Sáng sớm, hơi sương đọng thành một lớp màn trắng mờ trước khung cửa kính, hơi lạnh từ muôn vàn khe hở thi nhau tràn vào khắp phòng, khiến cho người con gái vừa bước ra từ nhà vệ sinh không khỏi run cầm cập.
Trời vào đông, không khí bên ngoài càng lúc càng rét mướt, sương mù bao phủ khắp không gian, ở những quả đồi tít tắp xa xôi chỉ còn là những đỉnh chóp mờ mờ không thấy rõ màu sắc, ánh mặt trời bị chiếc khăn choàng màu xám tro che khuất, ngay cả một tia nắng ban mai cũng khó lòng mà len lỏi để thoát khỏi áng mây mù.
Thục Quyên co ro cả người chà hai chân vào tấm thảm lót, sau đó phốc thẳng lên giường, thân hình bé nhỏ chui tọt vào gối chăn ấm áp.
Chăn bông kêu sột soạt từng tiếng nghe thật lười biếng, người nằm trong chăn hơi trở mình ậm ừ khiến cho Thục Quyên không khỏi đưa mắt nhìn sang bên cạnh, cô nheo nheo mắt, dường như có thể cảm nhận được sự nóng bỏng đang tỏa ra từ làn da màu đồng trần trụi của người đàn ông.
Louis còn đang mơ màng chìm trong mộng đẹp thì chợt cảm nhận được dường như vừa có thứ gì đó thật mềm mại chui tọt vào lòng mình, hắn khẽ thốt ra vài tiếng từ nơi cổ họng khản đặc, dáng vẻ lười biếng còn chưa chịu mở mắt. Đột nhiên, một đôi bàn tay lạnh như nước đá đột ngột áp sát vào cổ khiến cho hắn giật mình choàng tỉnh, hàng mi vội vàng mở ra để lộ đôi con ngươi mờ sương vẫn còn chạy dài những đường tơ ửng đỏ.
Tiếng cười khúc khích quen thuộc vang đến bên tai, khiến cho người đàn ông ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
-"Sao tay em lạnh quá vậy".
Vài giây nhanh chóng trôi qua, Louis khi này đã phần nào tỉnh táo liền nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Thục Quyên. Bàn tay dày rộng của người đàn ông bao trọn lấy hai nắm tay yếu ớt của người yêu mình, nhẹ nhàng đặt xuống từng nụ hôn.
-"Em vừa từ phòng vệ sinh ra mà, nước lạnh quá, em buốt hết cả tay".
Nghe vậy, Louis đang lần xuống xoa nắn hai bàn chân cũng lạnh cóng của cô liền nhíu mày tỏ vẻ không vui:
-"Sao không mở nước nóng? Máy nước nóng nhà mình bị hư rồi à?"
-"Không có, nó vẫn bình thường".
Thục Quyên vội xua tay lắc đầu:
-"Là do em lười đó, chỉ là làm vệ sinh cá nhân thôi mà, mở nước nóng làm gì cho tốn công".
Nói đến đây, cô gái nhỏ trong lòng hắn liền nghịch ngợm cắn môi cười, gương mặt tái nhợt sau một hồi ủ ấm cuối cùng cũng có lại chút sắc đỏ.
-"Nhóc con lười biếng".
Ai đó sau khi nghe xong thì không khỏi thở dài rồi gõ nhẹ vào trán cô, hắn buông một câu mắng yêu nhưng trong dạ thì lại xót xa vô kể, bàn tay cũng vì vậy mà không ngừng xoa nắn khắp hai chân vẫn còn đang lạnh buốt.
-"Lần sau phải gọi anh dậy pha nước cho em, tay chân cứ lạnh cóng hết cả lên, từ nãy đến giờ rồi mà vẫn không ấm nổi".
Vừa không ngừng chà xát hai lòng bàn tay vào mấy ngón chân của Thục Quyên, Louis vừa nghiêm giọng trách cứ, đôi mày rậm cáu kỉnh cau lại, khiến cho người đàn ông bỗng trở nên khó tính hơn, dù vậy, trong lòng của cô vẫn luôn cảm thấy ngọt ngào khôn xiết.
Thế rồi có người nào đó bỗng chồm đến nhào vào lòng hắn, đôi má đào cứ mặc sức mà dụi vào lồng ngực nóng bỏng như than hồng, khẽ chu môi nũng nịu lấy lòng:
-"Người ta biết rồi, đừng có nổi giận nữa mà".
