Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 765: Có quyền giữ im lặng, thái độ cường ngạnh



Hoàng Liên là người của bộ đội đặc công, nếu xử lý không tốt, người bên trên sẽ trực tiếp nhúng tay vào.

- Có ai lại không bao che cho con lãnh đạo chứ?

Huống hồ, người có thể trở thành nữ binh đặc công được tuyển chọn trong hàng nghìn người thì chắc chắn sẽ có điểm hơn người. Người bình thường không dễ gì dám chọc vào, một là sợ bị báo thù, hai là cũng sợ bị cấp trên trù dập.

Lúc đó, hai cô sinh viên này sẽ rất rắc rối, rất rắc rối...

Từ Hạo thấy hai người không nói gì, lại lặp lại câu hỏi: “Có tiện nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Là một cán bộ cũng có chút thực quyền, nói được như vậy cũng đã đủ khách khí lắm rồi.

Tiểu Lưu thấy Đại đội trưởng nhà mình không ngại xuống nước, thậm chí còn có chút ý tử nhân nhượng cho xong chuyện, bỗng chốc cơn giận bùng phát: “Lãnh đạo, anh phí lời với mấy cô gái này làm gì? Tình hình trước mắt chẳng lẽ còn chưa đủ để chứng minh tất cả hay sao?”

“Tiểu Lưu, không phải tận mắt chứng kiến thì đừng có vội vàng đưa ra kết luận như vậy!” Từ Hạo nghiệm mặt lại, ngữ khí gần như là nghiêm khắc.

Anh ta đã ở trong quân đội bao năm nay, có tình huống bất ngờ nào chưa từng gặp qua? Anh ta đã sớm là kẻ lõi đời rồi.

Sinh viên đại học KO lính đặc công ư?

Đùa gì vậy chứ?

Chuyện này tạm thời còn chưa rõ ràng, Hoàng Liên đúng là đã bị thương, nhưng vẫn còn rất nhiều điểm khả nghi, khiến anh ta phải nâng cao tinh thần cảnh giác, cẩn thận xử lý vấn đề này.

Nhưng Tiểu Lưu không hiểu rõ suy nghĩ và nỗi lo lắng của cấp trên. Cô ta chỉ biết rằng Hoàng Liên đã bị thương rồi, còn kẻ đầu sở gây nên tôi chính là hai cô sinh viên đại học đã chết còn không chịu thừa nhận đang đứng trước mặt!

Đồng thời, tâm trạng của cô ta đối với Từ Hạo cũng rất phức tạp.

Một mặt cô ta đau lòng vì cấp trên tính tình không nóng không lạnh, ăn nói ôn hòa, nhưng đối phương vẫn còn cao ngạo vênh váo, không nói câu nào, rõ ràng là không tôn trọng anh ta.

Nhưng mặt khác cổ ta cũng thấy giận dữ thay, đường đường một Đại đội trưởng mà lại bị hai cô nhóc con gây khó dễ, thực sự quá yếu đuối!

Tiểu Lưu cảm thấy cô ta đã sắp tức chết rồi, nếu lãnh đạo muốn làm người tốt thì cứ để cho cô ta làm người xấu đi.

“Hai cổ tại sao lại ra tay với đồng chí Hoàng Liên?!”

Tiểu Lưu ngẩng đầu, ưỡn ngực, đuôi mắt cong lên, cố gắng hết sức để bản thân có khí thế nhất, nhưng kết quả lại “vẽ hổ không thành ngược lại biến thành chó”, ngay cả chính bản thân cô ta cũng cảm thấy không được tự nhiên.

“Phụt!” Hàn Sóc không nhịn được quay sang nói với Đàm Hi, “Đùa, buồn cười vãi chưởng

Đàm Hi rất lịch sự cong môi lên.

“Thì ra nữ thổ phỉ này tên là Hoàng Liên à? Cái tên nghe thật là... ha ha...”

Câm điếc mà ăn hoàng liên, đáng đời có nỗi khổ mà không nói được thành lời!

Thế nhưng sự thật đúng là như vậy!

Do bị sặc nước và dây thanh quản bị hỏng, đồng chí Thiếu úy nằm dưới đất thoi thóp thở yếu ớt muốn nói mà không nói được, lại thêm chỗ nào trên thân thể cũng bị thương, vốn dĩ không thể tùy tiện cử động được. Chỉ có lồng ngực phập phồng bất định và tiếng thở hổn hển thể hiện sự phẫn nộ và cáu giận ngập trời của cô ta.

Thế nhưng trước khi đội y tế đến có lẽ sẽ không có ai để ý đến cô ta.

