Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 151: Hi hi yêu kiều, không thể chống đỡ nổi



Có người có kinh nghiệm liền nói ra nửa câu kia.

“Là ly rượu đó...”

Cả căn phòng lâm vào yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Tần Thiên Lâm, rồi sau đó chuyển sang phía cậu chủ Vương kia.

“Bay bay... Ha ha... Tôi muốn bay...” Cả một phòng lớn như thế mà chỉ có tiếng cười điên khùng của cô gái, không biết khi nào, mọi thiết bị âm thanh đã bị tắt hết.

“Anh Vương.” Tần Thiên Lâm lạnh nhạt nói, “Anh không nghĩ là anh nên có lời giải thích gì đó với tôi sao?”

Người trong giới đều biết, nơi có mặt cậu chủ Tần không bao giờ được xuất hiện hai thứ, một là súng, một cái khác chính là thuốc phiện!

Rõ ràng là Vương Luân đang tìm chết rồi!

“Tôi... tôi không rõ lắm... Tất cả là do con đĩ này tự làm, không liên quan gì tới tôi!”

“Phá hỏng quy củ thì phải chịu trừng phạt, đúng không?”

“Cậu Tần, cậu tha cho tôi đi, tôi... thật sự không biết mà!”

“Người do anh mang tới, xảy ra chuyện thì cũng nên hỏi thăm từ anh, hiểu không?”

Tần Thiên Lâm đứng lên, sửa sang lại ống tay áo: “Quy củ cũ, mười bình rượu xái hoặc gặp nhau trong cục cảnh sát, anh tự chọn đi.”

Vương Luân thật sự chỉ muốn chết cho xong, trên thực tế, hắn cũng chẳng cách cái chết bao xa nữa.

Uống hết mười bình rượi xái, nếu gặp may thì sẽ chỉ thủng dạ dày, xui xẻo hơn sẽ trúng độc cồn, lập tức rơi vào trạng thái sốc.

Dù sao, hắn cũng không phải kẻ đầu tiên phải làm theo quy định này, tất cả những kẻ từng bị trừng trị đều phải vào bệnh viện mới hết chuyện.

“Năm giây cuối cùng...”

“Tôi uống!”

Khóe môi khẽ cong lên, “Chúc anh may mắn. Mọi người giám sát nhé, video chuyển tới điện thoại của tôi. Về sau ai dám hợp tác làm ăn với Vương Thị thì đừng trách tôi trở mặt vô tình.”

Mọi người đều liên tục vâng dạ.

Mặt Vương Luân xám như tro tàn.

Tần Thiên Lâm cầm áo khoác ra khỏi phòng, vừa ra tới trước cửa lại dừng bước: “Con ả kia ở đâu ra?”

“Là nhân viên của cửa hàng này.” Có người đáp.

“Gạch tên.” Nói xong liền nhanh chóng rời đi, quần tây thẳng tắp biến mất ở cửa, bóng dáng xa dần.

Mọi người thổn thức, trước giờ cậu chủ Tần luôn thương hoa tiếc ngọc, sao hôm nay...

Ra khỏi câu lạc bộ đêm, sắc trời đã tối.

Nhớ tới cuộc điện thoại không gọi được trước đó, khẽ mắng một câu, lại lấy điện thoại di động ra, sau khi mở khóa liền mở nhật ký cuộc gọi ra.

Gọi lại.

“Rất xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi...”

Ngắt máy, lại gọi.

“Rất xin lỗi, số điện thoại...”

Không tin, lại gọi tiếp.

“Rất xin lỗi...”

“Rất xin...”

“Rất...”

“Shit! Đàm Hi! Thật muốn bóp chết con mẹ nhà cô!”

“A, xin lỗi, tôi không phải con kiến, tay anh cũng chẳng lớn đến thế đâu.”

Soạt ---

Thông... thông rồi?!

“Em... Đang làm gì?” Sau một hồi ngây ngốc, cậu chủ Tần liền hỏi một câu như thế.

Không chỉ có Đàm Hi sửng sốt mà chính hắn cũng đần người ra.

“Ực...” Mùi rượu xộc lên, thần trí cũng chẳng còn minh mẫn nữa, hắn kéo cà vạt, cởi cúc áo cổ, dưới chân vẫn cứ lâng lâng không khống chế được.

“Tần Thiên Lâm, anh không bị bệnh rồi đấy chứ?”