Bàn tay nhỏ nhắn áp lên bờ ngực săn chắc hơi hơi động nhẹ, hơi ấm mạnh mẽ từ người đàn ông tỏa ra bao bọc lấy cô, một luồn dương khí sục sôi cuộn chặt thân hình nhỏ nhắn của cô bé con vào lòng. Louis thở dài một tiếng, cuối cùng cũng đành cam lòng chịu thua mà đặt lên vầng trán mềm một nụ hôn dịu dàng.
-"Người anh ấm quá đi".
Vùi đầu sâu vào cơ thể rắn rỏi của hắn, Thục Quyên mơ màng nhắm mắt, khi mùi hương nam tính từ người đàn ông vờn qua đầu mũi, cơn buồn ngủ lại vô thức kéo đến xâm chiếm toàn bộ tinh thần cô.
-"Vậy để anh ủ ấm cho Bông".
Giọng nói khàn khàn trầm thấp khẽ vang bên tai, hơi thở mang theo dư vị bạc hà quen thuộc thoáng lẫn khuất giữa nơi nào đó. Vòng ôm rắn rỏi từ từ cuộn chặt lại, da thịt áp sát quấn quýt vào nhau, Louis cúi đầu hôn khắp gương mặt xinh đẹp của nàng công chúa đang dần chìm vào giấc ngủ, đôi môi lưu luyến không muốn rời đi.
Trong cơn mơ màng, Thục Quyên cảm nhận được có một bàn tay to lớn đang luồng vào bên trong áo ngủ mà vuốt ve khắp tấm lưng mềm mịn của mình, mỗi một nơi hắn đi qua đều để lại mồi lửa tí tách cháy bỏng, từng tấc da thịt lạnh ngắt như ướp phải đá nhưng dưới bàn tay ấy của người đàn ông dường như đã tan ra trong thoáng chốc, chỉ còn lại một cảm giác nhẹ nhàng thoải mái khiến cho khóe môi bé xinh khẽ cong lên.
Từ dạo ấy, mỗi sáng sớm trong phòng vệ sinh sẽ được đặt sẵn một bình nước ấm dành riêng cho Thục Quyên, ngay cả máy sưởi ít khi mở cũng bắt đầu được sử dụng dần, trên sàn còn được Louis cho người lót thảm lông ngoại nhập để giữ ấm. Khi nhìn thấy tình cảnh đó, tuy ngoài mặt Thục Quyên vẫn luôn chê trách hắn tiêu xài hoang phí, thế nhưng nhìn xuống vòng tay đang siết chặt nơi eo mình, Louis hiểu rõ cô người yêu của hắn thật sự đã cảm động lắm rồi.
Gần đến giờ nghỉ trưa, Thục Quyên nhận được một cuộc gọi từ nhân viên lễ tân lầu dưới, sau khi cúp máy, cô liền gõ cửa phòng giám đốc mấy tiếng rồi đẩy cửa bước vào bên trong.
-"Sao vậy bé yêu?"
Louis vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Thục Quyên thì liền mỉm cười vui vẻ, hắn hơi đẩy ghế ra sau, đợi đến lúc Thục Quyên đến gần thì liền nhanh chóng kéo tay cô ôm vào lòng.
-"Anh đừng có đùa nữa!"
Ngồi ngay ngắn trên đùi của vị giám đốc cao quý, dù trong phòng không có ai nhưng Thục Quyên vẫn đỏ mặt thẹn thùng, cô vỗ nhẹ vào cánh tay đang vòng trên eo mình, đầu mày khẽ nhíu:
-"Lễ tân nhắn với em có một người đàn ông đến tìm anh, ông ta nói muốn lên gặp anh ngay bây giờ, anh có hẹn với ai không?"
Bởi vì trong lịch trình mà Thục Quyên đã sắp xếp vào hôm nay không hề có cuộc hẹn cá nhân nào cả, vậy nên cô mới phải báo lại với hắn.
-"Nhân viên lễ tân không nhận được thông báo sẽ có người đến tìm anh nên không dám tự quyết định, bọn họ nhờ em hỏi thử ý anh thế nào".
Nghe xong, Louis cũng hơi trầm tư suy nghĩ.
-"Đến tìm anh? Người đó có nói tên gì hay không?"
