Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1179: Ngày về chưa biết, nụ hôn ngọt ngào



Kiếp trước?

Cố Miên thấy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi sâu hơn. “Cần qua đó chào hỏi không?” Nhìn lướt qua đôi nam nữ đang ôm nhau ở phía xa, ánh mắt Dịch Phong Tước khẽ tối màu.

Đều là người treo tính mạng nơi nòng súng, nhưng Lục Chinh lại may mắn hơn bất kỳ ai, không chỉ an toàn1rút lui, mà còn có cả vợ và con.

Thật khiến người ta... ganh tị.

Có lúc, thậm chí hắn ta nghĩ rằng, nếu đứa em trai ngốc này của mình có thể độc ác hơn một chút, giữ Đàm Hi ở lại bên người thì có khi nào Lục Chinh sẽ bị suy sụp hoàn toàn không? “Lôi Thần” điên cuồng...

Việc8đó chắc chắn rất thú vị!

Chào hỏi ư?

Cố Miên khựng lại, rồi lắc đầu: “Không.” Có thể đứng từ nơi xa nhìn ngắm cô ấy hạnh phúc đã là kết quả tốt nhất rồi, không thể mơ mộng nhiều hơn nữa.

Dịch Phong Tước: “Tùy em.”

Hắn ta không giống Cố Miên, nếu thật sự muốn thì sẽ không tiếc mọi giá.2Cứ như có thứ gì đó từ trong máu lúc sinh ra đã luôn thôi thúc cướp đoạt lấy, không lúc nào không kêu gào.

“Anh, đi thôi.”

“Cuối cùng cũng chịu trở về rồi à?” Cố Miên rũ mắt, khuôn mặt dịu dàng toát lên vẻ cô đơn.

Dịch Phong Tước không nói gì nhiều thêm. Không lâu sau, một chiếc Cadillac4màu đen dùng trước mặt hai người. Lão Kbước xuống từ ghế phó lái, “Ngài Tước, cậu Hai.” “Đã sắp xếp xong hết chưa?”

“Máy bay trực thăng luôn sẵn sàng đợi lệnh vào mọi lúc.”

Dịch Phong Tước khẽ ừ, ngồi vào xe. Cố Miên đi theo sau, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn về hướng nào đó.

“A Sam, lái xe.”

“... Vâng.”

Tuyết đầu mùa rơi trong im lặng, phủ một lớp vải bạc lên đất mẹ bao la.

Chiếc xe màu đen đến trong lẳng lặng, lại ra đi trong yên ắng.

Lão K: “Ngài Tước, bây giờ đi ra sân bay sao?” Dịch Phong Tước: “Mọi người về thẳng Rotterdam, chuyện của tập đoàn tạm thời giao cho A Miên xử lý.” A Sam giật mình, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Lão K. Hắn ta cắn răng lên tiếng: “Vậy ngài...”

“Đi một chuyến đến tỉnh Thanh.” “Anh, anh muốn làm gì?”

“Tìm người.”

Cố Miên trầm mặc, “Vậy ngày về...”

“Chưa biết.”

Thánh Tuyền Thiên Vực, trong biệt thự. Bà cụ lên mạng học được một món đồ ngọt của phương Tây, bây giờ đang thực hành, Lục Giác Dân phụ bà một tay.

“Bột mì làm bánh cake.”

“Làm bánh cake?” Ông cụ vươn cổ ra tìm trong tủ bếp.

“Bên phải, thứ ba, bao màu vàng.” “Khụ, sao bà không nói sớm!” Lục Giác Dân lấy ra, đưa cho bà.

Đàm Thủy Tâm ngước mắt lên, liếc nhìn ông: “Lỗi của tôi?”

“Làm gì có? Là do tôi không thạo việc.”

“Biết vậy là được.”

Bên này, hai ông bà cụ, một chịu đánh một chịu bị đánh, chung sống hòa hợp. Bên kia, hai đứa nhóc đang ngồi trên sofa, đầu chụm vào nhau, thì thầm to nhỏ.

“A Lưu, chỉ có một bí mật, em có muốn nghe không?” Cô bé nghiêm túc nói.

“Bí mật gì?”

“Chị nói cho em biết, nhưng em không được nói cho người khác biết!”

“... Được.”

“Qua đây một chút.”

A Lưu đến gần.

Ngộ Hạ ghé sát vào tai cậu, nói từng chữ một: “Lúc nãy chị nhìn thấy chủ Dịch và chú Cổ.” Ánh mắt A Lưu khẽ tối xuống: “Chị xác định nhìn thấy rõ?”

“A Lưu thối! Chị không có bị cận thị!” “....”

“Em nói xem, họ có dẫn mommy đi không? Đến lúc đó ba phải làm sao đây? Chắc chắn ba sẽ rất đau lòng.” “Sẽ không!” Giọng điệu của cậu bé rất chắc nịch.

“Tại sao?”

“Ba sẽ không cho phép.” “Nếu họ đánh nhau thì phải làm sao đây? Chị biết phải giúp ai? Ba rất tốt, nhưng chủ Dịch và chú Cố cũng rất thương chị...”Ngộ Hạ chìm vào trong nỗi xoắn xuýt, chân mày nhíu chặt vào nhau.

A Lưu bĩu môi, vào lúc quan trọng mà ngay cả địch là ai bạn là ai mà cũng không phân biệt được, đúng là cô nàng ngốc!

Chớp mắt đã tới lễ Giáng Sinh.

Mới sáng sớm, Nhiễm Dao đã nhận được tin nhắn hẹn hò vui tính của ai đó. “Xin hỏi công chúa nhỏ xinh đẹp, hôm nay có thời gian ra ngoài hẹn hò với Kỵ sĩ Kiêu không? Đang online đợi, khá là gấp.”

Nhiễm Dao làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, uống hết nửa ly sữa bò mới trả lời anh ta.

“Công chúa nhỏ nói, cô ấy đồng ý rồi.” “Yes! 9 giờ 30 phút, đón em ở cổng tiểu khu hôn gió” Nhìn lên đồng hồ treo tường, mới 7 giờ 30 phút. Nhiễm Dao thong thả ăn bữa sáng...

Nhà họ Sở.

“Cho anh một nụ hôn, có được hay không, hôn lên mặt anh, để lại một ký hiệu của tình yêu... hôn gió cũng chẳng sao, trong lòng anh vẫn thấy cảm kích như thế...”

Rầm rầm rầm!

Chị Hai nhà họ Sở không biết đã xuất hiện sau lưng từ lúc nào, đập cửa ầm ầm, “Này, em vừa hát vừa cạo râu, không sợ lỡ tay hủy mất khuôn mặt thư sinh của em à?” Sở Kiều với lấy khăn lông, lau sạch bọt cạo râu. Nghe thấy thế, anh ta trợn mắt: “Đúng là không thể chờ mong miệng chó có thể mọc được ngà voi.”

“Này! Thằng nhóc ranh, đừng có chửi xéo chị là chó nhé!” Giơ tay lên đánh tới.

Sở Kiêu né người ra sau, “Em không có ý đó nhé, rõ ràng là chị tự nhận đấy thôi.”

Chị Hai nhà họ Sở, tên một chữ Toàn, nghe vào thì trông có vẻ xinh đẹp nhã nhặn, nhưng trên thực tế tình tình lại nóng nảy như lửa. Cô ta túm chặt lấy lỗ tai của em trai mình, vặn một vòng 90 độ. “Đau đau đau... mau buông tay ra, đỏ hết rồi kìa, sao đi gặp người khác được đây?” “Gặp người khác?” Sở Toàn nhướng mày, “Ai?”

“Hề hề... tóm lại chị cũng không biết.” “Thằng nhóc thối này mặt mày phơi phới thế kia, rốt cuộc là có chuyện gì? Khai thật ra nào!”

“Thì em có bạn...”gái rồi. “A Kiêu.” Chị Cả nhà họ Sở cất cao giọng, khắp cả căn nhà đều là tiếng vọng từ giọng nói của cô: “Bây giờ, nhanh chóng, ngay lập tức, cút xuống đây cho chị!”

“Chị Cả! Có chuyện gì vậy?” Sở Kiêu chân nam đá chân siêu, chạy nhanh như một cơn gió. Sở Bội đang làm việc ở Cục Lâm nghiệp, nữ cán bộ cấp thành phố, một khi đã nghiêm túc thì sự uy nghiêm của người làm quan cũng đủ khiến người khác khiếp sợ.

Sở Kiều không sợ cha mẹ, chỉ sợ mỗi chị cả của anh ta. “Ba, đã kêu nó xuống cho ba rồi, có gì nói nhanh đi.” Chị Cả Sở nhìn về phía sofa, sau đó tiếp tục dỗ dành con gái của mình. Sở Hoài Sơn khẽ ho hai tiếng. Hết cách rồi, ông không trị được thằng nhóc thối này, nên đã quen nhờ con gái cả ra tay. “Con chuẩn bị một chút đi, lát nữa đi gặp vài vị trưởng bối với ba, ăn một bữa cơm, cũng tiện thể tăng cường tình cảm.”

“Bắt buộc phải hôm nay sao?”

“Có vấn đề gì không?”

Sở Kiều cau mày: “Con đã hẹn với người ta rồi...”

“Vậy thì hủy đi.”

