Nàng Của Anh

Chương 222



Trịnh Y run rẩy đưa tay ra, cô ta phẫn nộ chỉ vào Uyển Dư: "Uyển Dư, Y Y rốt cuộc đã mạo phạm gì đến cô hả? Sao cô có thể hại Y Y ra thế này!"

Nhớ đến việc vừa rồi Trịnh Y gọi điện thoại đến nói Uyển Dư đã đẩy Cao Y Y, Phó Tịnh cau mày hỏi: "Đúng vậy bác sĩ Diệp, có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng sao, tại sao lại cứ phải dùng bạo lực để giải quyết chứ?"

Uyển Dư thực sự cảm thấy rất buồn cười, người đi hại người khác sao vừa đảo mắt lại có thể biến thành nạn nhân rồi? "Đạo diễn Phó, tôi không đẩy Cao Y Y, là cô ta muốn đẩy tôi xuống hồ nhưng lại bị hụt chân khiến bản thân không cẩn thận ngã xuống!"

"Uyển Dư, cô đừng giả bộ! Rõ ràng là cô đẩy Y Y xuống hồ! Vừa rồi tôi đã nhìn thấy tất cả, đều là do cô ra tay trước! Đúng, tôi thừa nhận đúng là Y Y có giêu cợt việc cô bị Hàn thiếu đá, là cô ấy sai, nhưng cô cũng không thể muốn tình mạng người chứ"

Trịnh Y càng nói càng tràn đầy phẫn nộ chính trực: "Nếu như không phải đạo diễn Phó kịp thời gọi người đến thì Y Y bây giờ đã bị cô hại chết rồi!"

Trịnh Y nói chuyện vô cùng chính nghĩa, sau khi nói xong, đến cả cô ta cũng có chút tin chính Uyển Dư đã đẩy Cao Y Y xuống.

Uyển Dư cảm thấy con đường đi của Trịnh Y giống như đúc với Dương Tuyết, đều là hại người khác không thành thì sẽ đi đổ hại cho người khác.

Uyển Dư cười lạnh một tiếng: "Trịnh Y, cô đúng là cái gì cũng đều dám nói! Vậy thì tôi cũng có thể nói chính là cô đẩy Cao Y Y xuống được không?"

Trịnh Y sửng sốt, gần như lập tức cô la liên phản ứng lại: "Làm sao có thể! Quan hệ giữa tôi và Y Y tốt như vậy thì sao tôi có thể đi hại Y Y chứ! Đạo diễn Phó, Uyển Dư hại Y Y thảm đến vậy, anh nhất định phải lấy lại công đạo cho Y Y"

Sau khi nghe lời Trịnh Y, Phó Tịnh cũng nhanh chóng cân nhắc, Uyển Dư bây giờ đã bị Hàn thiếu ruồng bỏ, không đáng giá để lấy lòng nữa, không bằng nên giúp Trịnh Y đi.

Ít nhất thì Trịnh Y còn hiếu chuyện, còn biết dùng cơ thể để trả ơn anh ta.

Nghĩ như vậy, Phó Tịnh liên vội nói: "Bác sĩ Diệp, chuyện này cô làm có chút quá đáng rôi! Cho dù Tiểu Cao có nói cô vài lời thì cô cũng không nên đẩy cô ta xuống hồ được! Đây chính là ám sát!"

Khi nghe đến từ "ám sát", Trịnh Y càng thêm tự đắc, cô ta đứng trước mặt Uyển Dư lắc điện thoại: "Đúng vậy, nếu đã là ám sát thì việc này có tính chất quá nghiêm trọng, chúng ta vẫn nên báo cảnh sát giải quyết đi!"

Nói xong, Trịnh Y liên trực tiếp gọi điện cho cảnh sát.

"Có phải ám sát hay không, tôi nghĩ, Cao Y Y hiểu rõ hơn các người, hay là chúng ta nên đi hỏi đương sự trước đi!"

Uyển Dư nén sự chán ghét đối với Trịnh Y với Phó Tịnh, nhẹ giọng nói.

Khuôn mặt Trịnh Y vẫn rất đắc ý, đi hỏi đương sự sao! Cao Y Y với cô ta đều cùng một ruột, lát nữa Cao Y Y tỉnh dậy nhất định sẽ cắn chết Uyển Dư! Uyển Dư thực sự tìm hổ mà, bản thân tự khiến mình không còn đường sống! Nghĩ đến đây, Trịnh Y vội nói: "Được rồi, cứ đợi Y Y tỉnh lại rôi hỏi cô ấy rốt cuộc là ai hãm hại cô ấy! Uyển Dư, đợi Y Y nói ra chân tướng, tôi xem thử cô còn gì để nói!"

"Đúng vậy, chuyện này chúng ta nên nghe Y Y nói thế nào, Y Y là nạn nhân nên lời cô ấy nói nhất định không sai!"

Phó Tịnh cũng phụ họa theo Trịnh Y.