-"Có, họ nói ông ta tên là Trọng Viễn, mới từ Sài Gòn lên".
Vừa nói đến đây, Thục Quyên liền nhìn thấy sắc mặt Louis có phần thay đổi, hắn cười nhạt một tiếng, trong mắt cũng có chút ánh sáng chợt lóe.
-"Thì ra là anh ấy..."
Louis hơi cúi thấp đầu, lại chỉ lẩm bẩm trong miệng nên Thục Quyên không nghe rõ được hắn nói gì bèn vội vàng hỏi lại.
-"Anh nói sao? Ai cơ?"
-"Không có".
Hắn liền lắc đầu rồi mỉm cười đáp:
-"Em nói bọn họ để anh ta lên đây đi, đúng là người quen của anh".
-"Ừm, vậy để em nói bọn họ đưa người đó lên".
Thục Quyên nghe xong thì liền gật đầu định đứng dậy, nào ngờ có người lại siết chặt vòng tay, cố tình yêu sách với cô.
-"Anh làm cái gì đó?"
Cô trợ lý quay đầu lườm vị giám đốc phía sau lưng, trừng mắt cảnh cáo:
-"Bây giờ đang là trong giờ làm việc, anh đừng có lộn xộn với em".
-"Anh làm gì chứ?"
Tuy bàn tay hư hỏng của mình đã bắt đầu vuốt ve xuống đùi người ta, vậy mà ngoài mặt thì vị giám đốc "chính trực" nào đó lại giả vờ như không hiểu gì, lại còn già mồm cãi bướng lắm.
-"Anh..."
Thục Quyên tức không chịu nổi, cô vừa định quay lại mắng cho hắn một trận thì đã bị Louis đã nhanh trước một bước đè cô xuống bàn, đôi môi mỏng lạnh lùng tìm đến hai cánh hoa mềm mại thơm tho, hương thơm thanh thuần từ cơ thể yếu ớt dưới thân không ngừng mời gọi khiến cho hắn loạn trí. Louis càng hôn càng say, cả người cảm giác nóng bừng như trúng phải rượu thuốc, hắn quyến luyến hơi ấm thơm ngọt mà bản thân thèm muốn, dù cho Thục Quyên vẫn luôn cận kề sớm tối bên cạnh, thế nhưng không hiểu sao Louis vẫn luôn cảm thấy khát khao cô không ngừng.
Dùng chút sức tàn cuối cùng để đẩy thân hình vạm vỡ đang đè trên người mình dậy, Thục Quyên nghiêng đầu hít thở nặng nhọc từng hơi. Con người đáng ghét này, lấy đâu ra nhiều tinh lực mà...mà... càn quấy như vậy chứ.
Dứt khỏi nụ hôn, cả hai người ai nấy đều quần áo xộc xệch, hơi thở nặng nề như thể vừa làm chuyện xấu xa nào đó.
À mà chuyện này thì cũng đâu có đứng đắn, đường hoàng gì cho cam.
Chống tay nhìn xuống người con gái đang nằm trên bàn đã bị mình làm cho rối loạn thần trí, Louis mãn nguyện bật cười thành tiếng, hắn đưa tay quẹt miệng, một dấu son đỏ tươi không biết đã bị lem sang từ khi nào.
Sau khi đứng dậy khỏi bàn làm việc, cô trợ lý nhỏ của hắn liền đi thẳng một mạch ra ngoài, không cần hỏi cũng biết, hẳn là cô nàng đã bị hắn làm cho tức điên lên rồi đây.
Nhân viên lễ tân theo lời dặn của trợ lý giám đốc đưa người khách lạ mặt lên tầng trên, Thục Quyên khi này đã chỉnh đốn xong liền đứng ở cửa thang máy đợi sẵn.
-"Chị Thục Quyên, đây là ngài Trọng Viễn, ngài ấy muốn đến tìm giám đốc".
Cô lễ tân kính cẩn nói.
-"Được, tôi biết rồi".
Thục Quyên gật đầu với người nhân viên để cô ấy rời đi, sau đó liền quay sang người khách bên cạnh mà nở nụ cười hòa nhã:
-"Chào ngài, mời ngài đi theo tôi, giám đốc đang ở bên trong chờ ngoài".
