Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1139: Nhiễm trong dâng lên, dao trong dao trì ủ rượu



“Chân anh đã đỡ hơn chưa hả?” Nhiễm Dao đẩy bả vai anh ta, “Nặng chết đi được...” Y như lợn ấy.

Thấy cô thực sự phải cố hết sức, Sở Kiêu không dám bày trò nữa, đứng thẳng lên, thu tay về, trên chóp1mũi còn thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng của người thiếu nữ.

Mơ hồ lưu luyến, mơ hồ say mê.

“Khụ! Cũng đỡ hơn rồi.”

Nhiễm Dao thở dài một hơi, lau mồ hôi ướt nhẹp trên tóc mái. Trời ạ, cục cưng mệt chết mất rồi.

“Muốn8ăn gì nào?” Sở Kiều dò hỏi.

“Gì mà chả được.”

“Món Nhật, hải sản, sushi, lẩu, món Quảng Đông, cô chọn một thứ đi.”

Nhiễm Dao ngẫm nghĩ, “Lẩu đi.”

“Đi thôi!”

Đi chưa tới năm phút, hai người đã dừng ở trước của một quán lẩu.

“Xuyên Du2Vị?” Nhiễm Dao chớp mắt.

“Từng tới ăn với bạn một lần, không gian không tệ, hương vị cũng khá, thử không?”

“Được thôi.” Mi mắt cong cong, má lúm đồng tiền chợt hiện.

Sở Kiều nhất thời ngơ ngẩn, lại có chút si mê.

“Không vào à?”4Nhiễm Dao nhìn anh ta.

Hít sâu, kiềm chế rung động cuồn cuộn trong lòng, chàng trai trẻ mỉm cười như tắm mình trong gió xuân: “Đi thôi.”

Không thể sốt ruột, đừng làm cô ấy sợ...

Muốn ăn hết một quả táo thì cũng phải cắn từng miếng một, theo đuổi con gái thì cũng phải theo đuổi từng bước.

“Kính chào quý khách.”

“Cho tôi một phòng riêng.”

“Vâng, xin mời đi theo tôi.”

Khi cái nồi lẩu đỏ rực, bóng dầu đến tận đáy nồi được đưa lên, Nhiễm Dao không nhịn được nuốt nước bọt, “Anh là... các anh có lẩu uyên ương không vậy?”

“Xin lỗi, quán tôi không bán lẩu uyên ương, hơi cay là thỏa hiệp cuối cùng.”

Cứ thế, hai công dân thủ đô chạy tới một quán lẩu Tứ Xuyên chính tổng gọi một nồi nước cay và mười đĩa đồ ăn, sau đó, vừa thổi khí lạnh vừa ăn đến đầm đìa mồ hôi.

“Sớm biết thế đã không mặc váy đi ăn rồi.” Nhiễm Dao vừa hít khí thả hơi, vừa vươn đầu lưỡi ra, dùng tay làm quạt gió.

Giữa mùa hè đi ăn lẩu, cho dù có điều hòa thì cũng không thể tránh được toát mồ hôi, váy làm bằng vải dệt mỏng, màu nhạt nên đã sớm ướt đẫm rồi.

Dán vào da, khí lạnh thổi qua chẳng khác nào như dán lên bằng vậy.

Sở Kiêu nghe vậy liền buông đũa xuống, lấy từ trong túi xách ra một cái áo thun dài màu trắng và đưa cho cô, “Cotton hút mồ hôi, cổ vào WC thay đi.”

“Nhưng mà bên dưới...”

“Yên tâm, chiều dài đủ để cô mặc nó thành váy mà.”

Nhiễm Dao nửa tin nửa ngờ, trong phòng có WC, cô đi vào luôn.

Năm phút sau, cửa mở ra, thiếu nữ mặc cái áo thun dài bước ra.

“À... Áo có hơi rộng nên tôi đã thay đổi một chút, không kỳ quái lắm chứ?” Nhiễm Dao dò hỏi.

Suýt chút nữa thì Sở Kiều nhét luôn miếng thịt viên rau thơm vào trong lỗ mũi, sao có thể kỳ quái được, quả thực đẹp muốn chết đi được có biết không hả?

Áo thun nam khá dài, vạt áo trùm tới tận đầu gối cổ, vừa lúc có thể mặc thành váy.

Đáng tiếc, vị trí bả vai quá rộng, nếu không thay đổi một chút thì khung xương mảnh khảnh của Nhiễm Dao không thể mặc nổi nó.

Thế là xé mở cổ tay áo bên phải, thắt lại ở nách, biến thành kiểu dáng lệch một bên vai, trên eo thắt cái đai lưng của cô, nháy mắt trở nên vô cùng ưa nhìn.

“Tiểu Sơn Trà, tay nghề cô không tồi đâu.”

