Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 544: Mượn chỗ tra hỏi dê xồm



Quả nhiên, kẻ phụ trách không sợ gì cả, thậm chí còn lộ và mấy phần cợt nhả, nói: “Báo cảnh sát ư? Xin mời.”

Đàm Hi cười, giống như không để tâm đến biểu cảm cợt nhả của ông ta, chỉ nói: “Thật ra mấy chị em đây cũng không phải rắp tâm muốn gây chuyện, người ta nói mở cửa lớn để làm ăn mà, chúng tôi cũng biết quy củ này, sao lại chặn đường phát tài của các anh chứ đúng không?”

“Hô, cô gái xem ra biết điều đấy, nhưng gây ra chuyện vậy... không dám khen.”

Người phụ trách này là lão cáo già, tuy tướng mạo xấu xí, nhưng cách nói chuyện lại điêu luyện cực kỳ.

Đàm Hi mỉm cười: “Chuyện đến mức vậy cũng không phải điều tôi muốn thấy, nhưng việc đã đến thế này, đâu thể để mấy cô gái tụi tôi cắn răng chịu thiệt đúng không?”

Sắc mặt người phụ trách hơi trầm xuống, “Cô muốn gì?” Nhưng không nhắc để cô báo cảnh sát nữa.

Nếu có thể giải quyết hòa bình, ai lại muốn kinh động đến cảnh sát chứ?

Sợ hay không là một chuyện, nhưng rắc rối hay không lại là chuyện khác.

Đàm Hi cũng nghĩ đến điểm này, vì thế không lấy uy cảnh sát để áp chế đối phương nữa, thấy tình huống khá hơn thì thôi, ứng phó nhượng bộ.

“Tôi thấy thế này...” Cô trầm ngâm một lúc, khẽ nở nụ người, “Rất đơn giản, cho tôi mượn chỗ ông một chút, xử lý xong hai thằng rác rưởi này thì chị em tôi tự rời khỏi, nhưng trong thời gian đó, chỉ được vào không được ra. Rất mong hợp tác.”

Người phụ trách không bày tỏ thái độ gì, ngửa cái đầu láng bóng mặt nọng đó lên hừ một cái, thái độ vẫn phách lối cao ngạo, nhưng trong mắt đã thoáng qua sự cân nhắc.

Đàm Hi tiếp tục mở miệng: “Để bù dắp cho sự bất tiện này, sau khi xong việc, mỗi bàn tặng một chai rượu vang, mọi người thấy sao?”

Những chỗ như vậy ngoài phí bàn ra, tất cả đều kiếm tiền bằng rượu, trong đó rượu vang là đắt nhất.

Nếu trong yêu cầu đã nhắc tới “Chỉ được vào không được ra”, thì việc bù đắp tuyệt đối cần phải có.

Vì vậy, Đàm Hi mở miệng đề ra.

Đám đông đều đồng ý, người phụ trách thấy có lợi, đương nhiên gật đầu đồng ý, chỉ là: “Cô giữ mấy người này ở đây, chỉ được vào không được ra, không lẽ nghi ngờ trong đây có người sai khiến?”

Người phụ trách lùn mập dáng vẻ đùa giỡn. Có lẽ là thái độ Đàm Hi tốt, lại đem lại một lợi ích không nhỏ cho ông ta, nên miệng lưỡi cũng không sắc bén nữa, ngược lại có phần trêu đùa.

Đàm Hi cười càng lớn hơn, nhún vai: “Biết đâu đó?"

“Hơ, hình như mấy cô gái bây giờ toàn mắc chứng hoang tưởng bị hại.”

Đàm Hi không cãi lại, nhưng có một điều cô biết rất rõ. Lúc nãy khi cô quan sát căn phòng, đã nhìn thấy Tiếu Lan có vẻ thấp thỏm thậm thụt trong đám đông, không thể không khiến cô không nghi ngờ.

“Được, cho cô 15 phút để giải quyết mấy thằng rác rưởi.”

