Nàng Của Anh

Chương 257: "Ừm!"



Trong công việc, yêu câu cơ bản nhất chính là phải có chữ tín, phải nhiệt tình.

Rõ ràng, các cô thấy cao giảm thấp, chỉ nhìn bề ngoài của khách hàng.

Nếu như Lục thị tiếp tục dùng người như bọn họ, chắc chắn sẽ khiến cửa hàng Lục thị ngày một lụi tàn! Hôm nay, Trịnh Di đã mất hết thể diện.

Cô ta nhìn Uyển Dư và Lục Minh Thành rời đi, cũng ảo não muốn đi, thế nhưng Uông Thiếp không cho cô ta cơ hội này.

Uông Thiếp dõng dạc bước đến, nắm lấy cánh tay của cô ta: "Cô Trịnh, tiếp theo, chúng ta nên bàn đến chuyện bồi thường rồi!"

Vẻ mặt Trịnh Di lại ngày một khó coi hơn, 88,88 vạn, lấy giá trị của chính nàng, đi đóng mấy bộ phim truyền hình cũng chưa có được bằng đấy tiền! Ngày hôm nay, cô ta thật sự là tiên mất tật mang mài Vừa lên tới xe, Lục Minh Thành đã ôm Uyển Dư vào lòng.

Đêm nay, Quý Ngôn đảm nhận vai tài xế cho Lục Minh Thành và Uyển Dư, anh ta vội vàng che mặt lại.

Hai cái người này, thật sự là muốn ngược cẩu độc thân mài "Thích chiếc túi đó sao?"

Âm thanh của Lục Minh Thành trầm thấp lại êm ái, giống như là giai điệu từ một chiếc đàn Cello tuyệt vời.

"Không phải, là Trà Trà thích."

Uyển Dư ngẩng mặt lên nhìn Lục Minh Thành một chút, lại nói tiếp: "Tuần này là sinh nhật của Trà Trà, em muốn chọn một món quà cho cậu ấy"

Vốn dĩ trên gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thành tràn ngập nhu tình, thế nhưng sau khi nghe xong lời này của Uyển Dư, anh liên đen mặt.

Hóa ra, tối hôm nay, Uyển Dư ra ngoài là để mua quà sinh nhật cho Trà Trà.

Tô Trà Trà đến chủ nhật mới tổ chức sinh nhật mà cô đã nghĩ đến chuyện chọn quà.

Ngày mốt này anh tổ chức sinh nhật, vậy mà cô lại không chọn quà cho anh.

Lục Minh Thành phát hiện, anh vậy mà lại ăn giấm nữa rồi! "Cậu trẻ, chiếc túi kia thật sự đẹp! Trà Trà vốn dĩ rất thích túi xách của hãng Bao Bao, em muốn mua cho cậu ấy làm quà sinh nhật, chắc chắn là cậu ấy sẽ rất vui!"

Nghĩ đến dáng vẻ hài lòng của Tô Trà Trà, mặt mày Uyển Dư tươi sáng như ánh mặt trời.

Tuy rằng hằng ngày Tô Trà Trà vẫn tươi cười, thế nhưng những nụ cười của cô ấy đều vô cùng gượng ép, giống như chỉ là một cái nhếch môi đối với người ngoài mà thôi.

Uyển Dư nghĩ rằng, chủ nhật này nhất định phải tặng cho Tô Trà Trà một món quà sinh nhật thật đặc biệt, cô muốn nhìn thấy một nụ cười xuất phát từ nội tâm Tô Trà Trà.



"Ừm!"

Lục Minh Thành quay mặt đi, trong lòng có chút khó chịu.

Cô nghĩ đến chuyện làm cho Tô Trà Trà vui vẻ, sao lại không nghĩ đến chuyện làm cho anh vui vẻ chú! Nghĩ đến địa vị của mình trong lòng cô còn không bằng Tô Trà Trà, gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thành đen đến mức sắp nhỏ ra mực.

Uyển Dư cũng ý thức được Lục Minh Thành có gì đó không đúng, đầu óc cô xoay chuyển nhanh chóng, vừa nãy cậu trẻ vẫn còn rất tốt, sao đột nhiên lại không vui vẻ rôi? Lễ nào...

Lễ nào cậu trẻ nghĩ mình chỉ quan tâm sinh nhật Tô Trà Trà mà không thèm để ý đến anh, nên anh mới ghen? Uyển Dư cảm thấy, nếu như cậu trẻ ghen tuông chuyện như vậy thật sự là quá trẻ con rôi, thế nhưng sau khi quan sát Lục Minh Thành một lúc, Uyển Dư xác định là cậu trẻ đúng thật đang ghen.

Trong nội tâm Uyển Dư khẽ cười, cô không nhịn được quay mặt sang, liếc mắt nhìn hộp quà đã bị mình giấu đi.

Kỳ thực, cô cũng đã chọn quà sinh nhật cho cậu trẻ xong rồi.

Thế nhưng sinh nhật nhất định phải có bất ngờ, nếu như bây giờ cô lấy quà ra, đợi đến ngày sinh nhật cậu trẻ sẽ không thể là một bất ngờ nữa! Nghĩ như vậy, Uyển Dư liền ra quyết định.

