Toàn thân Langmuir vô lực ngã xuống, mắt thấy sắp ngã khỏi giường.
Hôn Diệu lao tới ôm y vào lòng, quay đầu rống với bên ngoài: "Gọi Tako cút về đây!!"
Thị quan Lưu Sa đang đứng cách đó không xa, chờ sai bảo mọi lúc, nàng cũng bị dọa cho hét toáng lên. Lúc này quay đầu đã chạy ra ngoài, cũng không quan tâm đến việc suýt làm đổ một bếp lửa đang bốc khói trên đường, mà cắm đầu cắm cổ lao vào cơn mưa phùng.
Langmuir thở hổn hển, nhỏ giọng nói: "Em..."
"Đừng nói nữa... đừng nói nữa."
Sắc mặt của Hôn Diệu xanh mét, hai tay đều đang phát run, chuyện này sao có thể xảy ra... Vừa nãy còn nói còn cười, vừa nãy còn đang làm nũng với hắn, sao tự dưng lại không uống được thuốc?
Hắn không dám ngẫm lại, chỉ có thể khàn giọng nói: "Do ta quá nóng lòng đút em uống, em đừng sợ, em nghỉ ngơi trước đi để thầy pháp đút thuốc cho em..."
Langmuir ngoan ngoãn gật đầu, đồng thời cố sức giơ tay lên. Hôn Diệu theo bản năng muốn nắm lấy, trong tay lại bị nhét vào một vật cứng.
Con dao găm mật kim đó bị trả lại vào tay Ma Vương.
...
Chẳng mấy chốc, Tako vội vàng hấp tấp đội mưa chạy về, xem ra cũng bị dọa cho sợ hết hồn hết vía.
Đầu tiên ông lấy những viên thuốc khẩn cấp ra để cho Langmuir uống, ngay sau đó nhanh chóng thay đổi đơn thuốc, bảo tôi tớ sắc lại thuốc.
Lão thầy pháp lầm bầm lau mồ hôi, vẻ mặt hiện ra vẻ lo lắng: "Nếu lần này vẫn không uống được, vậy thì thật sự nguy rồi..."
Từ đầu đến cuối, Hôn Diệu đứng ở bên giường chẳng nói một lời nào. Bầu trời ngày thêm tăm tối khiến bóng dáng im lặng của hắn như ma chết oan trong ngày mưa bão bùng.
Langmuir không chịu nhận pháp lực.
Đó là vấn đề sinh tử, nhưng nô lệ lại từ chối rất đơn giản và vô lý: Y hoài nghi Ma Vương cũng đang nghi ngờ mình.
"..."
Hôn Diệu nắm con dao găm trong tay, càng nắm càng chặt, cho đến khi móng tay bén nhọn đâm thủng lòng bàn tay.
Thực ra ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã nghi ngờ Langmuir vô căn cứ chỉ là để đề phòng.
Năm thứ ba, ân huệ của Thánh Quân lan vào vực sâu, Hôn Diệu chịu áp lực khó có thể tưởng tượng, trở thành cánh cửa duy nhất ngăn cản giữa Langmuir và ma tộc.
Khoảng thời gian đó, thậm chí Ma Vương cảm thấy mình cũng biến thành một "trận kết giới".
Trước sau đều là sóng lớn ngập trời ập vào hắn, mà sóng sau cao hơn sóng trước. Hắn phải luôn cứng rắn, luôn lạnh lùng và luôn đứng ngay tại đó.
Có hắn ở đó, nhân loại sẽ không có khả năng bày ra âm mưu quỷ kế thực sự gây hại đến ma tộc.
Có hắn ở đó, ma tộc cũng không đến mức vồ lấy nô lệ của hắn xé xác nuốt sống.
Nhưng rồi mỗi ngày trôi qua, khi quyền lực mà hắn giao cho Langmuir ngày càng lớn hơn, làn sóng ngầm rủi ro cũng theo đó tăng lên.
Hôn Diệu đành phải nghi ngờ nô lệ của hắn.
Ấy thế là, Ma Vương trở thành một kẻ đa nghi điên rồ, làm nhiều việc lố bịch và mất mặt.
