Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 877: Lại phái thêm hai nhóm binh lực áp sát



Phương Mãn nhớ ra rồi.

Ờ... Thấy mặt hơi đau.

Lục Chinh đảo mắt nhìn anh ta, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì: “Cậu quên rồi à?”

“Sao có thể chứ? Đùa thôi mà!” Phương Mãn đột nhiên cất cao giọng nói như cố tình nhấn mạnh cái gì, giấu đầu lòi đuôi.

Lục Chinh cũng không vạch trần anh ta, càng không muốn dây dưa mất thời gian nên lại cúi đầu đọc báo.

Trong tay anh là một bản tin vắn quân sự số mới nhất, thuộc về cơ mật cấp quốc gia, không truyền ra ngoài, không công khai, cấm tiết lộ.

Trên đó cũng đưa tin về lần diễn tập quân sự này, vị trí còn cực kỳ nổi bật...

“Cơn Lốc quét qua, quân nhân chính quy chiến đấu đối kháng với sinh viên tay mơ!” Chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ngay, suy cho cùng chênh lệch giữa “quân nhân chính quy” và “sinh viên” cũng không phải là một khoảng cách bé tí tẹo.

Thời Cảnh cũng thấy, nhẹ giọng cười khẽ: “Nghe nói lần diễn tập này bên tổng quan khu còn phải hai phóng viên trận địa tới đây hả?”

“Ů.”

“Lữ trưởng Phương đồng ý rồi sao?”

Lục Chinh gật đầu.

“Chà... Rộng rãi quá nhỉ!”

Nếu Tia Chớp thắng còn dễ nói.

Nhưng một khi thua, lại được đăng lên báo, anh ta tin tưởng không quá hai ngày, tất cả các quân khu lớn nhỏ trong cả nước đều sẽ biết tin lữ đoàn Tia Chớp - lực lượng đứng đầu của quân khu Tây Nam bị đánh bại bởi một đám sinh viên tay mơ mới chỉ được huấn luyện sơ bộ về bộ đội đặc công.

Đến lúc đó, mặt mũi trong ngoài đều sẽ mất hết, “Xem anh ta về quân khu Tây Nam rồi ăn nói kiểu gì!”

Con trai không biết cố gắng thì người mất mặt là bố già thôi.

Lục Chinh: “Cậu ta không nghĩ mình sẽ thua.” Nên mới dám cho phóng viên tiến vào.

Giờ phút này, Thời Cảnh mới cảm nhận thân thiết được sự hàm súc trong cụm từ “đào mồ chôn mình”, lập tức nhìn Phương Mãn với ánh mắt tràn đầy thông cảm.

Vừa lúc Trình Cương ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảm xúc chợt lóe qua trong mắt đối phương thì trái tim lập tức nảy lên: Ánh mắt kiểu gì thế kia?

Cảm khái:

Thương xót?

Đổng tình?

Thương hại?

Đang định nhìn kỹ thì Thời Cảnh đã rời tầm mắt, nhìn đi chỗ khác.

Trình Cương có thể suy đoán ra được thâm ý trong ánh mắt đó, trong lòng không khỏi nảy lên một dự cảm không lành.

Tóm lại chính là hoảng hốt không thôi.

“Báo cáo!” Một lính thông tin đột nhiên đứng bật dậy khỏi vị trí, chỉ vào màn hình máy tính: “Lữ trưởng, nửa phút trước có nhận được ba hàng tín hiệu từ thiết bị liên lạc, nhưng mới chuyển được hai giây đã bị gián đoạn.”

Ba hàng!

Vẻ mặt Phương Mãn rung lên, “Có tin tức của đội bảy sao?” Anh ta nhìn về phương hướng mà lính thông tin chỉ, thấy màn hình đang dùng ở giao diện tín hiệu liên lạc, ở giữa lại xuất hiện một dấu chấm than lớn đỏ lòm.

“Sao lại thế này?”

Lính thông tin: “Màu đỏ cảnh báo tín hiệu đã bị gián đoạn một cách bất thường.”

“Bất thường ư?”

“Đúng thế. Bởi vì trước khi các thiết bị liên lạc được mang đi sử dụng thì đều được trải qua kiểm tra kỹ càng, nếu phát hiện trục trặc sẽ loại ra. Khả năng bản thân máy móc xảy vấn đề là cực kỳ nhỏ, trừ phi bị tác động bởi ngoại lực, nếu không căn bản sẽ không xuất hiện tình huống này.”

“Ngoại lực gây ra?” Phương Mãn nhíu mày, chẳng lẽ là do đội bảy làm ra?

Nhưng nghĩ một chút thì lại cảm thấy khả năng này là không lớn.