Người phụ trách khẳng khái vẫy tay, hai anh chàng vệ sĩ rời khỏi, chắc là đi đóng cửa.

Giờ đây, Tiếu Lan muốn chạy cũng không được, chỉ thể rụt đầu núp trong đám đông, trong lòng đã chửi mắng Đàm Hi biết bao nhiêu lần, hận đến cắn răng nghiến lợi.

Đàm Hi ngồi xổm, động tác trên chân không hề thả lỏng. Người đàn ông đã đau đến toát cả mồ hôi, “Nói, ai kêu anh làm chuyện này?”

Tiếu Lan nghe vậy, chỉ cảm thấy kinh hãi tim đập thình thịch.

Không... sao cô ta biết được?

Trong sàn nhảy thường xảy ra những chuyện như vậy, không thể nghi ngờ cô được. Tiếu Lan tự mình an ủi.

Nhưng trong lòng đã hốt hoảng vô cùng, dường như có chuyện lớn sắp xảy ra.

“Tôi... không biết...” Người đàn ông vừa kêu thảm, vừa thốt ra vài chữ ngắn ngủi.

“Oh, cứng họng đấy nhỉ, xem ra nhận của kẻ đó không ít.”

Trái tim người đàn ông bị đạp thịch một tiếng, những 3000 đồng lận đấy, cả tháng lương của hắn ta...

“Nhưng, nhiều tiền thì cũng phải có mạng để hưởng thụ, anh nói đúng không?”

“Không lẽ cô muốn giết tôi?!”

Đôi mắt Đàm Hi lạnh lùng, “Đương nhiên tôi không giết anh được rồi, phạm tội đấy. Nhưng,“ cô dùng mũi chân chọc chọc, người đàn ông đau điếng mặt mũi méo mó, “Hại anh phế, thì có thể làm được.”

“Cái này... cũng là phạm pháp!”

“Chúng ta có thể kiểm tra vết thương,“ Đàm Hi hiểm ác nhếch môi, thầm thì đủ để hai người họ nghe thấy: “Tôi có thể bảo đảm, kết quả xét nghiệm đều sẽ bình thường, nhưng cả đời anh đừng hòng nghĩ đến việc lên súng bóp cò nữa, tin không?”

“Cô!”

“Tôi nói thật, dù gì chuyện này cũng không phải lần đầu, một lần biết hai lần quen, từ từ rồi cũng sẽ nghĩ ra cách thôi.”

Người đàn ông lộ vẻ mặt khó xử.

Đối phương còn chưa đưa hết nửa còn lại cho hắn, nếu nói ra, 1500 đồng khả năng sẽ mất.

Nói?

Không nói?

“A, anh nói xem anh gắng gượng ở đây có ý nghĩa sao? Chung quy, kẻ muốn chọc tôi là ai đó, còn người chịu tội lại là anh,... chậc chậc đáng thương quá!”

Người đàn ông bị đả kích, trong mắt lộ vẻ hận thù.

Đúng vậy, nếu không phải do con nhỏ đó kêu hắn chọc bà cố nội này, thì của quý của hắn sao có thể bị đạp, trước mặt bao nhiêu người mang cái danh kẻ háo sắc chứ?!

“Nói hay không?” Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ chán chường, “Tôi đã không còn kiên nhẫn nữa, nói không chừng, vừa bước ra khỏi cửa anh đã bị giao nộp vào tay cảnh sát, giam không được vài năm, thì cũng ngồi tù dăm ba tháng!”

“Không được gọi cảnh sát! Tôi nói... là một cô gái, cô ta kêu tôi quấy rối cô, tốt nhất...”

“Tốt nhất sao?”

“Tốt nhất đưa cô lên giường!”

Nụ cười Đàm Hi trở nên lạnh lùng, “Người đó có ở đây không?”

“Có!”

“Chỉ cho tôi xem.”

“Chính là cô ta!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.