Tiểu Lưu thấy hai người này không chỉ xì xào bàn tán mà còn cợt nhả cười đùa, quả thực là không coi ai ra gì, cuồng vọng đến cực điểm!

“Hai người quá đáng quá rồi đấy! Không chỉ làm người khác bị thương, mà thái độ còn lồi lõm” Tiểu Lưu tức giận đến mức ngón tay cũng run run theo, “Không tôn trọng quân nhân, không tôn trọng bộ đội, tức là không tôn trọng quốc gia! Uổng công các cô

vẫn còn là sinh viên, học hành suốt bao năm nay chui vào bụng chở hết cả rồi!”

Hàn Sóc thu lại nụ cười, mặt không biểu cảm nhìn cô ta: “Tôi nói này bà cô, là một chiến sĩ của dân tộc Hoa Hạ, tiên phong bảo vệ tổ quốc, đồng chí của quốc gia cộng hòa, từng lời nói hành động của cô đều là đại diện cho quân đội, tuyệt đối đừng có bối đen hại chữ quân nhân!”

“Tôi bôi đen ư?!” Tiểu Lưu chỉ vào mũi, giận quá hóa cười, “Cổ ngậm máu phun người!”

“Ô..” Hàn Sóc cố ý kéo dài âm điệu, “Thì ra cô cũng biết dùng từ này cơ à? Nhưng mà kẻ ngậm máu phun người ở đây là cô, chứ không phải tôi! Cô nói chúng tôi làm người khác bị thương, OK, thế chứng cớ đâu? Lấy ra đây xem nào?! Còn về thái độ, tôi nghĩ chúng tôi không nhất thiết phải giữ thái độ hữu hảo với một người đàn bà chua ngoa đanh đá không biết phân biệt tốt xấu làm

“Chứng cứ ư?” Tiểu Lưu cười lạnh, “Đồng chí Hoàng Liên vẫn còn nằm dưới đất, chỉ riêng điều đó thôi đã đủ chứng minh tất cả

rồi!”

“Ổ, nói như cổ, vậy bây giờ nếu tôi nằm xuống đất thì có phải tôi có thể tố cáo cổ mưu sát tôi đúng không? Bà cô à, tuy phỉ báng không đáng mấy tiền, nhưng cũng không đến mức để cô lạm dụng như vậy chứ?”

“Cô... cô... cả vú lấp miệng em!”

Hàn Sóc nhếch cằm lên, hừ lạnh đáp lễ.

Tiểu Lưu tức giận như muốn thổ huyết, thua trận bên này liền quay sang cầu cứu Từ Hạo, “Đại đội trưởng, chẳng lẽ anh cứ để mặc không lo vậy sao?”

“Trước tiên chữa trị cho đồng chí Hoàng Liên đã rồi nói.”

“Đại đội trưởng! Sự thật bày ngay trước mặt rồi, bây giờ phải khống chế hai người này lại!” Sắc mặt Từ Hạo hơi trầm xuống, tính cách anh ta dù có rộng lượng thế nào cũng vẫn là lãnh đạo, không cần một cấp dưới như cô ta dạy anh ta phải làm thế nào.

Nhưng Tiểu Lưu không hề phát hiện ra sắc mặt cấp trên đã xấu đi: “Đồng chí của chúng ta đã bị thương, sao anh lại không hề quan tâm hỏi han gì như vậy?”

Khóe miệng Từ Hạo khẽ giật, cô nhìn thấy tôi không hề quan tâm hỏi han lúc nào thế?

“... Nếu anh đã có quyền lực đó trong tay, vậy phải đứng ra mới đúng chứ. Cẩn thận hay thận trọng không phải là cái cớ để yếu hèn, cũng không phải là lý do để ăn trên ngồi trốc. Lãnh đạo, tôi thực sự không muốn thất vọng vì anh”

Đàm Hi nghe được những lời này suýt nữa thì vỗ tay khen hay.

Đúng là hiện ngang lẫm liệt, khí thế hào hùng!

Không ngờ bà cô này lại là một thanh niên trẻ tuổi phẫn nộ về đạo đức và xã hội, mong muốn dùng lời nói của mình để thay đổi xã hội, nhưng chỉ có điều mắt hơi bị mù dở, mồm miệng cũng không biết điều chút nào.

Đàm Hi thấy rất tò mò, người này không biết IQ và EQ thấp đến cảnh giới nào thì mới dõng dạc nói ra được những lời nói mang tính chất mất não như vậy chứ?

Chưa nói đến bộ đội, dù là môi trường làm việc nào cũng không có chỗ cho mấy kẻ “kỹ nữ giả danh thánh mẫu” này hoa chấn múa tay.