“Ờ...” Hắn hắng giọng, “Hơi say rồi...”

“Nếu đầu óc anh không tỉnh táo lắm thì có chuyện gì ngày mai hãy nói đi.”

“Khoan đã! Em đừng cúp máy...”

Đàm Hi kẹp điện thoại, nhét một miếng bánh quy vào trong miệng, “Ó ắm ì ánh i.”

“Cái gì?”

Nuốt xuống, chép miệng: “Bảo anh có rắm thì đánh đi.”

“Đang ăn gì à?”

“Liên quan chó gì tới anh.”

Tần Thiên Lâm tìm được chỗ đỗ xe của mình, nghiêng người dựa vào đầu xe, “Cô là vợ của tôi, sao lại không liên quan gì tới tôi chứ?”

“Không thấy xấu hổ à?”

“Ha ha... Giữa vợ chồng với nhau, thỉnh thoảng không biết xấu hổ cũng bình thường mà.”

Một miếng bánh quy mắc nghẹn trong cổ họng, Đàm Hi nôn khan, đồ ăn từ kiếp trước cũng sắp bị cô nôn ra hết rồi.

Ánh mắt người đàn ông căng thẳng: “Em có thai à?”

Đàm Hi: “...”

“Của ai?”

“Anh đúng là đồ thần kinh!”

Bỗng dưng thở phào: “Chỉ đùa tí thôi mà.”

“Tần Thiên Lâm, đầu óc anh bị nhúng vào phân lợn hả?”

“...”

“Mẹ kiếp, ai nói đùa với anh hả? Ai thèm nói đùa với anh? Cút ngay---”

“Đàm Hi! Ông đây là người đàn ông của em đấy!”

“Đừng có tưởng bỏ!”

Tần Thiên Lâm hít sâu một hơi rồi cười lạnh: “Đừng quên, chúng ta đã cưới rồi.”

“Đáng tiếc, vẫn chưa đăng ký kết hôn. Nói trên phương diện luật pháp, bà đây và anh đếch liên quan tới nhau một xu nào nhá!”

“Đàm Thị nhà em còn muốn góp vốn không thế hả?”

“Không muốn đấy! Đàm Thị có phải do tôi làm chủ đâu, có lợi nhuận hay không cũng chả liên quan gì tới tôi. Nếu để tôi nói thì tôi khuyên nhà anh mau thu hồi đầu tư đi, càng nhanh càng tốt, miễn để lão chú vong ân bội nghĩa kia của tôi chiếm được lời...”

Tần Thiên Lâm ngơ ngẩn: “Em...” Sao tự nhiên lại biến thành thế này?

Lúc trước, bộ dáng nhẫn nhục vì muốn có được lợi ích toàn vẹn của cô vẫn còn hằn in trong trí nhớ của hắn, sao trong chớp mắt đã như đổi thành một người khác thế này.

Rõ ràng cô chính là Đàm Hi, không thể nào sai được!

Tại sao lại như thế?

Trước mắt người đàn ông hơi choáng váng, đầu óc như phình lên, suy nghĩ quẩn quanh thành một nút thắt, không thể tháo gỡ, cũng không biết nên cắt từ chỗ nào.

“Đừng giận dỗi nữa, về nhà đi...”

“Ha, anh đùa cái quái gì thế hả? Bà đây không phải chó nhà họ Tần các anh, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi đâu nhé!”

“Ai bảo em là chó? Con mẹ em đang chửi ai thế hả?”

“Ha, nghe ra rồi à? Được, tôi cũng chẳng thèm quanh co lòng vòng với anh, tôi chửi cả nhà anh đấy!”

“Đàm Hi, em đừng có quá đáng!” Tiếng rít gào vang vọng trong bãi đậu xe, vừa bực bội là vừa có một chút như là... giận dỗi?

Tại sao lại thay đổi thất thường như thế?

Hắn đã cho phép đâu, hắn đã đồng ý đâu cơ chứ?

“Ông đây mà là chó thì em cũng là chó cái nhé!”

“Xin lỗi, tôi họ Đàm, anh họ Tần, chúng ta không phải người cùng nhà, cảm ơn!”

“Anh không cãi nhau với em nữa, tự tìm thời gian quay về nhà đi.” Giọng đầy mệnh lệnh, nghe cực kỳ chói tai.

“Nằm mơ.”

“Ngày mai, anh sẽ tới thẳng Vệ gia.”

“Anh dám!”

