn là xúc cảm làm người trầm luân đấy, nàng nhịn không được, gia tăng lực độ, cảm nhận được người kia hơi thở rối loạn, Kỳ Thư Tiên mang ý xấu lại hôn nàng thêm vài cái, mới tách ra.
Mặt Lục Nghi Thanh đã đỏ rần, nàng nghiêng đầu đi, không thèm nhìn ánh mắt hài hước của Kỳ Thư Tiên.
Bất quá chỉ một thoáng, trong phòng tối đi, Lục Nghi Thanh cùng lúc đó cảm nhận trọng lượng trên người mình biến mất, ngón tay nàng không theo khống chế mà nắm chặt khăn trải giường, cổ bỗng cảm giác khó chịu.
Kỳ Thư Tiên vẫn là không thể......
Thư Tiên, đúng là không có cảm giác gì đối với phụ nữ.
Hay chính mình thực sự không có đủ sức hấp dẫn......
Kỳ Thư Tiên cảm nhận được sự khổ sở của nàng, nhưng vừa đau lòng, lại...... lại thấy hưng phấn.
Nàng đến cạnh khóe mắt của Lục Nghi Thanh, nhẹ nhàng cọ một cái, từng chút một đi xuống, tới lỗ tai phấn hồng, nhẹ nhàng cắn cắn.
Sau đó lên tiếng.
"Lục Nghi Thanh, mình không được."
Kỳ Thư Tiên cảm nhận thân hình Lục Nghi Thanh bỗng căng chặt, nàng hôn hôn vành tai nàng.
"Lục Nghi Thanh, mình uống thuốc rồi."
Tiếng nói triền miên, tinh tế truyền tới lỗ tai Lục Nghi Thanh không xót một chữ, chọc lỗ tai nàng nóng ran, ngứa ngáy.
Nhưng quan trọng hơn chính là nàng không hiểu ý của Kỳ Thư Tiên.
Cậu ấy nói cái gì, uống thuốc?
Giọng Kỳ Thư Tiên đã hiện ra nức nở, có cả...... lấy lòng: "Lục Nghi Thanh, cậu mau giúp mình đi."
Một cảm giác khác thường khiến Lục Nghi Thanh chấn động, gần như ngay lập tức nàng đã rõ ràng ý của Kỳ Thư Tiên.
Nhiệt độ thân thể nóng rực so với bình thường.
- Là ly vang đỏ hồi nãy.
Lục Nghi Thanh khó tin, cảm giác đau lòng nhưng rung động khiến nàng cảm thấy có chút cố sức.
Nhưng hiện tại, quan trọng nhất chính là phải mang đến sung sướng cho Kỳ Thư Tiên, nàng hôn lên môi Kỳ Thư Tiên, động tác dịu dàng đến cực điểm..
Khoang mũi Kỳ Thư Tiên tràn đầy mùi hương tỏa ra từ Lục Nghi Thanh, chắc là nàng đã uống say thật rồi.
Lục Nghi Thanh như muốn an ủi hôn nàng một cái, đôi mắt thanh lãnh vương vấn tình yêu.
Đuôi mắt Lục Nghi Thanh vì sắc tình mà nhiễm đỏ......
Nàng đã kéo tiên tử xuống phàm trần mất rồi.
Lục Nghi Thanh nói: "Tiên Tiên, xin lỗi......"
Thật xin lỗi, không thể làm cậu vui vẻ.
Ngữ khí cực lực giữ vẻ đứng đắn nhưng cũng giống như đang khóc nức nở.
Nàng bất lực lại tổn thương.
Và tự trách đến tận cùng......
Kỳ Thư Tiên cảm nhận được trái tim đập kịch liệt, nàng thay đổi tư thế, ôm lấy eo Lục Nghi Thanh.
Ở góc này, Kỳ Thư Tiên có thể nhìn ngắm đôi mắt của Lục Nghi Thanh một cách rõ ràng, chúng ướt át, hồng hồng, còn ngấn lệ......