“Không được! Hủy hẹn với ai cũng được chứ không thể hủy hẹn với bạn gái! Ba tự tìm cách đi, con không đi xen vào.”

Nếu là ngày thường thì Sở Kiêu sẽ không bài xích những bữa cơm như thế này, quen biết thêm vài người bạn sẽ có thêm vài mối quan hệ, như thể sẽ có lợi cho công việc chính trị sau này.

Từ rất lâu trước đây, anh ta đã biết mình sẽ phải đi con đường này, vì thế cố gắng thích ứng, tiến hành, hy vọng đến lúc bước đi thật sự sẽ đi được một cách vững vàng, thuận lợi hơn.

“Bạn gái?” Sở Hoài Sơn nắm bắt ngay được trọng điểm, ánh mắt lão luyện như tia X quang. “Thằng nhóc này được lắm! Bình thường thì im ỉm không thấy động tĩnh gì, mới về được chưa được bao lâu thì ngay cả bạn gái cũng có luôn!” Sở Toàn giơ ngón tay cái lên, cười ba phần trêu chọc bảy phần yên tâm.

Ngay cả Sở Bội cũng phải nhìn anh ta vài lần, “Cô gái nhà nào vậy? Tính tình thế nào? Có dễ tiếp xúc không?” “Hì hì...” Sở Kiều gãi đầu, vui mừng hớn hở: “Cô ấy á, tính tình dịu dàng, vừa mềm mại vừa đáng yêu!” “Kiểu cừu non ấy hả?” Có thể trị được tiểu ma vương này không? Chị Cả sở tỏ ra lo lắng. “Vừa mềm mại vừa đáng yêu... chẳng lẽ em đã sờ rồi?” Chị Hai Sở cười chọc ghẹo. Cuối cùng, Sở Hoài Sơn lên tiếng: “Được rồi, hôm nay con... đi chơi với con bé ấy đi, ăn cơm thì ba đi một mình.”

9 giờ 15 phút, Sở Kiều đến công tiểu khu đúng giờ.

Đợi 10 phút, Nhiễm Dao xuống lầu, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, bên trong thì mặc một chiếc áo lông cừu cổ cao, ủng dài đến đầu gối vừa thời trang vừa tinh tế.

“Anh đợi có lâu không?”

“Không, mới một lúc thôi.” Sở Kiêu mở cửa ghế phụ giúp cô.

Nhiễm Dao khom người ngồi vào trong, khí ấm ùa tới, cô dứt khoát tháo găng tay ra nhét vào trong túi.

Sở Kiều bất ngờ đưa một bó hoa hồng đến như biến ảo thuật vậy: “Tiểu tiên nữ, Giáng Sinh vui vẻ.”

Nhiễm Dao kinh ngạc: “Đẹp quá!”

“Thích không?”

“Thích!”

“Thế có phải nên thưởng cho anh một nụ hôn không?” Nghiêng đầu, nghiêng mặt, đưa mặt đến, đã chuẩn bị xong xuôi.

Nhiễm Dao khẽ nghiêng về phía trước, cánh môi lướt nhẹ qua khuôn mặt anh ta: “Được rồi!” Sở Kiêu sung sướng điên người. Hai người đi xem triển lãm thiết kế ở nhà thi đấu thành phố, tổ hợp trai xinh gái đẹp thu hút mọi ánh nhìn. “Thư ký Thái, anh xem, khung cửa sổ trưng bày này được sắp xếp dựa theo thứ tự từng triều đại thể hiện chi tiết cách ăn mặc thuộc các phong cách thịnh hành khác nhau ở các thời kỳ khác nhau, hình vẽ và chữ viết đều rất phong phú tinh tế. Ví dụ như áo của thời nhà Hán, bó sát cả người, chiều dài chạm đất, phần vạt dưới thì thường thiết kế theo hình chiếc loa, bước đi không lộ chân, thể hiện rất rõ ràng sự dịu dàng và tạo nhã của nữ giới...”

Thái Dũng vừa nghe thuyết minh, vừa nhìn tranh, còn không quên liếc nhìn xung quanh.

Đột nhiên, bước chân khựng lại, nhìn về một hướng nào đó.

Nhiễm Dao cũng dừng lại, gật đầu chào. Sở Kiều lắc hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau của hai người: “Sao lại không đi!” “Không có gì.” Nhiễm Dao thu tầm mắt về, nghiêng đầu, nở nụ cười ấm áp với anh, “Lúc nãy gặp được một người quen.” “Ở đâu?”

“Ôi, anh xem bản thảo cuộn tranh này có giống với phong cách của bậc thầy Tole không? Em còn nhớ hình như ông ấy là viện trưởng danh dự của học việc thiết kế ở trường các anh...”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.