Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1149: Cậu đang ở thủ đô?



Đàm Vi bắt đầu tiếp nhận toàn bộ sự nghiệp của Trương Như Thu.

Cuối tháng Chín, cô ta công khai giấy chứng nhận ly hôn lên mạng, và hai ngày sau bắt đầu đóng weibo và instagram.

Cùng với đó, trang web chính thức của Nhu yếu phẩm Cơ Linh tuyên bố1thay đổi người đại diện pháp luật. Chớp mắt đã đến tháng Mười, thu vàng rực rỡ, nhiệt độ vẫn cao mà chưa hề hạ xuống. Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh toàn dân mong chờ đến như đã hẹn. Thịnh Du áp dụng cơ chế nghỉ luân phiên, đảm bảo mỗi8nhân viên có ít nhất ba ngày nghỉ lễ, tổng tài là Đàm Hi cũng bao gồm trong đó.

Lục Chinh vung tay một cái, đã tự cho mình nghỉ lễ bảy ngày.

“... Đúng là hoành tráng quá nhỉ.” “ở nhà với em và con không tốt hay sao?” Lục Chinh kéo2cổ tay cô, ôm cô vào trong lòng. Đàm Hi thuận thể ngồi vào trong lòng người đàn ông, giơ ngón cái ra chỉ vào mũi anh: “Tốt, tốt quá đi ấy chứ.”

“Thế, anh có được thưởng không?” “Anh muốn thưởng gì nào? Hử?”

“Em.”

Muốn em.

Đàm Hi khựng lại, rồi bất chợt4lại cong môi lên. Ngón trỏ thon dài trượt từ sống mũi xuống yết hầu người đàn ông, khoanh một vòng tròn lên phần nhô ra, rồi trượt thẳng xuống dưới, mở chỗ cổ áo choàng tắm ra: “Được, em đồng ý!” “Đi!” Nói xong, anh vác người lên vai, sải bước đi vào phòng ngủ chính.

“Anh từ từ thôi!”

“Không từ từ được!”

Ngô Hạ đi ra uống nước, nhưng lại nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy về phòng gọi A Lưu. Hai đứa bé bám lấy khe cửa, một cao một thập thò đầu ra thăm dò.

Cho đến khi, phịch một cái...

Cánh cửa phòng ngủ chính từ từ khép lại.

Ngộ Hạ: “Ba khỏe quá, mommy đáng thương quá... ưm...” A Lưu: “Đừng nhìn nữa, đi vào đi ngủ thôi.” Ngộ Hạ: “Em trai này, chúng ta có nên đi vào trong đó cứu mommy không?”

A Lưu: “Cứu?”

Ngộ Hạ gật đầu: “Vừa rồi trong ba hung dữ lắm, nhỡ chẳng may ba mà tét mông mommy thì phải làm sao đây?”

Khóe miệng A Lưu khẽ giật: “Chị nghĩ nhiều quá rồi.”

Cùng lúc đó, trong phòng bà cụ Lục. Đàm Thủy Tâm vừa đắp mặt nạ, vừa xem chương trình giải trí tổng hợp.

Lục Giác Dân gấp tờ báo lại, vỗ lên chiếc tủ đầu giường, rầm một cái.

“Đúng là làm loạn!”

Tim Đàm Thủy Tâm run rẩy, suýt nữa rơi cả mặt nạ: “Đêm hôm rồi, ông còn gào cái gì thế?! Giật cả mình...” “Sao, bà không nghe thấy à?”

“Là sao??”

Lục Giác Dân nghẹn lời, vẻ ngượng ngùng lóe lên trong đôi mắt: “Thì vừa rồi, tiếng của hai đứa nó đó...”

Đàm Thủy Tâm hiểu ra, không khỏi trợn mắt lườm một cái, “Hai đứa nó tình cảm với nhau, chẳng lẽ ông không cho chúng nó thể hiện một chút được hay sao? Trước đây ông xem bao nhiêu là phim thần tượng mà giờ thành công cốc hết rồi à?”

Đúng là không có tiến bộ gì cả...

“Cuộc sống thực tế sao lại giống như trong phim truyền hình được chứ?”

“Sao lại không giống? Sáng tác văn học xuất phát từ cuộc sống, còn cao hơn cả cuộc sống, ông có ý kiến khác à?”

Lục Giác Dân hừ lạnh: “Tôi không thèm đôi co với bà!” Nhìn thời gian thấy cũng đã muộn, bà cụ dứt khoát gỡ mặt nạ ra dán lên cổ, một chút tinh hoa còn lại cũng không thể lãng phí được.

Một giây sau, bà hơi thẳng người lên, nghiêm chỉnh nói: “Lục Giác Dân, tôi hỏi ông nhé.” “Cái gì?”

“Có phải là ông vẫn có thành kiến với Đàm Hi không?”