Gì mà cố ý giả say đánh rơi đao bên hông, làm bộ vô tình làm mất chuỗi trang sức bằng xương trước ngực.. rồi lén theo dõi phản ứng của nô lệ.
Thực ra sau khi hồi tưởng lại, hắn chẳng thể nào tin được Langmuir, mà có lẽ quan trọng hơn là hắn chẳng thể tin vào chính mình. Nô lệ phạm sai lầm, còn có vương dạy dỗ nô lệ, nhưng nếu Ma Vương cũng phạm sai lầm thì phía trước cũng chính là địa ngục muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Vì vậy, khi hắn bắt đầu không khống chế được thiên vị, hắn cũng chột dạ.
Trên đời sao có thể có mối quan hệ như vậy? Càng tin tưởng lại càng nghi ngờ. Càng yêu sâu đậm lại càng không thể nào quên hận thù.
Cũng may Langmuir thông cảm cho hắn. Phần cứng rắn mà vương bắt đầu dao động, và phần lạnh lùng dần dịu đi đều được nô lệ bù bắp.
Y cất vũ khí rơi ra vào vỏ, đi nhặt lại chiếc khóa xương rơi dưới vách núi, từ chối mọi phần thưởng không phù hợp, chịu đựng mọi lời vu khống.
Y đáp lại mỗi một lần thăm dò và uy hiếp, dùng hành động để mang lại sự an ủi thầm lặng:
Không sao, không sao, ngài xem, hôm nay em vẫn ngoan, ngày mai em vẫn ngoan như thế.
Thậm chí có một lần, Langmuir bị ép buộc đến mức còn chủ động trốn trong lều nô lệ để tránh né cho đến khi hiềm nghi qua đi.
Quả nhiên ở nơi đó y lại đổ bệnh. Đêm khuya Hôn Diệu thắp nến đến thăm Langmuir, hắn nghiến răng hung dữ nói: "Tốt nhất ngươi đừng giả vờ ốm yếu làm ta mềm lòng."
Thật ra sau khi nghe tin, Ma Vương chạy tới suốt cả đêm, tất nhiên là muốn đón nô lệ trở về.
Cuối cùng, vì một câu này mà Langmuir bất chấp sống chết. Hôn Diệu xông vào bắt y, nhưng y lại ném vỡ bát, cầm lấy mảnh sứ kề vào cổ họng mình, quỳ xuống cầu xin vương trở về đi... Hôn Diệu hết cách với Langmuir, chỉ để lại thầy pháp chữa bệnh cho y, còn mình thì phẫn nộ bỏ đi.
Cuối cùng, Langmuir thực sự ở đó cho tới khi hiềm nghi được giải quyết mới chịu trở lại cung điện.
Sau lần đó, Hôn Diệu đã kiềm chế bản thân rất nhiều, còn Langmuir lại phập phù như bước trên băng mỏng.
Cả hai cứ như vậy đẩy cỏ dại ven đường ra, lê từng bước qua bao năm tháng, nhưng đến năm thứ bảy, nô lệ lại sắp chết.
Theo thói quen cũ, nô lệ lại điềm tĩnh bày tỏ: Xin Ngô Vương đừng lo lắng, lần tay em cũng sẽ ngoan ngoãn mà chết.
Cái chết của em sẽ kết thúc trọn vẹn bảy năm đầy vướng mắc và mâu thuẫn này, đồng thời là bằng chứng đanh thép cho tấm lòng son và chẳng hề thẹn với lương tâm của em.
...
"Ngô Vương."
Khi hoàn hồn lại thì Langmuir đang gọi hắn. Trong cung điện rất yên tĩnh, Tako và Lưu Sa không biết đã lùi xuống từ khi nào, chì còn Langmuir ngồi ở trên giường, vẻ mặt lo lắng đăm đăm nhìn hắn.
Langmuir: "Ngài... chảy máu rồi."
Hôn Diệu cúi đầu, tay phải của hắn đã bị bấm đến bật máu.
Nhất thời, cảm giác xót xa dâng lên tận cổ họng lại nuốt ngược trở về, hắn khàn giọng đáp lại một câu: "Trách ai?"
"Ngài đừng như vậy, Ngô Vương đừng đau lòng vì em." Langmuir lắc đầu: "Sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình trên đời, em sống đến được ngày hôm nay đã không còn điều gì hối tiếc, chẳng bằng bảo đã đủ mãn nguyện."