Đối diện với cô là một người đàn ông vẫn còn trẻ tuổi, Thục Quyên chỉ có thể ướm chừng anh ta khoảng ba mươi mấy, bề ngoài mang một bộ đồ áo thun quần jean đơn giản cùng với một chiếc áo khoác dù, gương mặt chữ điền có vẻ hơi nghiêm nghị, thế nhưng ánh mắt sáng quắc như thể nhìn thấu được sâu thẳm bên trong lại khiến người đối diện phải cảm thấy e dè sợ hãi.
Sau khi nghe Thục Quyên nói xong, người đàn ông chỉ gật nhẹ đầu rồi đợi cô dẫn đường mà lầm lũi đi theo sau.
Cửa phòng vang lên ba tiếng gõ rồi bị đẩy vào, cô trợ lý đứng nghiêm chỉnh trước mặt giám đốc, tác phong hoàn hảo như thể chưa hề có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
-"Thưa giám đốc, có ngài Trọng Viễn đến tìm".
Nói xong, cô đứng nép sang một bên để người khách phía sau bước vào.
-"Anh Viễn!"
Vừa nhìn thấy người đàn ông xuất hiện, Louis liền vui vẻ đứng bật dậy, hắn mỉm cười rời khỏi bàn làm việc rồi đi nhanh đến chỗ anh ta đang đứng.
Thục Quyên mang cà phê nóng đến chỗ hai người đang ngồi trong văn phòng, khi đặt cốc nước xuống, cô vô tình bắt gặp ánh mắt si mê đầy tình ý từ kẻ nào đó cứ dán vào người mình, sự trần trụi bên trong khiến cho cô nghĩ ngay đến chuyện xấu xa ban nãy mà cảm thấy tức giận, tuy nhiên trong phòng vẫn còn có khách, trước mặt người ngoài, Thục Quyên chẳng thể làm gì hơn là quăng về phía hắn một cái liếc mắt sắc lẹm rồi nhanh chóng chuồn đi.
Cánh cửa phòng đóng lại, người đàn ông tên Trọng Viễn hơi nhìn ra sau một lúc rồi khẽ cười.
-"Để ý cô bé đó à?"
Vừa nói, anh ta vừa nâng tách cà phê lên thổi một hơi, khói trắng nhạt màu bám vào thành ly làm đọng lại những hơi nước li ti xung quanh viền tách.
-"À..."
Louis nghe anh ta nói vậy thì không khỏi bật cười, đôi mắt lặng lẽ dời khỏi bàn làm việc của trợ lý bên ngoài lớp cửa kính. Vừa hớp một ngụm cà phê nóng không đường đắng nghét, hắn liền lắc đầu bất lực, trong con ngươi hắt lên sự yêu chiều vô tận.
-"Cô bé đó...là người yêu của em".
-"Hửm?"
Sau khi nghe Louis trả lời, vẻ mặt Trọng Viễn thoáng bất ngờ, anh ta theo tầm nhìn của hắn mà ngoái đầu ra sau, qua một lúc nghĩ ngợi thì liền bật cười tỏ vẻ đã biết.
-"Chú đổi cách chơi rồi à?"
Trông thấy Louis dường như không hiểu ý mình, người đàn ông bèn ngả người dựa vào ghế sofa rồi khoanh tay lại, vẻ mặt muôn phần cợt nhã:
-"Thì cô bé đó, chú định sẽ lại chơi đùa trong bao lâu đây?"
Louis khi này cũng đã ngộ ra những lời của Trọng Viễn, hắn đặt tách cà phê lên bàn, cúi đầu cười khổ.
-"Không phải, cô ấy thật sự là người yêu của em".
-"Cái gì?"
Nghe đến đây, người đàn ông liền bật người ngồi dậy như một chiếc lò xo, vẻ mặt hiện rõ sự nghi hoặc.
-"Chú mày nói thật hay giỡn vậy?"
Anh ta hỏi lại như thể chuyện mà hắn vừa nói là điều gì đó ghê gớm lắm, thậm chí là còn cố tình nhìn kỹ xem có phải Louis đang đùa với mình hay không.
-"Thật à? Lần này nghiêm túc rồi sao?"
Giống như biểu hiện của Quốc Cường ngày trước, anh ta dường như cũng không thể tin nổi có người phụ nữ nào lại có thể ngăn cản được bước chân phong lưu của kẻ đa tình này.
Nghĩ vậy, Trọng Viễn liền quay về dựa người ra sau, hai tay đặt lên thành ghế, chậc chậc mấy tiếng cảm thán.