“Cần câu cơm mà, sau có thể quá kém được chứ?”

Sở Kiều đảo mắt, “Cô làm thiết kế thời trang?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Không... Tôi vừa gặp cô đã thấy cô có khí chất của người làm nghệ thuật rồi.”

Nhiễm Dao mỉm cười, ai mà chẳng thích được khen ngợi, cô cũng không phải ngoại lệ.

“Ngồi đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” “Ừ.” Cô lại ngồi vào ghế của mình, uống một ngụm sữa lạc, lại thuận tay cho miến vào trong nồi, dùng đũa nhấn xuống.

“Nói đi, tôi còn chưa biết tên tiếng Trung của cổ đấy.” “Suyt! Lúc ăn cơm thì không nên nói chuyện.”

“... Oh.”

Ăn xong rời đi thì trời đã sang chiều, đúng là thời điểm mệt nhất trong ngày.

Nhiễm Dao muốn về chung cư ngủ trưa một giấc.

Trước khi cố lên tiếng thì Sở Kiều lại đề nghị, “Gần đây có một cửa hàng bánh ngọt, bánh pudding xoài ăn ngon ra phết, có muốn đi không?”

Nhiễm Dao thấy hơi động lòng.

“Ăn lẩu xong, ăn cái gì mát mát vào thì thích lắm, đi thôi...” Sở Kiều đẩy cô từ đằng sau, “Có vài bước thôi mà, không xa đâu...”

Năm phút sau, hai người ngồi trong quán bánh ngọt nghe nhạc nhẹ du dương, trước mặt mỗi người là một miếng pudding xoài.

Nhiễm Dao xúc một thìa bỏ vào miệng, ngon đến híp cả mắt vào.

Ra khỏi quán bánh ngọt, bên cạnh vừa vặn có một trung tâm trò chơi điện tử, không cần đoán cũng biết, Nhiễm Dao lại tiếp tục không thể về nhà.

Đến tận khi mặt trời ngả về Tây, ráng chiều vàng cam che phủ nửa bầu trời thành phố.

“Tôi còn phải xem phim...”

“Dừng thôi! Tôi không thể tiếp tục chơi nữa, tôi còn phải làm việc, cảm ơn anh hôm nay đã chiêu đãi, tạm biệt.”

“Ơ...”

“Đúng rồi.” Nhiễm Dạo quay đầu, đứng ở ngã tư mỉm cười với anh ta, ánh hoàng hôn hắt lên người cô, lặng lẽ mà xinh đẹp, “Tên tôi là Nhiễm Dao, Nhiễm trong dâng lên, Dao trong Dao Trì ủ rượu.”

Sở Kiêu sửng ra tại chỗ, chờ đến khi tỉnh táo lại thì nào còn thấy bóng dáng người đẹp đâu nữa?

“Nhiễm, Dao?” Mặt mày đột nhiên giãn ra, “He he... Dao Dao...”

Ngày 15 tháng 8, Phúc Tường tổ chức tiệc mừng công, Đàm Hi dẫn đầu team 13 người thuộc phòng giao dịch chứng khoán của Thịnh Dụ tới tham dự.

Cùng ngày đó, cũng là ngày Đàm Vi tổ chức họp báo.

So với dáng vẻ người phụ nữ mạnh mẽ khí phách hăng hái lúc hai tháng trước đây thì bây giờ nhìn cô ta tiều tụy hơn nhiều, trát một lớp phấn dày cũng không che được quầng thâm sâu hoắm trên mắt.

Chồng cô ta là Uông Hải Thành còn không tới tham dự cùng.

“Các vị phóng viên thân mến, hiện tại đã tới giờ, xin mời ngồi vào vị trí, có thể giơ tay để đặt câu hỏi. Vâng, mời bạn phóng viên của “Tuần san kinh tế.”

“Cô Đàm Vi, xin hỏi cô có ý kiến gì về xử phạt của Ủy ban điều tiết chứng khoán không?”

“Tôi đã tiếp nhận rồi, không phải sao?” Đàm Vi mỉm cười, cố gắng duy trì phong độ, nhưng bàn tay đặt trên khăn trải bàn vẫn hơi run rẩy.

“Thế nên cô thừa nhận là đã dùng một công ty không có giá trị để thu mua công ty niêm yết, mượn chuyện này để đạt được mục đích quay vốn, thậm chí không tiếc lừa gạt dân chơi cổ phiếu...”

Người đại diện thấy vậy liền thầm than không ổn, đưa mắt ra hiệu cho nhân viên ở bên cạnh, rất nhanh đã có người lên tiếng ngăn lại, “Vâng, mời người tiếp theo, là... bạn phóng viên của báo "Giải trí Thiên Địa đi ạ.”

