Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1106: Đi học mẫu giáo thôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Tháng trước, qua sự tranh thủ không biết mệt của một người nào đó mà hai đứa nhóc đã bị đưa đến trường mầm non Cẩm Hoa học mẫu giáo.

Đến trường học chỉ mất mười phút đi xe, cực kỳ tiện lợi. Đàm Hi nhìn phần giới thiệu, trường mầm non tư thục này không lâu trước đây đã nhận được một khoản tiền đầu tư lớn, không chỉ chuyển đến khu vực mới, mà còn có thêm nhiều lớp năng khiếu tự chọn cho các độ tuổi đi học, bao gồm cờ vây, cờ tướng, xếp gỗ, xếp hình, dẫn chương trình, biểu diễn, dương cầm, học võ...

Ngoài ra, hằng năm còn được tổ chức hoạt động trại hè hai lần, ra nước ngoài du lịch hai lần, và thỉnh thoảng tổ chức các hạng1mục giành cho bé và cha mẹ cùng các hoạt động vui chơi giải trí ngoài trời.

Nghe nói gần đây lại bắt đầu một lớp lập trình, làm về dự án người máy gì đó.

“Đại Điểm Điểm, gần đây hình như con trai mình rất có hứng thú với người máy thì phải?”

“Ừ, hôm qua con đến phòng anh nhìn thấy có sách lập trình” Lục Chinh đang xem báo, ánh mắt không hề dịch lên bên trên.

Đàm Hi dựa vào vai anh, nghe vậy không khỏi chép miệng: “Anh nói xem liệu có trùng hợp như vậy không nhỉ?”

Ánh mắt người đàn ông hơi khựng lại, anh thu tờ báo, nhìn cô nói: “Ý em là sao?”

“Trước đây con muốn học cờ vây, chưa đầy hai ngày sau trường học đã mở lớp cờ vây.8Bây giờ có hứng thú với người máy, trường học lại mở lớp năng khiếu lập trình gì đó. Anh nói xem, hay là trong bụng lãnh đạo cấp cao nào đó của trường có con giun trong bụng A Lưu nhà mình? Sao chuyện nào cũng khiến người ta hài lòng như vậy. Thậm chí là có chút, giống như là muốn sao được vậy ấy?”

Lục Chinh gật đầu, “Không nói thì thôi, nói ra anh cũng thấy thật là trùng hợp”

“Vậy sao?” Đàm Hi giơ ngón tay ra, nâng cằm anh lên.

Người đàn ông khẽ cọ vào, gương mặt tươi cười.

“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Đàm Hi thu tay lại.

Lục Chinh kéo tay cổ đặt vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay cô: “Anh chỉ bỏ vào đó2chút tiền đầu tư, làm một cổ đông nhàn rỗi thôi.”

“Từ bao giờ thế?”

“Ba tháng trước.”

“Em nói mà, sao bỗng nhiên trường mầm non này lại chuyển địa điểm chứ...” Không chỉ chuyển đến nơi đắt đỏ, mà ngay cả thiết bị đồ đạc trang hoàng bên trong cũng thay mới lại toàn bộ, thay đổi thành phong cách đơn giản trang nhã, đương nhiên các trang thiết bị an toàn cũng đầy đủ không thiếu thứ gì, mang đậm phong cách trường mầm non quý tộc.

Ngoài ra, còn có chế độ hạn chế chiêu sinh nghiêm ngặt, trước khi trẻ nhập học, không chỉ có cha mẹ phải nộp tư liệu về bản thân và chứng minh tài sản của mình, mà còn cần tiến hành khảo hạch văn nghệ, và các trắc nghiệm tâm4lý liên quan.

Cái gì mà tính cách cực đoan, thần kinh suy nhược, ngay cả lòng đố kỵ mạnh, tính khí nóng nảy đều không được thông qua.

Do đó đã chọn ra được một nhóm trẻ tinh anh, hơn nữa số lượng cũng không nhiều lắm.

“Ý của anh là?” Đàm Hi nhướng mày.

Lục Chinh nhéo mũi cô, ánh mắt cực kỳ vô tội: “Anh chỉ cần số lượng không nhiều, tính cách trẻ tốt, không ngờ lại giở ra lắm trò như vậy. Nhưng mà cũng được, khi xung quanh toàn những người bạn xuất sắc thì không sợ A Lưu và Ngộ Hạ học phải cái xấu”

Đàm Hi gật đầu, cẩn thận nghĩ ngợi, nói cũng đúng, không có gì sai cả.

Môi trường có ảnh hưởng quan trọng đến sự trưởng thành của trẻ, nếu không thì tại sao lại có điển cố Mạnh mẫu ba lần chuyển nhà* chứ?