“... Không có.”

“Có thật không?”

“Hừ! Tôi mà còn phải lừa gạt bà nữa à?”

“...” Nghe cũng đúng, “Thế bây giờ ông đang giận cái gì?”

“Hừ!”

Sắc mặt Đàm Thủy Tâm trầm xuống: “ông mà còn hừ thêm lần nữa thì đi ra phòng khách ngủ luôn đi!”

“...” Không hừ thì không hừ, nối nóng cái gì chứ? Xem bà già như bà ra vẻ kìa.

“Ông nói xem ông đã từng này tuổi đầu rồi, lo chuyện của bản thân mình cho tốt là được, còn cứ thích chỉ trỏ Đông Tây làm gì? Hai đứa nó không cần ông phải lo lắng.” “Trước mặt mọi người, giữa ban ngày ban mặt, ôm ấp tình tứ, không ra thể thống gì cả!”

Lục Giác Dân quay đầu liếc nhìn bà, thấy Đàm Thủy Tâm đã bị lời nói của mình khiến cho nghẹn họng, trong đầu bỗng thấy thoải mái.

Để rồi xem sau này còn ai dám nói ông làm chồng không có uy nữa không! Nhưng đáng tiếc, niềm hưng phấn chỉ kéo dài không quá một giây... Đàm Thủy Tâm cười lạnh: “Đồ cổ hủ.” Lục Giác Dân: “...” Một đêm mơ đẹp, ai nấy đều ngủ ngon. Kỳ nghỉ dài bảy ngày, hai đứa bé cũng không phải đến trường mầm non, mới sáng sớm đã chạy đến phòng ngủ chính.

Cộc cộc cộc... “Mommy! Bé ngoan của mẹ đến rồi...”

Đàm Hi giật mình. Người đàn ông hít một ngụm khí lạnh, “Tiểu yêu tinh, sắp bị em kẹp đứt rồi!” “Con gái đang ở bên ngoài đấy, anh nhanh lên...” “Được lắm, em bảo nhanh đấy nhé, đừng có hối hận đấy!” Nói xong, sức lực càng tăng lên gấp bội.

Ngộ Hạ đã gõ cửa đến tê cả tay nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt.

A Lưu trợn trắng mắt, làm bộ rời đi.

“Không được đi!” Cô nhóc con giương hai cánh tay ra, chắn trước mặt cậu nhóc. “Đồ ngốc, mới sáng sớm đã gọi người khác dậy rồi, cẩn thận không ba xử lý chị đấy.”

“Còn lâu ba mới thế ấy!”

“Ha ha...”

“Em cười cái gì?” “Cười chị.” “A Lưu thối tha!”

Đúng lúc đó, cánh cửa được mở ra, Lục Chinh mặc áo ngủ đứng phía sau, giống như một người khổng lồ mặt đen.

Vì bị đá xuống giường cho nên mới buộc phải kết thúc sớm, sắc mặt anh tốt được mới là lạ.

“Ba di!”

“Ba.”

“Hai con đang làm gì vậy?”

Ngộ Hạ: “Con muốn mommy.” A Lưu bĩu môi.

“Bé ngoan vào đi.” Lục Chinh nghiêng người nhường đường. Ngộ Hạ vui vẻ xông vào bên trong. A Lưu cất bước định đi theo, nhưng đã bị Lục Chinh chặn lại, “Con đợi đã, ba có chuyện muốn nói.”

A Lưu dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn, ý là: Ba nói đi, con đang nghe đây.

Lục Chinh hừ lạnh, cậu nhóc này tính khí thật là không ra gì.

“Dạo này con học ở trường có quen không?” Nhị Gia lấy ra tư thế như đang huấn luyện tân binh, rõ ràng chỉ là một câu nói, nhưng được thốt ra từ miệng anh vừa lạnh lùng lại vừa cứng rắn.

A Lưu không hề sợ hãi, nói tình hình thực tế: “Cũng tạm.” “Khụ... bây giờ các con đã là những đứa trẻ lớn rồi, không nên ngủ chung với ba mẹ nữa.” Ánh mắt cậu nhóc căng chặt lại: “Con ngủ với mẹ, không ngủ với ba.”

“Như nhau cả thôi.”

“Thế thì sao?”

“Kể từ hôm nay trở đi, hai chị em con ai về phòng người đấy.” Phòng đã được sắp xếp xong rồi, bên trong có chiếc giường nhỏ; có chăn, gối; giá sách đầy đủ. Nhưng đa số hai nhóc vẫn thích chui trong chăn với Đàm Hi, chỉ khi nào Lục Chinh cưỡng ép ra lệnh hai nhóc phải chuyển ổ thì hai nhóc mới miễn cưỡng sang phòng khác tá túc một đêm, nhưng sáng sớm hôm sau nhất định sẽ chạy sang gõ cửa, ví dụ như vừa rồi. A Lưu ngửa đầu, liếc nhìn ba: “Đây là ý của ba hay là ý của mẹ?” Nhị Gia khoanh tay, dáng vẻ ung dung, “Có gì khác nhau à?” “Ba nói không tính” Sau đó, cậu nhóc con trực tiếp len qua người Lục Chinh vào trong phòng, “Mẹ, con cũng đến rồi đấy.”

“Con trai ngoan, lên đây nào!”

Lục Chinh chỉ cảm thấy đau răng.

Thức dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng, gia đình bốn người cùng lái xe ra ngoài. Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài, đường xá thông suốt, gần như không nhìn thấy người đi làm, đa số chỉ thấy mấy người từ nơi khác đến du lịch.

Mười giờ sáng, đến trung tâm hội chợ triển lãm, hôm nay ở đây có một buổi triển lãm người máy cỡ lớn. Đàm Hi đã mua vé trên mạng, Lục Chinh đến chỗ cửa sổ bán vé lấy.

Bên cạnh có sạp hàng nhỏ bán bánh trứng gà, hương thơm cuộn đi rất xa, cô nhóc con không khỏi chép chép miệng.

“Con muốn ăn à?” “Mommy, có được không ạ?” Đôi mắt hạnh tràn ngập vẻ mong chờ.

“Sure!”

Cô nhóc vui vẻ nhảy nhót.

Cuối cùng, Đàm Hi và con gái mỗi người một phần bánh. Ngộ Hạ giống như chú chuột nhắt, miệng chụp chẹp, ăn rất nhanh.

Đàm Hi vừa ăn vừa đút cho A Lưu, còn không quên để lại một nửa cho Lục Chinh.

Lấy được vé, cả gia đình đi vào bên trong.

Từ khi bước vào bên trong, cậu bạn nhỏ A Lưu liền sáng bừng mắt lên. Đi đến khu triển lãm, cậu nhóc vô cùng tập trung, còn móc điện thoại và giấy viết ra, khi thì chụp ảnh, khi thì ghi chép. Mười hai giờ, triển lãm kết thúc. Ngộ Hạ đã ngủ trong lòng Lục Chinh, còn A Lưu vẫn không nỡ đi.

Buổi chiều, cả gia đình đi đến công viên giải trí chủ đề Hello Kitty, đập vào mắt toàn là màu hồng, các loại bánh kẹo, điểm tâm, bánh ngọt. Lần này đến lượt cô nhóc Ngộ Hạ vui vẻ phấn khích không kiềm chế được, A Lưu thầm bĩu môi. Ăn tối xong, hai đứa nhóc đề nghị đi xem phim.

Lần này mọi người cùng nhất trí với nhau, nhưng lại bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn trong khâu chọn phim.

Ngộ Hạ: “Mommy, con muốn xem phim Đại hội nhạc rối" cơ.” A Lưu: “Ấu trĩ!”

“Vậy em muốn xem cái gì?”

“ Bí mật sinh hóa 7.” “Không được! Poster phim đó nhìn đáng sợ lắm...” “Đồ nhát gan.” “Em trai thối...” Cuối cùng, Đàm Hi dẫn theo con gái, Lục Chinh dẫn theo con trai, chia nhau ra hành động. Bên này phim hai mẹ con xem kết thúc trước, hai người đi ra đại sảnh ngồi đợi, nhân tiện uống cà phê ăn bánh ngọt. “Mommy, bao giờ chúng ta lại đi Hồng Kông nữa?” Ngộ Hạ bỗng nhiên hỏi. “Tại sao con lại muốn đi Hồng Kông?” “Thì được đi tìm mẹ nuôi và anh A Thận chơi ạ!” Lúc này Đàm Hi mới nhớ ra, đã có một khoảng thời gian cô không liên lạc với Hàn Sóc rồi. Về nhà, đánh răng rửa mặt xong, vừa chui vào trong chăn, đang chuẩn bị gọi điện cho Hàn Sóc, nhưng nghĩ lại thì chuyển thành gửi tin nhắn wechat.

Đàm Hi: [gõ gõ]

Đàm Hi: Bé ngoan, có đó không?

Khoảng hai phút sau. Mẹ A Thận: Gọi anh đế [cười gian xảo

Đàm Hi:...

Đàm Hi: [vô vị] Mẹ A Thận: Cậu nhớ tớ đấy à? Đàm Hi: Đúng vậy, nhớ cậu nhớ đến phát điên, phải nam thao đây? Mẹ A Thận: Đến đây, chúng ta làm một trận Mẹ A Thận: [Chia sẻ vị trí) Đàm Hi ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào màn hình chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, “Đệch!” Cmn cậu lại đang ở ngay thủ đô sao?!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.