“Cố Đàm Vi, cô đã bị phạt cấm gia nhập thị trường, vậy sau chuyện này cô có tính toán quay trở lại màn ảnh rộng không, có dự án nào mới chưa?”

“Cuối năm nay tôi có ba bộ phim sẽ khởi quay, chưa kể hạng mục đầu tư điện ảnh.”

“Xem ra vòng tài chính và kinh tế thất bại cũng không ảnh hưởng tới sự phát triển của cô ở giới giải trí. Nhưng mà gần đây trên mạng có rất nhiều tiếng nói không hay ho, yêu cầu cô rời khỏi giới giải trí. Đối với chuyện này, cô có gì muốn nói không?”

Nụ cười trên môi Đàm Vị cứng đờ, đáp một câu khô khốc, “Thời gian sẽ chứng minh hết thảy.”

Người đại diện, “Thời gian không còn sớm nữa, buổi họp báo ngày hôm nay tới đây là kết thúc, cảm ơn các vị đã tới, xin mời tự rời đi ạ!”

“Mới hỏi được có vài vấn đề đã giải tán rồi, thế này là sao chứ?”

“Rõ ràng là lừa chúng ta, diễn trò cho quần chúng ăn dưa xem.”

“Chẳng có tí thành ý nào. Nói là xin lỗi nhưng đã nghe thấy cầu xin lỗi nào hay chưa?”

“Đàm Vi, cô không được đi...”

“Xin hỏi, lẩn bị phạt này liệu có ảnh hưởng gì đến kế hoạch phát triển về sau của cô hay không?”

“Nghe nói vợ chồng cô vừa mời đội kế toán văn phòng về làm thanh toán cho mấy công ty mà hai người đứng chung tên sở hữu, liệu có phải đang muốn phân chia tài sản, chuẩn bị ly hôn hay không?”

“Hôm nay Phúc Tường tổ chức tiệc mừng công, cô lại mở họp báo cùng ngày thế này, liệu có phải có ẩn ý thâm sâu gì không?”

“Sau này...”

Rất nhiều phóng viên xúm lại xông lên, vây Đàm Vi và người đại diện của cô ta vào giữa.

Bị mấy cái micro lạnh bằng chạm vào mặt, Đàm Vi mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Trương Như Thu tới muộn thấy tình hình như vậy thì suýt chút nữa ngất xỉu, vội đẩy đám phóng viên ra, bảo vệ con gái ở trong ngực, “Cút ngay... Cút hết cho tôi...”

Vất vả lắm mới thoát khỏi tình hình bị người vây lấy, nhìn cả hai mẹ con đều nhếch nhác không thể tả.

Ngồi vào trong xe rồi, Trương Như Thu mới mở Cốc giữ nhiệt ra, đưa cho con gái, “Vi Vi, con uống tí nước ấm đi cho thoải mái.”

“Không uống.”

“Con...”

“Hôm nay Phúc Tường tổ chức tiệc mừng công sao?”

Ánh mắt Trương Như Thu tránh né.

“Ha... Xem ra là đúng rồi... Đàm Hi cũng đi, phải không?”

“Vi Vi, con đừng đối đầu với nó nữa, coi như mẹ xin con có được không?”

Đàm Vị cắn chặt môi, ánh mắt nảy sinh sự độc ác.

Trương Như Thu nóng nảy tới mức mắt già rưng rưng, “Giờ Đàm Hi đã không còn là đứa con gái đáng thương có thể tùy tiện ức hiếp của 6 năm trước nữa, giờ nó có Thịnh Dụ, có CK, có Bản Quy, còn được sự ủng hộ của toàn thể dục gia, chúng ta lấy gì mà đấu với nó bây giờ?”

“Mẹ! Sao ngay cả mẹ cũng có thể nói vậy được chứ?”

“Con tỉnh táo lại đi, thừa nhận sự thật khó tới mức đó hay sao?”

“Không! Giờ con sẽ lập tức tới tiệc mừng công của Phúc Tường, con muốn hỏi xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Tài xế... anh có nghe thấy không hả?”

“Đàm Vi... Có phải từ nhỏ mẹ đã quá nuông chiều con nên giờ con mới trở thành người háo thắng như thế này không hả?” Trong mắt Trương Như Thu xẹt qua một tia tàn khốc, “Mặc kệ nó, cứ lái xe đi!”

“Không, con không thất bại... con không thất bại!”

“Con gái ngoan à, vấp ngã một lần thì có sao đâu chứ? Đứng lên, tiếp tục tiến về phía trước mới là khó nhất. Con định chấp nhận thua cuộc như thế này thật sao?”

Đàm Vi lắc đầu, gần như tuyệt vọng, “Con không muốn nhận thua!”

“Mẹ sẽ giúp con mà... ngoan...” Trương Như Thu rất bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên, chỉ có nụ cười hơi nhếch lên mang theo một tia quỷ quyệt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.