Mấy âm thanh không dám tin đồng thời vang lên trong không khí, một tiểu đệ của Tôn Dương bị bạn gái mình ảnh hưởng nên ngưỡng mộ Lục Minh Thành, không nhìn được hưng phấn lẩm bẩm một câu: "Đây thật sự là Lục thiếu! Mình lại có thể thấy được Lục thiếu lúc còn sống!"
Hai mắt Dương Tuyết ngập tràn nỗi khiếp sợ, trong đầu cô ta nhanh chóng thoáng qua một ý nghĩ, chẳng lẽ Diệp Uyển Nghi và Diệp Gia Bảo thật sự là con của Lục thiếu? Lục thiếu cứ như vậy mà đứng chung một chỗ với Diệp Gia Bảo, đúng là y như từ một khuôn đúc ra.
Nhưng gân như ngay lập tức, Dương Tuyết liên hủy bỏ ý nghĩ này, dáng dấp của Lục Bảo Bảo rất giống Hàn Tịnh, hơn nữa anh ta cũng đã thừa nhận, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi là con của mình.
Lục thiếu yêu Diệp Hiểu Khê sâu sắc, anh lại xuất hiện nơi này cùng với Uyển Dư, nhất định là do Lục thiếu vì nghĩ Uyển Dư là em gái Diệp Hiểu Khê, anh mới ra tay giúp đỡ.
Nếu Lục Minh Thành biết, cô ta bắt cóc Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi là do được Diệp Hiểu Khê gợi ý.
Mà Diệp Hiểu Khê và Uyển Dư ngang bằng nhau, anh nhất định sẽ đứng về phía cô ta, giúp cô cùng đối phó với mẹ con Uyển Dư! Nghĩ như vậy, Dương Tuyết liên vội vàng nói: "Lục thiếu, cứu tôi! Tôi là bạn thân nhất của chị Hiểu Khê! Hôm nay tôi bắt hai đứa trẻ này cũng là theo ý của chị Hiểu Khê!"
Con ngươi nhỏ của Dương Tuyết đảo một cái, đúng, cô ta không thể phá hư hình tượng tốt đẹp của Diệp Hiểu Khê trong lòng Lục Minh Thành.
"Lục thiếu, anh đừng hiểu lâm, sở dĩ chị Hiểu Khê sai tôi bắt hai đứa trẻ này, không phải vì lòng dạ chị ấy ác độc, mà còn ngược lại, chị ấy là người hiền lành nhất trên thế giới này! Là Uyển Dư, là cô ta lần lượt hại chị Hiểu Khê, chị ấy thật sự bị buộc không thể nhịn được nữa, mới ra tay đối phó với Uyển Dư!"
"Lục thiếu, Uyển Dư thật sự rất đáng sợ, cô ta có nhiều lân suýt nữa đã lấy đi tính mạng của chị Hiểu Khê, nếu không phải do chị ấy mạng lớn thì đã sớm bị Uyển Dư hại chết!"
"Lục thiếu, anh không thể giúp Uyển Dư bắt nạt tôi! Anh là bạn trai của chị Hiểu Khê, tôi lại là bạn thân nhất của chị ấy, chúng ta mới là người đứng cùng một chiến tuyến!"
Nghe lời của Dương Tuyết, chân mày Lục Minh Thành liên không nhịn được mà nhíu lại.
Trên người anh vốn mang khí thế áp đảo người khác, cao không thể với đến giờ còn cau mày như vậy, càng giống bộ dáng lạnh lùng từ chối người cách xa ngàn dặm.
Không nghĩ đến người xúi giục Dương Tuyết bắt cóc hai đứa nhỏ lại là Diệp Hiểu Khê.
Diệp Hiểu Khê đúng là càng ngày càng không an phận! Mắt Lục Minh Thành híp lại như lưỡi dao sắc bén, cũng chính là do năm năm trước Diệp Hiểu Khê cứu anh một mạng.
Nếu không, dựa vào Diệp Hiểu Khê lần lượt hại Uyển Dư như này thì hiện tại cô ta đã sớm thành một khối thi thể lạnh như băng rồi.
Bởi vì Diệp Hiểu Khê cứu mạng anh, nên anh mới không tự thân vặn gãy cổ của cô ta, nhưng nếu là Uyển Dư giết chết Diệp Hiểu Khê, anh sẽ dung túng.
"Lục thiếu, anh giúp tôi dạy dỗ Uyển Dư và hai đứa trẻ thật tốt có được hay không? Cô ta bắt nạt chị Hiểu Khê như vậy, anh dạy dỗ Uyển Dư chị ấy chắc chắn sẽ yêu anh! Mà anh hẳn cũng muốn chị ấy yêu anh hơn đúng không!"
Dương Tuyết hung hãn trợn mắt nhìn Uyển Dư một cái, ngay sau đó nhìn Lục Minh Thành nói.
Chân mày Lục Minh Thành càng cau nhiều hơn, người phụ nữ Dương Tuyết này, lại dám sai mình đi dạy dỗ Uyển Dư? Não tàn còn thông minh hơn cô ta! "Bốp!"
Lục Minh Thành còn chưa phản ứng, Uyển Dư đã hung hãn tát một cái lên mặt của Dương Tuyết.
Cô ta không dám tin trợn tròn mắt: "Uyển Dư, cô...
Cô lại dám đánh tôi?"
Uyển Dư xoay cổ tay một chút, lại tát thêm một cái nữa vào bên má còn lại: "Dương Tuyết, tôi cứ đánh cô đó!"
Bắt cóc bảo bối của cô, cô đánh là còn nhẹ.
Nếu như hai đứa nhỏ thật sự có chuyện gì, cô nhất định sẽ chém cô ta thành từng mảnh! Cái gì mà "bạch liên hoa", "thánh mẫu", Uyển Dư đều không thích làm, ghét một người dĩ nhiên phải xử lý thật tốt! "Uyển Dư, cô có tư cách gì mà đánh tôi? Cô cho là Lục thiếu sẽ làm chỗ dựa cho mình ư? Tôi nói cho cô biết, Lục thiếu đi cùng với cô, chẳng qua chỉ nhìn mặt mũi của chị Hiểu Khê! Đáng tiếc, chị Hiểu Khê ghét nhất chính là người được gọi là em gái như côi"
Hai cái tát đó Uyển Dư dùng mười phần sức lực làm Dương Tuyết đau đến mặt run lên, cô ta dùng sức cắn răng quay sang nói với Lục Minh Thành: "Lục thiếu, anh phải lấy lại công đạo giúp tôi! Tôi thật sự là bạn thân nhất của chị Hiểu Khê, anh không thể dung túng cho Uyển Dư bắt nạt tôi!"
Đối mặt với Dương Tuyết đang ủy khuất tố cáo, Lục Minh Thành nhìn cũng không thèm, anh cẩn thận câm tay nhỏ bé của Uyển Dư lên, thấy lòng bàn tay ửng đỏ liên nhỏ giọng hỏi: "Có đau không?"
Dương Tuyết kinh ngạc lồi cả hai mắt ra ngoài.
Lấy quan hệ của Diệp Hiểu Khê, dưới tình huống này, Lục thiếu hẳn không phải nên giúp cô ta xả giận sao? Anh làm sao lại hỏi Uyển Dư có đau hay không? Lúc này nhìn qua Lục thiếu, anh tựa hồ rất quan tâm đến Uyển Dư, mặc dù Lục thiếu là người đàn ông của Diệp Hiểu Khê, nhưng cô ta chưa từng thấy qua anh đối xử với chị ấy dịu dàng thế bao giờ.
Trong đầu Dương Tuyết đột nhiên hiện lên một ý niệm không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ, người Lục thiếu thực sự thích lại là Uyển Dư? Nhưng điều này sao có thể chứ! Loại đê tiện như Uyển Dư, ngay cả đi xách giày cho chị Hiểu Khê cũng không xứng! Lục thiếu mắt mù cũng sẽ không thích cô tai Tôn Dương và mấy tên thuộc hạ cũng khiếp sợ không khác gì Dương Tuyết, từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy được Lục thiếu, nhưng nghe đại danh của anh lại như sấm đánh bên tai.
Ở trong suy nghĩ bọn họ, Lục Minh Thành nhất định là bạo quân mười phần, đối xử với phụ nữ cũng sẽ là ngược tới chết đi sống lại.
Bọn họ làm sao mà biết, Lục thiếu sát phạt quyết đoán lại còn cất giấu tình cảm dịu dàng như vậy.
Đúng thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thép trăm phần cũng có thể biến thành ruột lượn quanh ngón tay.
Lục thiếu đối xử với nữ nhân này tốt như vậy, vậy hai đứa trẻ của người phụ nữ này, nhất định là con của Lục thiếu.
Bọn Tôn Dương cực kỳ vui mừng vì Diệp Gia Bảo đã cho bọn họ cơ hội lựa chọn một lần nữa, mà bọn họ cũng chính xác nắm chắc cơ hội, nếu không bây giờ hẳn cũng đã bị Lục thiếu ăn người không nhả xương ngược tới chết! Lục Minh Thành bất chấp mọi người kinh ngạc, tiếp tục nói: "Nếu như đau, có thể sai Uông Thiếp động thủ thay cho em."
Lục Minh Thành vừa dứt lời, Quý Ngôn liên mang theo mấy thị vệ áo đen điên cuồng vọt vào: "Lục Cửu, không cần tôi hỗ trợ xử lý giùm cậu sao? Gần đây tôi đang rất ngứa tay, rất khó chịu!"
"Cậu muốn vui vẻ, vậy người phụ nữ này giao cho cậu!" Lục Minh Thành hạ mắt, không gợn sóng nói.
"Thật?"
Mặt Quý Ngôn tràn ngập ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó cười âm u đi tới trước mặt Dương Tuyết: "Vóc người tạm được, chỉ là dáng dấp có chút xấu xí!"