-"Chú đi có mấy năm mà đã thành ra như này rồi sao? Trời Tây đã cho chú ăn phải cái bả gì vậy?"
-"Không phải trời Tây".
Vị cà phê đen nguyên chất đậm đặc còn đọng lại nơi khoang họng khiến cho giọng nói của hắn có lúc bỗng trở nên khàn khàn, Louis đành phải tự pha cho mình một tách trà thảo mộc để thông cổ. Hớp xong một ngụm trà ấm, hắn liền sảng khoái đáp:
-"Mà là Thục Quyên".
-"Thục Quyên?"
Nghe vậy, Trọng Viễn vô thức quay đầu nhìn lại sau lưng, khi này mới để ý thấy từ trong phòng làm việc của giám đốc nhìn ra, dù là góc độ nào thì cũng có thể bắt trọn mọi khoảng khắc của cô trợ lý bé nhỏ đó cả.
-"Chú mày đúng là khác xa ngày trước quá, chắc bây giờ cũng không còn coi trọng gì đám thằng già bọn anh nữa rồi".
Anh ta bắt chân chữ ngũ, vừa nói vừa tự bật cười giễu cợt, những lời thốt ra khiến cho Louis không khỏi chau mày lắc đầu.
-"Đi Tây một chuyến, chắc là không còn muốn lăn lộn gì với mấy thằng giang hồ này đâu ha".
-"Anh Viễn, mấy năm không gặp, sao cái thói khích đểu của anh vẫn không đổi vậy? Làm giang hồ bao nhiêu lâu rồi mà vẫn cứ thích chơi trò giận dỗi cái chó gì không biết".
Hắn vừa dứt lời, không gian trong phòng liền trở nên im ắng, thế nhưng sau hai ba giây vô nghĩa trôi qua, một tràng cười khoái chí của hai người đàn ông cùng vọng ra bên ngoài, khiến cho Thục Quyên đang ngồi làm việc cũng phải giật mình đánh thót.
Trọng Viễn vừa nói vừa chỉ chỉ ngón tay về phía Louis, cổ chân đang gác trên đầu gối thoải mái rung lắc.
-"Đây mới đúng là thằng út của bọn tao, mẹ mày, nói chuyện lịch sự nãy giờ làm thằng này cứ tưởng chú mày thay đổi thật rồi chứ, khó chịu thấy mẹ".
-"Anh cứ đùa".
Rót thêm một tách trà đưa về phía người trước mặt, Louis cười cười đáp:
-"Ông anh thông cảm chút đi, thằng em của các anh có người quản rồi, mồm miệng không có còn thoải mái được như trước nữa đâu".
Nói xong, hắn còn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài phòng làm việc, sau lớp kính cường lực là gương mặt ngọt ngào của cô trợ lý nhỏ đang bặm môi hý hoáy ghi chép sổ sách.
-"Nè, thật sự nghiêm túc rồi đó hả?"
Lần này thì Trọng Viễn không còn thái độ ngả ngớn như từ khi mới bắt đầu nữa, anh ta nhổm người dậy, nghiêm túc quan sát sắc mặt của hắn.
-"Thật mà, chẳng lẽ em lại đi lừa anh làm gì".
Nghe hắn nói vậy, anh ta sau một lúc suy tư thì liền gật gù mấy cái, hồi lâu mới chẹp miệng lên tiếng:
-"Thôi vậy cũng được, có người ở bên cạnh chú mày cũng tốt, tao chỉ sợ con bé này..."
-"Anh Viễn cứ yên tâm".
Louis phất tay cắt ngang câu nói anh ta, nhanh chóng tiếp lời:
-"Cô ấy là một cô gái rất tốt, sẽ không có chuyện gì đâu".
Thấy đứa em trai của mình cương quyết như vậy, Trọng Viễn đã hiểu tính cách xưa giờ của hắn cũng cảm thấy không tiện nói tiếp, anh ta chỉ hơi nhếch mày, bình tĩnh đáp:
-"Chuyện của mày, tự mày biết lo liệu. Nhưng cũng phải thu xếp một chuyến mà đưa con bé về gặp mọi người, sẵn tiện thăm lại anh em nữa, mẹ nhà mày, đi biền biệt bao nhiêu năm trời giờ về cũng không biết đường chào hỏi mấy thằng anh mày một tiếng, để tao phải lên đây tìm mới chịu ra gặp, chó".