“Đàm Hi, không tin thì em cứ chờ xem.”

“Được, vậy giờ tôi sẽ đi ngay lập tức.”

Người đàn ông nghiến răng, “Rốt cuộc em muốn như thế nào đây hả?”

“Bảo mẹ anh và Tần Thiên Mỹ xin lỗi tôi, nếu không thì có chết tôi cũng không về. Đừng nghĩ là tôi chỉ nói mồm, không tin anh cứ chờ xem.” Đáp trả lời nói y chang.

“Bọn họ xin lỗi xong thì em sẽ về đúng không?”

“Sau năm ngày nữa.”

“Được voi lại đòi tiên!”

“Thế thì giờ tôi sẽ đi, thành phố này nói lớn thì không lớn, nhưng nói nhỏ cũng chẳng nhỏ đâu, kiểu gì cũng có thể kéo dài năm ngày.”

“Em...”

“Còn nữa, nếu anh dám tới Vệ gia, bà đây sẽ không để yên cho anh!”

Tần Thiên Lâm rất bực bội, nghiến răng nghiến lợi: “Tại... sao... không thể ngoan ngoãn một chút hả, cứ nhất định phải đối đầu với anh?”

Đàm Hi cười nhạo, mỉa mai: “Ngoan ngoãn để Tần Thiên Mỹ hãm hại, hay là ngoan ngoãn để anh đánh? Tần Thiên Lâm, anh bị bệnh không nhẹ rồi.”

Nói xong, kết thúc cuộc gọi.

“Anh sẽ không thế nữa... Alo? Đàm Hi?! Fuck!”

Lại gọi lại, kết quả đã tắt máy.

Gã đàn ông đấm một cú lên mui xe, gân xanh nổi đầy trán.

“Đàm Hi... Đàm Hi... Đàm Hi...” Tiếng sau trầm thấp hơn tiếng trước, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nghiến răng quanh quẩn trong gara.

“Hắt xì---”

Đàm Hi xoa mũi, chắc chắn tên biến thái họ Tần kia đang chửi cô rồi!

Có điều, tâm tình của bà cô nhỏ vẫn rất tốt, thích chửi thì cứ chửi đi, tốt nhất là tức đến nỗi bị bệnh tim luôn...

Cầm điện thoại lên, xoay người rời khỏi ban công.

Vừa về tới phòng khách liền thấy Lục Chinh đi từ trong thư phòng ra, cô chạy chậm tới bên cạnh anh, đáng tiếc hai tay đều đang đau, nếu không nhất định sẽ cầm lấy tay anh mà lay cho xem.

“Cậu ơi, cháu đói rồi...”

Duỗi tay, lau vụn bánh quy ở khóe miệng cô, ánh mắt của người đàn ông mềm mại, “Muốn ăn gì?”

“Cay. Gọi cơm hộp ạ?”

“Nấu mì.”

“Nhưng mà vú Trương có ở đây đâu!”

“Anh làm.”

Mắt Đàm Hi sáng rực, muốn duỗi tay cầm lấy tay anh, nhưng vừa giơ lên đã đau đến mức phải hít một hơi thật sâu.

“Đã bảo em đừng lộn xộn rồi mà.”

“Anh quát em!” Thiếu nữ bẹp miệng, “Chỉ biết quát em thôi!”

“Không quát em không nghe.”

“Còn lâu ấy!”

Lục Chinh đau đầu, trong mắt ngoại trừ bất đắc dĩ thì chỉ còn chán nản.

Nói nặng một chút thì cô bảo là quát, nước mắt lấp lánh như sắp chảy ra tới nơi, anh thật sự chẳng có biện pháp nào với cái đồ hay làm nũng này cả.

Đánh ư, không ra tay được.

Mắng chửi ư, cũng không nhẫn tâm.

Huấn luyện tân binh cũng chẳng mệt như thế này.

Có thể khái quát bằng một câu rất thịnh hành trên Internet: Trong lòng cục cưng có nỗi khổ nhưng cục cưng lại không nói nên lời.

Đàm Hi liếc trộm anh, đầu tóc bù xù cọ loạn vào ngực ai kia: “Em nghe lời là được mà, anh đừng nóng giận nữa...”

Đấy!

Chỉ cần làm nũng như thế là sự hờn dỗi trong lòng anh chẳng còn giữ nổi nữa, hoàn toàn tan biến.

Đây là lý do tại sao ông chú già lại bị những cô bé con chinh phục, giữa những người yêu nhau thì hay có cãi cọ, nhưng cha thì vĩnh viễn sẽ không so đo với con gái.

Lục Chinh cảm thấy mình xong rồi....

Bởi vì, căn bản là không thể chống đỡ nổi.

Không có người đàn ông nào chống cự được sự dụ dỗ và quyến luyến ấy, yêu như tình lang, kính như phụ huynh, đây là cái mà anh nhìn thấy được trong ánh mắt của Đàm Hi.

Si mê, lún sâu, không thể kiềm chế được.

“Đừng nghịch nữa, nghe không?”

Đàm Hi gật đầu, tươi cười ngoan ngoãn.

“Ra sô pha ngồi chờ đi.”

“Không, em đi vào bếp với anh.”

Người đàn ông lạnh mặt.

“Cậu ~”

Cuối cùng, cô vẫn đi theo vào như cái đuôi.

Rửa nồi nấu nước, đập tỏi thái hành, hai cái bát, một cái nhiều ớt cay, một cái nhiều xì dầu.

“Anh thích ăn dấm à?”

“Đồ ngốc, đó là xì dầu.”

“À. Thế anh thích xì dầu sao?”

“Ừ.”

“Tại sao ạ?” Nói thật, trừ việc có thể làm gia tăng màu sắc ra thì Đàm Hi chẳng cảm thấy xì dầu có hương vị gì hết.

“Trước kia, ở bộ đội, hay ăn xì dầu trộn cơm.”

Đàm Hi nuốt nước bọt, “Là đổ xì dầu vào cơm, trộn lên rồi ăn ấy á?”

“Ừ.”

“Có hương vị thế nào?”

“Mặn chát.”

“Thế sao không dùng muối?”

“Bởi vì xì dầu có màu sắc.”

Cô ồ lên một tiếng, “Nhưng mà, sao đi bộ đội thì lại ăn cái đó?”

“Động đất ở Vấn Xuyên, lương thực dự trữ đều phải đưa tới nơi bị thiên tai để cứu trợ hết.”

“Vậy các anh ăn như thế trong bao lâu?”

“Một tháng.”

Đàm Hi khiếp vía, “Không có đồ ăn? Chỉ ăn cơm với... xì dầu á?”

“Ừ.”

“Khụ khụ... Tôi có thể phỏng vấn ngài một chút là lúc đó ngài có cảm giác thế nào vậy?”

“Khó ăn.”

“Hết rồi?”

“Hết rồi.”

“Thế sao giờ vẫn còn muốn ăn? Không phải là nhìn sẽ thấy buồn nôn sao?”

“Thói quen mà thôi.”

Đàm Hi chớp mắt, cô không phải bộ đội nên không thể hiểu được tư duy và hành vi của bọn họ.

“A, sôi rồi kìa...”

Lục Chinh mở nắp vung ra.

Đàm Hi đột nhiên nhớ tới một truyện ngắn ở trên mạng.

“Cậu, cháu kể chuyện cười cho cậu nghe nhé?”

“Ừ.”

“Tiểu Minh hỏi mẹ, tại sao “bên dưới” của con lại cứng? Bà mẹ rất xấu hổ đáp: Vì Tiểu Minh là con trai. Tiểu Minh lại hỏi, tại sao “bên dưới” của chị lại không cứng. Bà mẹ bảo, bởi vì chị là con gái. Tiểu Minh vui vẻ nhảy dựng lên: Thế sau này con sẽ luôn ăn “bên dưới” của chị!”*

*Phần này tác giả lợi dụng sự đồng âm để chơi chữ, nguyên văn sẽ là “Tiểu Minh hỏi mẹ, vì sao mì con làm lại cứng? Bà mẹ rất xấu hổ đáp: Vì Tiểu Minh là con trai. Tiểu Minh lại hỏi, thế sao mì chị làm lại không cứng? Bà mẹ đáp, vì chị là con gái. Tiểu Minh vui vẻ nhảy cả lên: Vậy sau này con chỉ ăn mì chị làm thôi!”

“Ha ha ha...” Nói xong liền cười ha hả.

Hơi thở của người đàn ông trở nên căng thẳng, má cứng lại như sắt.

“Cậu? Cậu làm sao thế?”

“Đàm Hi, em càng ngày càng kỳ cục rồi đấy!”

“A ~ thì ra anh cũng hiểu.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.