*Mẹ Mạnh Tử coi trọng việc dạy con nên ba lần chuyển nhà, đến khi tìm được nơi thực sự tốt, là môi trường thuận lợi để con học hành trau dồi kiến thức mới thôi.

Do điều kiện chiêu sinh nghiêm ngặt, và học phí cao ngất ngưởng, trường mầm non Cẩm Hoa đã từng được lên hot search, kéo theo đó là rất nhiều bình luận khen chê trái chiều.

Phía chính quy ủng hộ tinh thần giáo dục, biểu hiện rằng trẻ em cần được giáo dục từ nhỏ, cha mẹ có tiểu nhiều tiền hơn cũng thấy vui vẻ.

Phía phản đổi lại cho rằng học phí quá cao, đã vượt quá năng lực chịu đựng ban đầu, là một biểu hiện của xã hội bất công.

Hai bên đấu qua đấu lại, ông nói ông có lý, bà nói bà thấy phải, sự việc được làm ầm ĩ lên suốt một thời gian dài.

Cuối cùng, trường mầm non Cẩm Hoa chính thức ra mặt bác bỏ tin đồn, xưng là một trường mầm non tư thục theo chế độ cổ phần, không phải tài nguyên công cộng mở rộng cửa mà không thu phí.

Ngụ ý rằng, muốn học cũng được, chuẩn bị cho đủ tiền, chỉ cần đứa trẻ vượt qua được kỳ khảo sát thị trường học cũng mở rộng cánh cửa đón chào.

Lúc này phong ba mới dịu xuống, người ta là trường tư thục, có đỏ mắt ghen tị cũng chẳng được gì.

Qua sự kiện đó, trường mầm non tư thục đã siêu hot ở khắp mọi nơi.

Có người tìm hiểu rõ nguồn gốc, điều tra ra được cổ đông lớn đứng phía sau là Lục Chinh liền không khỏi thấy buồn bực. Nhị Gia bắt đầu từ khi nào lại có hứng thú với ngành giáo dục thế:

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại mới thấy bừng tỉnh.

Cậu cả và cô công chúa Lục gia chẳng phải đang ở độ tuổi học mẫu giáo hay sao?

Lục Chinh thực sự vô cùng coi trọng việc giáo dục hai đứa con cưng này.

Nếu như con nhà mình có thể trở thành bạn bè của hai bảo bối được Lục Chinh cưng chiều như thế, thì sau này...

Không ít người nhìn thấy được cơ hội cực kỳ lớn ở bên trong nên lần lượt nộp hồ sơ cho con vào Cẩm Hoa học, có một số nhà con còn chưa đến tuổi, nên mượn đủ mọi quan hệ thân thích, quãng thời gian đó cánh cửa của Cẩm Hoa như sắp bị đạp đổ đến nơi.

Nhưng đáng tiếc số trẻ được giữ lại đã ít lại càng thêm ít.

Dù sao thì ngoài hạn chế về học phí, còn phải xem tố chất của bản thân đứa trẻ nữa.

Cũng chỉ có ít trẻ vượt qua được khảo hạch.

Cứ như vậy, hai chị em Ngộ Hạ và A Lưu chính thức bắt đầu quãng thời gian học mẫu giáo tươi đẹp.

Ngày đầu tiên đi học, Lục Chinh và Đàm Hi đồng loạt xuất quân, đưa hai nhóc đến tận cổng trường.

“Mommy, con không nỡ xa mẹ mà...” Cô nhóc con bĩu môi, khóe mắt ửng đỏ.

“Nào, đã nói là không khóc rồi mà” Đàm Hi giơ tay ra, chỉnh lại tóc đuôi sam cho con gái.

“Bé cưng không khóc”

“Vậy thì tốt”

“Mommy, chiều mẹ đến đón con sớm nhé”

“Nhỡ chẳng may mẹ quên thì sao?”

“Mẹ không quên đâu?

“Ngoéo tay nhé”

Đàm Hi giơ tay ra, “... Ngoéo tay hứa là làm, một trăm năm sau cũng không được thay đổi”

“Nhưng mà mommy à, con không muốn đi, oa oa oa... con muốn đi cùng mẹ... đến công ty cơ...”

Đã nói là không khóc nhưng cô bé vẫn khóc, sau đó dỗ thế nào cũng không được.

Lục Chinh tiến lên, ôm con gái vào trong lòng, “Ngoan nào, ở đây có rất nhiều bạn nhỏ, thầy cô giáo cũng rất tốt. Con gái tin ba đi, chắc chắn con sẽ thích chỗ này.”

“Không... con không thích đâu...”

“Như vậy đi, con thử đã xem sao, nếu như con không thích thì ngày mai chúng ta không đến đây nữa, có được không?”

“Thật không ạ?” Cô bé ngừng khóc, đôi mắt hạnh chớp chớp, nước mắt bên trong thi nhau tuôn ra.