Người đẹp khóc thút thít, đã trộm đi trái tim nàng mất rồi.
Con ngươi Lục Nghi Thanh chứa vài phần tự trách lẫn ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn vươn tay vòng lấy cổ Kỳ Thư Tiên, hơi rướn lên, dâng lên đôi môi đỏ thắm.
Chân mày Kỳ Thư Tiên nhảy dựng, nàng gấp gáp hôn, mạnh mẽ ghim chặt môi mình lên đó, như muốn nuốt chửng miếng dâu tây đỏ rực kia vào bụng.
Kỳ Thư Tiên cảm nhận được sự phản kháng của Lục Nghi Thanh, nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục.
Kỳ Thư Tiên hôn càng sâu, Lục Nghi Thanh giãy giụa càng kịch liệt, nhưng nàng cũng không buông ra nàng, tỏ ra một chút cường thế, nụ hôn dài kết thúc, Kỳ Thư Tiên nhìn về phía đôi mắt Lục Nghi Thanh.
Con mắt hồng hồng, miệng mở to thở hổn hển, mặt cũng vì nín thở mà đỏ bừng, con ngươi Lục Nghi Thanh hiện lên vài phần kinh ngạc, có cả ấm ức, khiến đuôi mắt vừa hồng vừa ngấn nước......
Sao Kỳ Thư Tiên bỗng nhiên trở nên cường thế như vậy?!
Nhưng Lục Nghi Thanh căn bản không có cơ hội để nói hết câu, bởi làn môi ấm của Kỳ Thư Tiên đã nhanh chóng phủ lên, triền miên, dịu dàng, thật cẩn thận hôn.
Kỳ Thư Tiên thoáng nhận ra người dưới thân đang cứng đờ, nàng buông môi Lục Nghi Thanh ra, thấy đôi mắt Lục Nghi Thanh càng lúc càng đỏ, giọng nàng khàn khàn: "Lục tiên hạc, thả lỏng một chút, để mình đưa cậu về thiên đình ngắm mây được không?"
Lục Nghi Thanh không hiểu ý nàng là gì, chỉ nhíu mày cảm nhận những cảm giác khác thường của cơ thể, nhưng...... cũng thoải mái.
Thấy động tác của Kỳ Thư Tiên, Lục Nghi Thanh bặm môi, không phát ra một âm thanh nào.
Nhưng dần, nàng cũng chịu không nổi.
Lục Nghi Thanh dần xuất hiện những tiếng rầm rì, rồi thành tiếng rên bị kìm nén, nàng muốn che miệng lại, nhưng nàng...... không còn chút sức lực nào.
Vào thời khắc cuối cùng, Lục Nghi Thanh chợt nghe được tông giọng trầm thấp của Kỳ Thư Tiên: "Lục tiên hạc, cậu đã chạm tới mây chưa?!"
Ting......
Mặt Lục Nghi Thanh trong chớp mắt đỏ bừng, nàng nhẹ đẩy vai của Kỳ Thư Tiên, nhưng Kỳ Thư Tiên không động đậy tí nào.
Con ngươi thanh lãnh lệ quang lập loè, cái trán cũng mướt mồ hôi, dính ướt tóc dài, đều là tín hiệu mời gọi Kỳ Thư Tiên.
Kỳ Thư Tiên thấp đầu, nhẹ nhàng mổ mổ vành tai Lục Nghi Thanh: "Lục tiên hạc, để mình đưa cậu quay lại thiên đình sờ thêm vài đám mây nữa nhé?!"
Lục Nghi Thanh nghẹn ngào: "Chờ...... Chờ một chút."
Kỳ Thư Tiên ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, giống như không thèm để ý, nhưng tay Lục Nghi Thanh đã run rẩy mò xuống cầm lấy điện thoại, nàng tùy tiện mà tắt máy đi, rồi ném điện thoại sang một bên, đôi tay lại vòng lấy cổ Kỳ Thư Tiên lần nữa.
Tiếp điện thoại chính là Lưu Mộc Hàm.
"Cô giáo Lục? Làm sao vậy? Gọi muộn thế này có việc gì sao?"
Kỳ Thư Tiên: "??"
Mặt Lục Nghi Thanh đã hồng muốn rỉ máu, nàng sáp lại tai Kỳ Thư Tiên, nhịp thở đã có chút bất ổn: "Cậu có phải sẽ......" Hạnh phúc hơn một chút.
Kỳ Thư Tiên: "??"
Nàng chớp mắt hai cái, ngay lập tức phản ứng lại, trong lòng như có một đống lửa hừng hực, nàng nhịn không được: "Lục tiên hạc phải nghiêm chỉnh, mình không cho phép cậu phát tiếng, không được để người khác nghe thấy!!"
Lục Nghi Thanh nức nở: "Mình, mình......" Biết rồi.
Thanh âm nàng đứt quãng, nàng khẽ cắn lấy mu bàn tay phải, nuốt tiếng xuống, rầm rầm rì rì giống như mèo con.
Lục Nghi Thanh như đang khóc như đang say mê: "Tiên Tiên --"
Kỳ Thư Tiên càng "máu" hơn, Lục Nghi Thanh nàng...... Lại thêm một lần sờ được mây.
Đại não Lục Nghi Thanh trống rỗng, thật sự chịu không nổi rồi, nàng bắt đầu cầu xin, nhưng nhớ rằng không thể để tiếng lọt ra, giọng nàng yếu ớt: "Tiên Tiên......"
Kỳ Thư Tiên dừng động tác, nàng sờ sờ đuôi mắt phiếm hồng của Lục Nghi Thanh, liếm đôi môi khô khốc: "Xin tha cũng không được đâu......"
Tuy vậy, nàng tiến đến trước mắt Lục Nghi Thanh.
Lục Nghi Thanh nhìn thấy sự hưng phấn không kìm nén được trong mắt Kỳ Thư Tiên, không biết là do mắt nàng đang phủ một làn sương mờ, hay do thứ gì khác, nàng quan sát được khóe miệng Kỳ Thư Tiên đang ướt át, sáng lấp lánh.
Mặt nàng nháy mắt đỏ hơn tôm luộc.
Kỳ Thư Tiên rình rình gạt tay Lục Nghi Thanh ra khỏi miệng nàng, trên đó đã bị để lại dấu răng, còn hơi rươm rướm máu, nàng nhẹ nhàng hôn một cái, quay ra nói với Lục Nghi Thanh đang tràn đầy mồ hôi cùng nước mắt: "Lục tiên hạc, đừng nhịn nữa, mình muốn nghe --"
Không biết qua bao lâu, Kỳ Thư Tiên rốt cuộc không tra tấn nàng nữa.
Thân thể mềm mại của Lục Nghi Thanh mãi mới khôi phục chút sức lực, ngược lại Kỳ Thư Tiên đang nằm cạnh, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới, Kỳ Thư Tiên vừa nãy như biến thành một người khác. Hơn nữa...... Tại sao cậu ấy lại biết nhiều như thế?!
Kỳ Thư Tiên dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lục Nghi Thanh, như là đang dỗ trẻ con, mềm giọng thỏ thẻ: "Nghi Thanh, mình ôm cậu đi tắm một lát được không?"
Nàng tiến đến khóe miệng Lục Nghi Thanh, khẽ hôn một cái.
Lục Nghi Thanh đang trong trạng thái tê liệt, mà nàng cũng không tin Kỳ Thư Tiên có đủ sức lực để bế nổi mình.
Điều đầu tiên nàng làm là nhìn thoáng qua di động, Kỳ Thư Tiên lập tức nhe nhẻn: "Yên tâm, chị dâu cúp điện thoại từ lâu rồi."
Lục Nghi Thanh hơi yên lòng, nàng lắc lắc đầu trả lời câu hỏi vừa rồi: "Cậu tắm trước đi."