Nghe thấy kiểu nói chuyện "chợ búa" đầy sảng khoái của anh ta, Louis không nề hà gì mà chỉ cười cười tỏ ý đã hiểu, hắn còn muốn giữ Trọng Viễn lại dùng cơm cùng mình nhưng anh ta lại xua tay từ chối.
-"Tao lên đây là còn có việc cần làm, sẵn tiện ghé thăm chú mày chút thôi, bây giờ tao phải đi rồi, anh hai còn chờ tao về làm việc nữa".
Nói xong, hai người cùng đứng dậy bước ra ngoài.
Thục Quyên đang ngồi thì thấy cánh cửa bật mở cũng vội đứng thẳng lên, cô mím môi cười, chợt cảm thấy bối rối trước ánh nhìn đầy sự dò xét của người đàn ông lạ mặt.
-"Thục Quyên, em lại đây".
Đột nhiên, Louis ở phía sau hơi vẫy tay với cô.
-"Dạ, giám đốc".
Cô vội bước đến bên cạnh hắn, bàn tay hơi bất an chỉ có thể len lén nắm chặt một góc áo vest của người đàn ông theo thói quen để giữ chút bình tĩnh.
-"Đừng sợ".
Louis bất ngờ quay sang vỗ nhẹ lên lưng cô như thể đang muốn trấn an, thế rồi hắn hơi choàng tay ôm lấy vòng eo nhỏ gầy của cô trợ lý, trước ánh mắt ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì của Thục Quyên, Louis híp mắt cười.
-"Anh Viễn, để em giới thiệu với anh, đây là Thục Quyên, là người yêu của em".
Nói xong, hắn liền quay sang phía Thục Quyên, bàn tay sau lưng hơi đẩy cô nhích về phía trước.
-"Còn đây là anh Viễn, anh ấy là anh em thân thiết với anh, em đừng ngại, anh ấy là người thân của anh".
Nghe hắn nói vậy, trong lòng của cô chợt trào dâng muôn ngàn cảm xúc, Thục Quyên cắn cắn thịt môi, ánh mắt di chuyển từ chỗ Louis sang người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Trọng Viễn nhìn cô cười cười, nét mặt nghiêm nghị ban nãy giờ đây đã giãn đi ít nhiều, thế nhưng sự phong trần phiêu bạt thì tựa như một làn khói mỏng không ngừng toát ra theo mỗi cử động của người đàn ông trải đời ấy, có lẽ đó đã trở thành một loại khí chất gắn liền với anh ta.
-"Em dâu cứ gọi anh Viễn như thằng Lâm là được rồi".
Thấy Thục Quyên có vẻ ngại ngùng trước sự hiện diện đột ngột của mình nên Trọng Viễn liền mở lời trước, anh ta chìa bàn tay đã bị sương gió bào mòn đến chai sần ra trước mặt cô, thiện ý tỏ rõ nơi vết hằn bên khóe mắt.
Nghe thấy anh ta gọi mình là "em dâu", Thục Quyên ngay lập tức đỏ bừng cả người, đôi tay run rẩy nắm lấy tay anh ta mà toát cả mồ hôi, hai má hồng rực như quả mận chín.
-"À, dạ, dạ, anh Viễn. Em, em chào anh ạ..."
Dáng vẻ xấu hổ đến độ rối tung của cô gái nhỏ không khỏi khiến cho cả hai người đàn ông bật cười thành tiếng, Thục Quyên biết rõ bản thân đã tự khiến mình khó xử nên chỉ đành bẽn lẽn nép sát vào người Louis, đôi mắt cụp xuống nhìn đôi mũi giày trắng ngà.
-"Thôi được rồi".
Trọng Viễn trước khi rời đi liền vỗ lên vai hắn mấy cái, cười cười dặn dò:
-"Đến gặp chú mày một chút vậy thôi, nhưng mà nhớ lời anh đó, tranh thủ thời gian đưa em dâu về một chuyến, mọi người đợi chú mày mời một bữa cơm".
-"Em biết rồi, anh cứ yên tâm".
Nói xong, Trọng Viễn cũng bấm thang máy rồi nhanh chóng rời đi, nhìn số tầng dần dần chạy xuống, khi này Louis mới quay sang ôm chặt lấy người bên cạnh. Hắn khẽ hôn vào vành tai nhỏ xinh, thấp giọng thủ thỉ: