Doãn Lục Lang đi lên phòng tìm nhưng vẫn không thấy Liễu Hiên. Anh đi đến bên cửa sổ, vừa mở cửa sổ ra đã thấy Liễu Hiên ngồi bên dưới xích đu ngắm hoa. Anh đi vòng ra cửa rồi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô.
Anh đặt nhẹ đôi tay mình lên đôi vai gầy của cô...
"Tiểu Hiên Hiên của anh sao vậy ?"
Liễu Hiên nhìn Doãn Lục Lang nhưng không lên tiếng, chỉ ôm chầm lấy anh.
Ít khi thấy cô tình nguyện đến như vậy, anh mỉm cười "sao vậy Tiểu Hiên Hiên ?"
'Doãn gia !'
Thấy trợ lý mang theo sắc mặt lo âu chạy vào, Doãn Lục Lang nhíu mày, anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
'Doãn gia !'
Doãn Lục Lang buông Liễu Hiên ra và khẽ cười "Tiểu Hiên Hiên đợi anh một lúc nhé !"
- Dạ !
Anh cùng trợ lý đi vào phòng sách, anh cũng đoán là có gì đó không ổn nên lạnh lùng hỏi "đã xảy ra chuyện gì ?"
Trợ lý đang sắp xếp lại từ ngữ để diễn tả cho Doãn Lục Lang hiểu rõ tình hình hiện tại.
'Chuyện là Doãn thị chúng ta đã xảy ra chuyện, nhiều nhánh đã bị thâm hụt ngân sách trầm trọng...hơn nữa hiện nay lại có quá nhiều công trình đang bị đình chỉ hoạt động, còn chưa kể đến vật tư bị mất trộm với số lượng lớn !'
Doãn Lục Lang càng nghe càng nhíu chặt mày "bắt đầu từ khi nào và tại sao lại xảy ra chuyện này ?"
'Tôi đã cho người xuống dưới điều tra, nhưng vẫn chưa có chút tiến triển gì'.
Doãn Lục Lang nắn nhẹ vùng trán "Được rồi, cậu đi làm việc của mình đi !"
Lần này thì Doãn Lục Lang thật sự mệt mỏi, Doãn thị đã lỗ đến hàng vạn tỷ, rất nhiều cổ đông rút vốn đầu tư, cha con Doãn Chí Thành và Doãn Chí Hiên làm loạn không ngừng.
…………
- Thím Vương, sao đã mấy ngày rồi mà con vẫn chưa thấy Lục Lang về nhà ?
Thím Vương thở dài rồi khẽ trả lời Liễu Hiên "tôi nghe nói gần đây Doãn thị xảy ra chuyện, cậu chủ cần phải giải quyết vấn đề của Doãn thị".
Liễu Hiên nhìn ra cửa thật lâu, cô chỉ hy vọng được nhìn thấy Doãn Lục Lang trở về nhưng mãi vẫn chưa thấy bóng dáng anh trở về, cô buồn chán quá nên ngủ say trên sofa từ bao giờ cũng không biết.
Đến lúc gần sáng, Doãn Lục Lang lê thê tấm thân mỏi mệt trở về, vừa bước vào sảnh lớn đã thấy Liễu Hiên nằm co ro trên sofa. Anh nhẹ bước đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô.
Mệt đến mấy đi nữa, gặp được cô thì bao nhiêu cơn mệt mỏi cũng đều được tan biến.
Doãn Lục Lang bế cô lên và đi về phòng, đặt cô nằm ngay ngắn trên gối rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Ngồi nhìn cô thêm vài giây rồi đứng lên đi về phía phòng sách, anh lại tiếp tục với công việc.
...----------------...
Lúc bấy giờ ở một nơi xa xôi, nơi có phong cảnh thiên nhiên đẹp như tranh.
Đó là Lĩnh Nam !
Doãn Duyệt ngồi hóng gió mát của buổi sáng sớm, trên cành vẫn còn đọng lại hơi sương. Anh cười cười khi đưa tay hứng lấy giọt sương mai long lanh "Liễu Hiên, rồi em sẽ sớm đến bên cạnh anh thôi !
'Ông chủ !'
Doãn Duyệt lạnh giọng hỏi "thế nào rồi ?"
'Thưa ông, lần này Doãn Lục Lang đã phải lỗ đến mấy trăm vạn tỷ, hắn thật sự phá sản !'
Doãn Duyệt cong môi cười "ta thấy như thế vẫn chưa đủ".
Người hầu nheo mắt, lòng thầm nghĩ "không ngờ mình đi theo lão gia bao nhiêu năm qua, mà giờ mới biết lão gia ác đến như vậy !"
Doãn Duyệt đưa tay hái lấy đóa nhị mai, lòng nghĩ đến chuyện xảy ra trong quá khứ...lão già vô dụng kia dám bỏ rơi mẹ con anh và những tên họ Doãn kia dám khinh thường mẹ con anh, Doãn thị của các người rồi sẽ không một ngày được yên ổn.
...----------------...
'Doãn gia !'
Doãn Lục Lang buồn phiền khẽ hỏi trợ lý "thế nào rồi ?"
'Doãn gia, chúng ta không thể cầm cự được bao lâu nữa, cuối cùng thì cũng phải tuyên bố phá sản thôi !'
Doãn Lục Lang thở dài "tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi sẽ cố gắng đến hơi thở cuối cùng !"
'Doãn gia à ! Càng kéo dài thì càng chết lớn'
"Cậu đã tra ra ai đứng sau lưng vụ này chưa ?"
'Là người đàn ông tên Doãn Duyệt !'
Liễu Hiên nhíu mày, cô nghe được cuộc đối thoại giữa hai người bên trong phòng sách.
- Là Doãn Duyệt, anh ta đã ra tay với Doãn thị thật sao ?
Liễu Hiên vội vã chạy đến ga tàu cao tốc, cô phải đến Lĩnh Nam. Cô phải gặp Doãn Duyệt và hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
......
Sau mấy giờ liền ngồi tàu cao tốc thì Liễu Hiên cũng đến được Lĩnh Nam. Cô bắt chiếc xe con về nơi của Doãn Duyệt, xe dừng lại trước tòa lâu đài xây dựng theo lối kiến trúc cổ kính.
Liễu Hiên bước xuống xe và đứng nhìn thật lâu rồi mới đưa tay lên nhấn chuông.
Một lúc sau người giúp việc cho Doãn Duyệt chạy ra mở cửa, thấy Liễu Hiên ngồi rầu rĩ bên khóm hoa. Người giúp việc khẽ hỏi "Thưa cô, cô cần tìm ai ?"
Liễu Hiên lạnh lùng lên tiếng "cho tôi gặp Doãn Duyệt !"
Người giúp việc ngạc nhiên và nhìn chằm chằm Liễu Hiên, vì Liễu Hiên là người đầu tiên dám phát ngôn gây sốc đến như vậy. Gặp Doãn Duyệt sao ? Không phải ai cũng có thể gặp được.
Liễu Hiên thấy người giúp việc vẫn đứng nhìn mình nên nhíu mày "sao vậy ?"
'Ờ ! Cô đợi một lúc, tôi sẽ báo lại với lão gia !'