Thấy mọi người không ai phản đối, Uyển Dư nói với võ sư đang ngồi xổm bên cạnh Cao Y Y: "Sư phụ Triệu, làm phiền anh nhéo Cao Y Y một chút, thuận tiện đỡ cô ta dậy luôn."

Sau khi nghe Uyển Dư nói, võ sư liên nhanh chóng véo người của Cao Y Y mấy lần.

Cao Y Y từ nhỏ đã được nuông chiều nên việc rơi xuống nước ngày hôm nay đã dọa sợ cái gan nhỏ bé của cô ta, vừa rồi cô ta còn bị khuôn mặt của võ sư dán chặt khiến sợ hãi không thôi, cả người hoàn toàn rơi vào trạng thái suy sụp.

Cô ta bây giờ mở mắt liền đối diện lại với khuôn mặt cùng nụ cười răng trắng của võ sư, bị dọa xém chút nữa tròn cả mắt.

Cô ta kinh hãi nhìn chằm chằm võ sư: "Đừng bắt tôi! Tôi không muốn xuống địa ngục! Tôi thật sự không cố ý hại người!"

"Cao Y Y, cô đã hại ai?"

Uyển Dư thuận tiện hỏi lại Cao YY: "Tôi...Tôi đã hại Diệp..."

Sau khi nghe được lời nói của Cao Y Y khiến khóe môi của Uyển Dư không khỏi nhếch lên, người trong đoàn phim đều không phải là kẻ ngốc, Cao Y Y đã nói như vậy, nếu như mọi người còn không nhìn ra cô bị Trịnh Y hãm hại thì đúng là mù hết cả rồi.

Có thể có một số người không chú ý, nhưng vừa rồi Uyển Dư lại chú ý đến việc sau khi võ sư hô hấp nhân tạo cho Cao Y Y, Cao Y Y thực sự đã tỉnh rồi, cô ta bị ngất đi lần nữa là do bị khuôn mặt bỏng lửa của võ sư dọa cho hôn mê.

Tỉnh thần của Cao Y Y vốn đã suy sụp, thậm chí còn tưởng rằng bản thân nhìn thấy ma.

Khi con người đang trong tình trạng suy sụp tinh thân sẽ dễ dàng nói ra những lời thật lòng nhất, vì vậy, Uyển Dư vừa rồi đã khéo léo nhờ võ sư véo vào người Cao Y Y, thuận tiện có lòng đỡ cô ta dậy.

Cao Y Y vẫn đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi rằng mình có thể đã bị chết đuối mới thấy ma, dám nói dối mới lạt Trịnh Y thế nào cũng không ngờ đến Cao Y Y sẽ nói vậy, cô ta lập tức lo lắng: "Y Y, cô có phải bị Uyển Dư hại thành ngốc rồi! Rõ ràng là Uyển Dư đẩy cô xuống nước, cô sao có thể nói như vậy!"

"Tôi..."

Cao Y Y nhìn Trịnh Y rồi lại nhìn Uyển Dư cùng với đồng nghiệp trong đoàn phim mới dần dần hiểu ra, cô ta vẫn chưa đi xuống đất gặp Diêm Vương.

Cô ta hối hận đến mức muốn cắn đứt lưỡi chính mình, nhưng trên đời này, thứ khó mua nhất chính là thuốc hối hận, lời đã nói ra thì không thể thu hôi lại được.

Trong tình huống bây giờ, cô ta và Trịnh Y đã hoàn toàn bất lợi, cho dù cô ta có đinh ninh là Uyển Dư đẩy mình thì cũng không ai tin.

"Trịnh Y, cô đúng là quá đáng, rõ ràng là Cao Y Y hãm hại bác sĩ Diệp mà cô còn lật lọng! Việc ngày hôm nay là lần cuối cùng, hy vọng cô sau này đứng có kích động đoàn phim chúng tôi nữa!"

Tôn Thanh Thanh cau mày, tức giận nói với Trịnh Y.

Trong lòng Trịnh Y đây ấm ức: "Chị Tôn, em không nói dối, vốn dĩ là Uyển Dư hãm hại Y Y, Y Y vừa rồi nhất định đã bị Uyển Dư dọa sợ mới nói như vậy."

"Dọa sợ mới có thể nói lời thật lòng! Lúc nào cũng hãm hại bác sĩ Diệp thực sự quá đáng Biên kịch đoạt huy chương vàng. Hỉ Bảo nghĩ đến việc rắn độc lần trước, Trịnh Y cũng đi loạn cắn người liên không nhịn được lên tiếng.
"Đúng vậy, chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự quá đáng! May mà bác sĩ Diệp may mắn không bị đẩy ngã"

"Một số người thực sự tự làm tự chịu, muốn hãm hại người khác, chỉ là không nghĩ đến suýt chút nữa đã mất cái mạng nhỏ của chính mình!"

"Sao đoàn phim của chúng ta lại có người như vậy? Có khi nào có ngày cô ta cũng lén lút đẩy chúng ta!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.