Cùng lúc đó, trong nhà chính của nhà họ Cố. Cố Nghiệp ngồi trên sofa, ông ta đang lật xem một cuốn tạp chí tài chính số mới nhất, đột nhiên có tiếng động cơ cỡ lớn vang lên ầm ầm. Ông ta cau mày: “Chị u!” Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên vừa trắng vừa tròn chạy ra từ phòng bếp, tạp dề còn chưa kịp tháo xuống: “Ông chủ?” “Đi xem thử là ai đang chạy xe mô tô ngoài kia.” Chị u đi ra chưa được một lúc thì tiếng động cơ đã tắt. Vẻ mặt Cố Nghiệp thoáng dễ chịu lại, cúi đầu tiếp tục đọc tạp chí. Không lâu sau, chị u trở về, nhưng không phải một mình, sau lưng bà ta còn có một người đàn ông vạm vỡ to khỏe. “Ông chủ, anh... đây nói, anh ta tìm cậu Hai” Cố Nghiệp nghe thấy thế, ngước mắt lên nhìn, thấy một người đàn ông ló đầu ra phía sau chị u, tóc ngắn cũn, ngũ quan ấn tượng, giống như người nước ngoài. Sam bước ra từ phía sau lưng người giúp việc, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt Cố Nghiệp, khuôn mặt trong hơi hung dữ. Hắn ta nở một nụ cười, tỏ thái độ khiêm tốn: “Chào bác, cháu là bạn học của Cố Hoài Cẩn, đúng lúc đến Hoa Hạ làm chút việc, sẵn ghé thăm cậu ấy, có tiện không ạ?” Tuy đối phương đã cố gắng thể hiện rất lịch sự lễ phép, nhưng quả đầu như thổ phỉ và cần cổ đầy hình xăm thì chẳng thể khiến người ta thấy yêu thích được. Nhưng suy nghĩ lại, suy cho cùng vẫn là bạn học của con trai, không tiện tỏ thái độ quá lạnh nhạt được. Cố Nghiệp gật đầu, khẽ ừ một tiếng, xem như trả lời hắn ta: “A Cẩn đang ở trong phòng trên lầu hai, cậu có thể lên đó tìm nó.” Sam làm một động tác lịch thiệp: “Cảm ơn bác.” Sau đó xoay người lên lầu. Hắn ta vừa đi lên thì bà chủ Lê Diệp bước ra từ phòng sách, vừa hay bắt được bóng dáng cao lớn trẻ trung và hình xăm kín cổ, dù có dựng cổ áo lên cũng chẳng thể che giấu đi được. Lê Diệp cau mày, xoay sang nhìn chồng mình, sau đó lên tiếng hỏi: “Đấy là...” “Bạn học của thằng Hai, đến thăm nó.” “Ông để cậu ta đi lên à?” “Ừ. Có vấn đề gì sao?” Lê Diệp rót một ly nước cho mình, khẽ hớp một ngụm: “Sau này kêu A Cẩn ít tiếp xúc với kiểu người này lại, xăm đầy cả người còn ra thể thống gì nữa...” Là một tác gia nghệ thuật, Lê Diệp có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với nền văn hóa Phương Tây, tư tưởng cũng cởi mở hơn so với người cùng tuổi. Nói thật, bà không phản đối việc xăm mình, thậm chí còn cho rằng đó là họa tiết liên quan đến tín ngưỡng, đại diện cho lòng quyết tâm hăng hái của một người trong một khoảng thời gian nào đó. Nhưng ở trên người cái cậu tự xưng là “bạn học” này, Lê Diệp chỉ cảm thấy thô thiển và dung tục. Giống như bọn vệ sĩ và tay chân lấy ngoại hình ra để hù dọa người khác trong phim truyền hình, xăm mình chỉ vì khiến bản thân trông càng hung dữ hơn, tốt nhất phải đạt đến trình độ không cần ra tay cũng có thể khiến kẻ địch sợ hãi bỏ chạy “Tóm lại sau này ít để A Cẩn và những kiểu người này tiếp xúc với nhau, dù sao chẳng giúp đỡ được gì nhiều mà còn dễ hư hỏng...” Lúc này, A Sam đã gặp được Dịch Phong Tước, nhưng hắn ta lại không biết bản thân đã bị Lê Diệp chê bai thậm tệ. Hắt xì liên tục ba cái, hắn ta còn cho rằng do tối qua mở điều hòa quá thấp, làm hắn bị cảm. Dịch Phong Tước: “Tiếp tục nói.” “... À, Vâng...” A Sam khịt mũi, “Đàm Hi đã copy thành công tài liệu cơ mật, phía quân đội vẫn đang điều tra kẻ lấy cắp. Tôi đã bố trí các việc tiếp theo dựa theo lời dặn của ngài rồi.” “Ừ.” “Ngài Tước, khi nào chúng ta về Rotterdam?” Nhìn lướt qua hắn ta, sắc mặt của Dịch Phong Tước hơi dịu lại, nở một nụ cười hiếm hoi: “Lớn vậy rồi mà vẫn còn nhớ nhà?” Sam gãi đầu, “Người Hoa Hạ có câu nói, cái gì mà ổ gì đó không bằng ổ chó nhà mình, suy cho cùng địa bàn của nhà chúng ta vẫn tự do hơn.” Tầm mắt của Dịch Phong Tước nhìn về nơi xa xôi, một lúc sau, nhàn nhạt lên tiếng... “Sắp rồi.”