Nàng gần như đã mất giọng.
"Được." Kỳ Thư Tiên quay người đi, nhặt quần áo bị ném dưới đất lên, sắc mặt hồng hồng: "Mình...... Mình biết rồi."
Nàng vòng qua tủ quần áo lấy cho Lục Nghi Thanh một bộ quần áo ngủ khác, đặt cạnh giường, còn bộ lúc nãy thì...... thì không thể mặc được nữa.
Lục Nghi Thanh mơ mơ màng màng thấy nhìn vai Kỳ Thư Tiên, hồng cả một mảng, thậm chí còn có dấu răng...... là nàng cắn.
Lục Nghi Thanh nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục nghĩ về việc này.
Đến lúc Kỳ Thư Tiên tắm xong đi ra, Lục Nghi Thanh đã nhắm mắt, giống như ngủ rồi.
Nàng đi qua nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay Lục Nghi Thanh: "Nghi Thanh, vẫn nên tắm rửa cái đã rồi hẵng ngủ."
Lục Nghi Thanh gật gật đầu, nàng bây giờ đã trở lại dáng vẻ đứng đắn mọi khi, vừa rồi lúc Kỳ Thư Tiên vào đi tắm, nàng đã mặc lại quần áo ngủ.
Lục Nghi Thanh giãy giụa để thoát khỏi cái giường, nhưng nàng rõ ràng đã đánh giá cao thể lực của chính mình, loay hoay một hồi cuối cùng vẫn cần Kỳ Thư Tiên duỗi tay đỡ nàng.
"Nghi Thanh, để mình đỡ cậu vào." Kỳ Thư Tiên suy nghĩ, có vẻ nàng hơi quá mức rồi.
Mặt Lục Nghi Thanh tức khắc đỏ lên, vừa tức vừa ngượng, nàng tránh tay Kỳ Thư Tiên, đi đến phòng tắm.
Kỳ Thư Tiên quen Lục Nghi Thanh nhiều năm, dĩ nhiên là biết tại sao Lục Nghi Thanh lại như vậy, thấy Nghi Thanh loạng choạng đi vào phòng tắm xong, nàng đột nhiên đổi hướng qua phòng bếp.
Đến khi nàng quay lại với một bát đựng thứ đen tuyền bên trong, cũng vừa lúc Lục Nghi Thanh từ trong phòng tắm ra, con ngươi thanh lãnh sương mù mênh mông, chắc hẳn là đang buồn ngủ lắm rồi.
Lục Nghi Thanh lập tức quay sang đồ vật trong tay Kỳ Thư Tiên, nàng hít hít cái mũi, chỉ một thoáng liền nhận ra đó là gì.
Nước đường đỏ......
Lục Nghi Thanh lại một lần nữa thấy vừa ngượng vừa bực, nàng nhíu mày nhìn Kỳ Thư Tiên, chỉ thấy con ngươi Kỳ Thư Tiên sáng lấp lánh, nàng khẽ cắn môi dưới, mở lời: "Nghi Thanh, cậu muốn uống một chút không? Mặc dù nó chắc sẽ không có quá nhiều tác dụng, nhưng vẫn có thể giúp cậu khôi phục chút thể lực đấy."
Tông giọng chứa sự trân trọng và dịu dàng không thể diễn tả bằng lời.
"Lục tiên hạc, cậu đã chạm tới mây chưa?"
"Lục tiên hạc, mình đưa cậu quay lại đó được không?"
Lục Nghi Thanh không được tự nhiên mà ho khan hai tiếng, mặt mày phút chốc bình tĩnh sáng sủa hơn nhiều.
Nàng vươn tay đón lấy bát trên tay Kỳ Thư Tiên, nước đường đỏ ngọt, vị kỳ thật cũng không khó uống, nhưng hiện tại nàng cực kỳ buồn ngủ, chỉ qua loa uống mấy ngụm đã không muốn uống nữa.