Trước tiên, cô sẽ làm chút việc khác, dỗ dành người đàn ông khó chịu này một chút.

Uyển Dư chui vào trong lòng Lục Minh Thành làm ổ, cô to gan nâng mặt anh: "Cậu trẻ, em phát hiện ra một vấn đề"

Không chờ đến khi Lục Minh Thành đáp lời, Uyển Dư lại tiếp tục: "Em phát hiện, anh càng ngày càng đẹp trai"

Nếu như là trước đây, Uyển Dư vẫn luôn là một người da mặt mỏng, thế nhưng tiềm lực con người là vô hạn, lúc cần đến da mặt dày, da mặt của cô cũng có thể so với đất.

Vì để cho gương mặt tuấn tú đang ngập tràn mây đen kia thay đổi, cô đành mặt dày thả thêm một câu: "Em còn phát hiện, em càng ngày càng yêu thích anh!"

Câu nói này đã chạm đến cực hạn của Uyển Dư rồi, sau khi dứt lời, cô thiếu điều đã muốn chôn đầu sát ghế.

Thế nhưng Lục Minh Thành lại không giống như dự tính.

Anh không buông tha cho cô, anh cúi đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chăm cô: "Vậy nên?"

Vậy nên? Vậy nên cái gì? Gương mặt Uyển Dư có chút mờ mịt, cô đã dụng tâm để năn nỉ anh đến mức này rồi, anh nói vì vậy sao? Nhìn thấy bộ dáng trẻ con khó dạy của Uyển Dư, Lục Minh Thành quyết định sẽ chỉ điểm cho cô một chút.

"Nếu em cảm thấy anh càng ngày càng đẹp trai, em càng ngày càng yêu thích anh, vậy không phải là nên làm gì đó với anh sao?"



"Xi."

Quý Ngôn suyt chút nữa thì bị chính nước miếng trong miệng làm sặc, Lục cửu đây là đang hướng dẫn cửu tẩu phạm tội sao? Lục cửu lớn lên mang một gương mặt lạnh lùng, cấm dục, vậy mà sao ở trước mặt cửu tẩu lại có thể không biết xấu hổ như vậy? Làm chút gì đó với cậu ta sao...

Gương mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư sắp đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, không phải là anh đang muốn gợi nhắc đến những việc mà mấy ngày nay anh vẫn làm với cô mỗi đêm trong biệt thự đó chứ? Nơi này còn có một vị kì đà cản mũi đang ngồi đây, sao mà cậu trẻ lại có thể trắng trợn đến mức này! "Khu..."

Uyển Dư dùng sức ho khan vài tiếng, sau đó mới có thể tìm lại thanh âm của mình: "Cậu trẻ, nơi này còn có người khác đói"

Nghe xong lời này của Uyển Dư, trong nháy mắt, Lục Minh Thành liên hiểu rõ mọi chuyện.

Cô hiểu lầm rồi, kỳ thực, anh chỉ muốn cô hôn anh, có điều, bộ dạng thẹn thùng đến sắp không chịu nổi của cô thì lại đột nhiên sinh ra tâm tư muốn trêu chọc.

"Em có thể xem Quý Ngôn như không tồn tại!"

"Đúng vậy, cửu tẩu cứ xem tôi như không tồn tại là được rồi! Mắt tôi nhìn không thấy, tai cũng nghe không rõ, cô và Lục cửu có làm gì cũng không nhìn, không nghe được!"

Nghe xong lời này của Quý Ngôn, gương mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư lại càng đỏ hơn.

Cái gì mà mắt nhìn không thấy, tai nghe không được chứ, nói như vậy có khác gì giấu đầu lòi đuôi đâu! "Cậu trẻ, chúng ta...chúng ta vẫn nên trở về rồi nói..."

Nét mặt Uyển Dư lại càng đỏ đến lợi hại, cô phí hết phần lớn sức lực mới có thể nói ra câu này.

Ý cười nhợt nhạt tràn ra khỏi con ngươi sâu thẳm của Lục Minh Thành.

Trong lòng anh cảm thấy ấm áp như có một dòng suối nóng chảy qua.

Vốn dĩ là tối hôm nay, anh vẫn còn có chút ghen, thế nhưng bây giờ, anh chỉ muốn ôm Uyển Dư vào lòng, mạnh bạo mà hôn lấy cô.

"Uyển Dư, anh nghĩ là em hiểu sai rồi.Anh vừa rồi, chỉ muốn kêu em hôn anh mà thôi."

Lục Minh Thành vui vẻ cười ra tiếng: "Có điêu, nếu như em muốn làm những chuyện khác với anh, anh cũng không ngại."

Nói xong, Lục Minh Thành cúi mặt, hôn thật sâu lên môi Uyển Dư.

Từ trong kính chiếu hậu, Quý Ngôn hoàn toàn có thể nhìn rõ hai người hôn nhau đến khó tách rời ở đằng sau.

Cuối cùng, anh yên lặng thu lại tầm mắt của mình, cẩu độc thân lại lần nữa bị ngược đãi nữa rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.