Dù sao sắc mặt Từ Hạo đã đen như đít nổi rồi.

Tiểu Lưu vẫn muốn tiếp tục huyền thuyền không ngừng, nhưng Từ Hạo lập tức quát: “Đủ rồi! Cô không nói không ai nghĩ cô cấm đâu!”

“Lãnh đạo..”

“Câm miệng!”

Tiểu Lưu trợn tròn mắt, khó thể tin được.

Từ Hạo lạnh lùng nhắc nhở: “Đây là mệnh lệnh, đừng quên thân phận của mình!”

Nếu như người có chút thông minh thì đã biết một vừa hai phải lựa chọn im lặng.

Những người trước mắt lúc này đây rõ ràng không có chút nào liên quan đến hai chữ “thông minh”: “Tuy anh là lãnh đạo, nhưng tôi không phục!”

Từ Hạo tức đến bật cười, cảm giác đắng ngắt trào lên, thì ra đây chính là người lính anh ta đã gửi gắm nhiều kỳ vọng. Anh ở trước mặt cô ta chỉ là hình tượng một người lãnh đạo “nhát gan yếu đuối”

Nói không thất vọng là nói dối.

Nhưng cũng may còn phát hiện sớm, còn tốt hơn “biết thì đã muộn” trong tương lai.

Từ Hạo thở hắt ra, trong mắt hiện rõ sự sắc bén: “Không phục? Vậy thì nhịn đi!”

Tiểu Lưu kinh ngạc không ngớt, trong lòng dâng lên cảm giác “khủng hoảng”. Cô ta biết mình chống đối lại cấp trên là không đúng, nhưng cô ta không thể nhịn được khi chứng kiến chính nghĩa bị vùi dập.

Cho dù có vì thế mà bị cấp trên ghét bỏ trù dập cũng không tiếc gì.

Đàm Hi chứng kiến hết toàn bộ sự việc, khẽ ho một tiếng. Cuối cùng cô cũng đã được chứng kiến thế nào là “kỹ nữ thanh cao” và “hoa sen trắng thịnh thế” rồi.

Hàn Sóc không hàm súc được như vậy, muốn cười thì bật cười thành tiếng, ghé sát bên cạnh tại Đàm Hi: “Con mụ này tưởng mình là sứ giả của chính nghĩa, hóa thân của ánh sáng à? Ngay cả cấp trên mà cũng muốn dạy dỗ, giỏi nhở?”

“Có lẽ cô ta chính là thánh mẫu Maria chuyển thể cũng nên” “Ha ha..” Bà đây không phục ai, chỉ phục cái dáng vẻ thanh niên nghiêm túc châm chọc người khác này của cậu đấy, đáng yêu chết đi được ấy!

Từ Hạo liếc nhìn hai người, gương mặt nóng hừng hực, dù sao ai khi bị người lạ cười đùa cũng không thể nào thấy thoải mái nổi.

Đang định chuẩn bị nói gì đó, thì đội y tế đã tới.

“Lão Từ, nói lại tình hình cụ thể đi” Một người phụ nữ trung niên mặc đồ rằn ri, tay đeo một cái bằng tay áo hình chữ thập đi đến, vừa kiểm tra tình hình thương tích của Hoàng Liên, vừa hỏi han tình hình cụ thể, để biết được nguyên nhân bệnh trạng, trị bệnh đúng thuốc.

Nhưng cả Từ Hạo cũng không biết mà!

Thấy câu hỏi của mình mãi vẫn chưa được trả lời, nữ quân y ngước lên nhìn anh ta, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“.. Tạm thời vẫn chưa rõ tình hình cụ thể ra sao?

Ánh mắt nữ quân y khựng lại, nhìn lên ống nước cứu hỏa cách đó không xa, bỗng nhiên ánh mắt thay đổi, nhìn thẳng về phía Đàm Hi và Hàn Sóc như tên bắn: “Hai cô dùng thứ đó để phun vào người ta sao?”

Đàm Hi nhíu mày, vẫn giữ nguyên tư thế trầm mặc.

Sắc mặt nữ quân y trầm xuống: “Đúng là xằng bậy! Ống nước cao áp để cứu hỏa của bộ đội còn có áp lực lớn hơn nhiều so với ống nước cứu hỏa thông thường. Hai cô lại dám lấy để phun người, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra án mạng đó!”

Hai người không nói gì.

Hàn Sóc đã hơi cảm thấy chột dạ, trước đó cô không hề biết... mà cho dù có biết cũng không thể giương mắt đứng nhìn cô em của cô bị người ta đánh được!

Cho nên kết luận lại là...