Tay mơ dù sao vẫn chỉ là tay mơ, nhìn thấy quân chính quy có khi còn trốn nhanh hơn thỏ, sao dám cố ý khiêu khích chứ?

Chẳng phải là chán sống hay sao?

Hơn nữa, nếu vượt qua ba ngày, cho dù bọn họ có thẳng thì chắc chắn cũng là tìm một chỗ trốn hoặc là cả đội cùng lang thang chạy trốn khắp nơi.

Theo đó, hẳn là sẽ tận lực tránh chạm trán với quân chính quy mới đúng, vậy nên khả năng động tay động chân vào thiết bị liên lạc chiếm tỷ lệ quá nhỏ.

Nhưng ngoài dự đoán, thứ đội bảy muốn không phải là thắng được diễn tập quân sự lần này mà là... đầu của anh ta!

“Khụ!” Trình Cương thấy Phương Mãn xuất thần hơi lâu thì không khỏi ho khan một tiếng để nhắc nhở.

Phương Mãn lập tức tỉnh táo lại, nói với lính thông tin: “Có thể tra ra nguyên nhân cụ thể không?”

Cậu lính trầm ngâm trong chớp mắt: “... Trước mắt mới xác định được là do tác động từ bên ngoài, khả năng là do con người, cũng có thể là chịu hạn chế từ các điều kiện xung quanh. Hoặc là bị ảnh hưởng từ các thiết bị ở khu cấm thăm dò...

Suy cho cùng, nguyên nhân có rất nhiều, cụ thể là cái nào thì anh ta phải tự tay kiểm tra mới có thể chắc chắn được.

“Tôi nhớ rõ trung đội ba có hai bộ radio mà, có thể thử liên hệ với bộ còn lại không?”

“Đã thử rồi nhưng không được.”

Radio phải kết hợp với thiết bị đầu cuối mới có thể sử dụng được trong khu vực cấm thăm dò. Nếu khoảng cách giữa hai bên quá xa, vậy radio cũng không có cách nào dùng được.

Trình Cương, “Nói cách khác, trung đội ba trước mắt chia ít nhất làm hai nhóm để hành động, hơn nữa khoảng cách còn rất xa.”

“Không chỉ hai nhóm.” Phương Mãn dùng bút hồng khoanh tròn khu vực cấm thăm dò, “Ngoại trừ phía Bắc bị vách núi chắn đường, ba mặt Đông, Tây, Nam đều có đường ra, nếu muốn thật sự vây quét, vậy phải chia làm ba nhóm để hành động.”

Mà thiết bị đầu cuối sẽ di động theo các tổ, khi khoảng cách giữa các tổ kéo giãn ra thì bộ radio còn lại sẽ rơi vào trạng thái tê liệt.

Ánh mắt Phương Mãn trở nên nghiêm túc, nói với Trình Cương, “Lại phải thêm hai trung đội tiến vào! Cho dù có phải lật tung khu cấm thăm dò cũng phải bắt gọn đội bảy!”

“Hai trung đội?!” Trình Cương cực kỳ kinh ngạc, sau đó lập tức tỉnh táo lại, Lão Phương làm thế này là không thể nhịn được nữa, muốn mạnh tay rồi!

Nhưng, liệu có phải... quá mạnh rồi không?

Động một cái mà điểu tới ba trung đội đi đối phó với một đám sinh viên?

Nếu trước khi diễn tập mà nói ra điều này, vậy chắc chắn Trình Cương sẽ khịt mũi coi thường.

Nhưng bây giờ anh ta lại thành người chấp hành mệnh lệnh, chỉ có thể than... tạo hóa trêu ngươi.

Cho dù kết quả diễn tập có ra sao, nhưng có thể ép Lữ trưởng lữ đoàn Tia Chớp tới nước này, đội bảy cũng coi như thắng rồi.

“Đúng thế, thêm hai trung đội!” Phương Mẫn nói như chém định chặt sắt.

Trình Cương đứng nghiêm: “Rõ!”

Lục Chinh chứng kiến toàn bộ quá trình vẫn cứ bình tĩnh như thường, nhưng ẩn đường lại khe khẽ nhíu lại một cách không dễ phát hiện.

Còn Thời Cảnh lại tức cười: “Này Lữ trưởng Phương, anh ỷ lớn hiếp nhỏ như thế có tốt không đấy?”

“Hừ! Thế mà đã ngồi không yên rồi à?” Phương Mãn hơi đắc ý, “Đại đội máy bay trực thăng lục quân và doanh trại đạn đạo phòng không của tôi còn chưa có động gì mà cậu đã ở đây ầm ĩ lên rồi, nếu thật sự điều động có khi cậu còn lên trời luôn ấy chứ nhỉ?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.