“Đương nhiên rồi.”

Cô bé mím môi, “Ba hứa đấy nhé”

Lục Chinh gật đầu, “Ừ”

Hai chị em dắt tay nhau đi đến cổng trường, nói đúng ra phải là A Lưu kéo Ngộ Hạ về phía trước.

Cô nhóc đi một bước lại quay đầu lại ba lần, dáng vẻ như muốn khóc.

A Lưu: “Chỉ biết khóc”

Ngộ Hạ trừng mắt: “Em trai xấu xa”

“Đi thôi.”

“Em dữ quá đi...”

Đàm Hi nhìn theo hai chị em được giáo viên đón đi, nhất thời vô vàn cảm xúc dâng lên trong lòng, “Đại Điểm Điểm, có... có phải là em già rồi không?”

Lục Chinh bật cười, “Em cảm thấy có nên nhắc đến chuyện tuổi tác trước mặt anh không?”

“Đúng đó, em lại quên mất là anh đã sắp bốn mươi...ưm!”

Nụ hôn đến quá nhanh không kịp để phòng.

“Chế anh già à?! Hửm?” m cuối trầm khàn run run, từ tính động lòng người.

Đàm Hi nhón chân, nhào tới, cắn một cái lên môi anh, “Càng già càng dẻo dai, rong ruổi ngàn dặm”

“Vậy thì em chính là chiến trường anh muốn chiếm.”

Nói xong, vẫn muốn hôn cô tiếp, nhưng bị Đàm Hi chặn lại ở ngực.

“À ừm thì... đang ở cổng trường, cẩn thận ảnh hưởng”

Hai người lên xe rời đi.

Lại là một ngày ai bận rộn việc của người đó.

“Đàm Tổng, chào buổi sáng”

“Morning, Đàm Tổng!”

Tầng 27, cánh cửa thang máy mở ra, Lâm Tẩm chờ đã lâu thấy cô đến liên tiến lên, “Chín giờ họp các bộ phận như thường lệ, buổi trưa đã hẹn người phụ trách BQI ăn cơm, địa điểm tạm thời được định là tòa nhà tiếp khách, hai giờ chiều gặp Tổng tài Nhu yếu phẩm* Cơ Linh, bàn bạc chuyện liên quan đến IPO, ba giờ...”

* Nhu yếu phẩm: Như sữa rửa mặt, dầu gội đầu...

“Mọi lịch trình sau năm giờ hủy hết cho tôi.”

Lâm Tầm hơi ngẩn người.

“Đón con tan học, không có thời gian”

Sau buổi họp như thường lệ, Linda đi cùng Đàm Hi đến văn phòng.

“Ngồi xuống nói chuyện đi, có chuyện gì?”

Linda cười có vẻ ngượng ngùng, ngồi xuống theo chỉ thị của Đàm Hi.

“Chị uống gì? Cà phê? Hay trà?”

“Không cần đâu!” Linda xua tay, “Chỉ mấy câu là xong rồi”

Đàm Hi gật đầu, “Chị nói đi”

“Tôi nghe nói Lục Tổng có đầu tư vào một trường mầm non, có tên là Cẩm Hoa?”

“Đúng là có chuyện này”

“Con tôi năm nay ba tuổi, có thể... đến đó học lớp bé không? Vốn dĩ trước đây chúng tôi đã đăng ký cho con bé xong xuôi rồi, nhưng sau đó chuyển nhà, chỗ ở hơi xa, đi về mất hơn một tiếng đồng hồ. Tôi và ba con bé đều phải đi làm, không có thời gian đưa đón, nên đành gác lại. Đúng lúc Cẩm Hoa ở ngay đối diện nhà mới của chúng tôi, nên không biết là chúng tôi có thể nhờ qua cô đi cửa sau được không?”

Nói xong, ngay cả bản thân Linda cũng thấy ngại ngùng

“Để tối tôi nói với Lục Chinh, chắc là không có vấn đề gì đâu”

“Cảm ơn Đàm Tổng!”

“Đừng khách sáo”

Linda vui vẻ đi, còn vui hơn cả lúc lĩnh lương.

Người làm cha mẹ mà...

Hai giờ chiều, Đàm Hi vừa gặp người phụ trách BQL về công ty chưa được bao lâu thì Lâm Tâm đã gọi điện thoại nội bộ đến, “Đàm Tổng, người phụ trách của Cơ Linh đã đợi ở phòng khách rồi”

“Ừ, tôi đến ngay đây?

Đàm Hi thay quần áo, rồi dậm lại lớp trang điểm, vừa đẩy cánh cửa kính phòng họp bước vào liền thấy một dáng người đang ngồi đứng dậy từ từ xoay người lại.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.