Cho dù có biết hay không, cô cũng sẽ đưa cái thứ đồ chơi này ném cho Đàm Hi, để tự bảo vệ bản thân.

Nghĩ vậy, Hàn Sóc không cảm thấy gì nữa, suy cho cùng cũng là người phụ nữ kia ra tay trước, có tàn phế cũng là đáng đời.

So sánh thì thấy Đàm Hi thản nhiên hơn nhiều, hay nói cách khác từ đầu đến cuối cô không hề cảm thấy mình lựa chọn tự bảo vệ bản thân trong tình huống như vậy có gì không đúng.

Con người ai cũng đều quý trọng sinh mạng, cô cũng không phải là ngoại lệ.

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của nữ quân y, cổ lại nhếch cắm lên.

“Đưa người lên cáng cứu thương, cố định chân tay lại, mang về đội y tế trước đã!” Nữ quân y đã giận dữ đến cực điểm. Cô ta muốn phát tác đôi câu, nhưng cứu người quan trọng hơn, không thể chậm trễ được.

Đội y tế đến nhanh rồi lại vội vàng rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Đàm Hi, Hàn Sóc, Từ Hạo và Tiểu Lưu đứng một bên vẫn còn đang cố đè nén tâm trạng.

“Tôi yêu cầu gặp huấn luyện viên Phó Kiều” Đàm Hi vẫn giữ im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, “Về nguyên nhân và hậu quả chuyện này, tôi cần những người làm chủ được đều có mặt mới có thể trình bày đầy đủ lại được. Đương nhiên nếu như đồng chí Thiếu úy tên Hoàng Liên đó có thể có mặt đối chất với tôi là tốt nhất. Trước đó, tôi có quyền giữ im lặng”

Từ Hạo nghe xong, đôi mắt hiện rõ sự ngạc nhiên.

Tuy biết cô gái này có chỗ dựa, nhưng có thể không hề cố kỵ điều gì như vậy vẫn khiến anh ta không khỏi kinh ngạc.

“Được, tôi sẽ liên lạc với trung úy Phó ngay”

“Ngoài ra, tôi yêu cầu được gặp luật sư”

“Luật sư?!”

“Đúng vậy?”

Khi Trình Vũ nhận được điện thoại thì cô ấy đang ngồi ở văn phòng thẩm định một bản hợp đồng đầu tư, do con số liên quan không hề nhỏ, đối phương lại là doanh nghiệp thuộc TOP 500 doanh nghiệp mạnh trên toàn quốc, nên không thể qua loa đại

khải được.

Đột nhiên một cuộc điện thoại gọi đến. Một dãy số xa lạ, nhiều khả năng là điện thoại quấy nhiễu, nhưng xuất phát từ sự thận trọng về bản năng nghề nghiệp, cô ấy vẫn ấn nút nghe máy.

“Alo, tôi là Trình Vũ”

“Tôi đây

“Đàm tổng?”

“U”

“Số máy này là?” Trình Vũ cau mày lại.

“Bây giờ tôi đang huấn luyện quân sự ở Tây Bình, mới xảy ra chút chuyện, không loại trừ khả năng phải thông qua pháp luật, tôi cần có có mặt”

Trình Vũ không hỏi tình hình cụ thể, đặt tập tài liệu xuống, rồi lại nhìn đồng hồ: “Được, khoảng hai tiếng nữa tôi sẽ đến nơi, gặp mặt rồi nói”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Trình Vũ gọi số nội bộ: “Linda, chị đến văn phòng tôi một chuyến nhé”

Chưa đầy một phút sau, đã có tiếng gõ cửa vang lên.

Linda: “Luật sư Trình, có chuyện gì không?” “Thông báo với phía Thân Hoa, thay đổi thời gian họp, bây giờ tôi có việc gấp cần xử lý” “Nhưng đã hẹn trước là hai giờ chiều nay rồi... tôi sợ đối phương sẽ có ý kiến”

“Vậy thì hủy bỏ hợp tác!”

Thái độ cường ngạnh của Trình Vũ khiến cô ta thẩm kinh ngạc trong lòng, cũng càng chứng tỏ rằng “chuyện gấp” này rốt cuộc nan giải đến mức có thể khiến Trình Vũ không tiếc hi sinh cả lợi ích của công ty.

Chắc chắn không thể là việc riêng, vậy thì chắc chắn chỉ có thể là... việc công!

Linda lập tức quyết đoán: “Vâng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng thu xếp”

Trình Vũ cầm túi tài liệu, bước nhanh rời đi.

“Luật sư Trình, khoảng lúc nào cô sẽ trở về?”

“Tôi cũng chưa biết.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.