Hôn Diệu bước tới, đứng ở trước mặt Langmuir từ trên cao nhìn xuống, trong mắt toàn là mây mù, giống như ác ma sắp ăn thịt người.
"Langmuir, có phải ta đã chiều chuộng em đến mức quên mất mình là nô lệ không?"
Hôn Diệu đột nhiên đập mạnh dao găm mật kim lên chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường.
Canh thuốc vừa nấu xong nảy lên, có vài giọt bắn ra ngoài.
"Ai quan tâm em có hối hận hay không."
"Ai quan tâm em có mãn nguyện hay không."
Hắn hạ giọng nói: "Năm đó là ai không biết gì hết, cứ quấn lấy ta dạy... Langmuir, bảy năm, ta tốn nhiều công sức lắm mới nuôi em vừa mắt hơn một chút, ấy vậy mà em lại vọng tưởng nói chết là chết?"
Quả nhiên đây là cách giao tiếp "hiệu quả" nhất.
Gương mặt Langmuir xuất hiện dao động, áy náy nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
Hôn Diệu lập tức tiến lại gần hôn y, nhỏ giọng dỗ dành: "Vậy mới đúng. Em nghe lời, lần này không phải thăm dò em, mà là mệnh lệnh, em phải khỏe lên làm ta hài lòng mới là nghĩa vụ của em."
"Vực sâu đã yên bề, chuyện ma tộc không cần em bận tâm nữa, em hãy giống như lúc đầu làm một nô lệ hợp hóa."
"Sau khi pháp lực của em hồi phục, ta sẽ lại đeo khóa giam và một chìa khóa xương phù hợp cho em. Từ nay em cứ ở trong cung điện, đừng ra ngoài lung tung nữa, biết chưa?"
Langmuir cụp mắt: "Nhưng..."
Y thoáng do dự, hai tay đẩy chăn bông ra rồi lại cởi áo bào của mình.
Cơ thể nhân loại trắng như tuyết gầy gò, trông đến là đẹp đẽ chỉ là bên hông, bụng dưới, trước ngực các nơi khác đều có từng mảng vảy màu tím nhạt, một màu sắc mê hoặc lại kỳ dị đã chiếm tới một phần ba bên ngoài cơ thể.
Phản ứng đầu tiên của Hôn Diệu là sợ y cảm lạnh bèn vội túm lấy chăn, sẵng giọng: "Làm gì thế!"
Langmuir lại xoay người, để lộ phần gáy sau lưng.
Y nói: "Ngô Vương, ngài xem, trên người em đã nhiều vảy như vậy rồi."
Hôn Diệu chợt ngẩn ra, khi hắn đang đắp chăn cho nhân loại, đầu ngón tay vô tình chạm vào lớp vảy mát lạnh.
Langmuir khoác lại áo choàng lên vai, đặt tay phải vào lòng bàn tay của Hôn Diệu: "Ngài nhìn móng tay của em, cũng trở nên cứng rồi."
Hôn Diệu hoảng hốt cầm tay Langmuir.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay trong lòng bàn tay mình. Lúc mới vào vực sâu móng tay của nhân loại không phải như bây giờ, lẽ ra phải mềm mại hơn, có màu hồng nhạt mới đúng.
Nhưng bây giờ, móng tay của Langmuir rõ ràng rất cứng. Có điều y thường cắt tỉa thoạt nhìn khá tròn trịa, mà không phải móng vuốt bén nhọn như ma tộc nên mới khó nhận ra.
Dự cảm chẳng lành đột nhiên khiến Hôn Diệu không thở nổi, giống như rơi vào biển sâu không ánh sáng.
Hắn nghe thấy Langmuir rầu rĩ nói: "Đáng tiếc sừng và đuôi không thể mọc ra được."
Hôn Diệu như nghẹn lại, cảm thấy một cơn ớn lạnh không rõ chạy dọc sống lưng, hắn đột nhiên không muốn nghe lời Langmuir định nói tiếp theo, mở miệng nhưng lại mất giọng.
Langmuir bất đắc dĩ mỉm cười, hai móng tay khẽ va chạm, phát ra âm thành lanh lảnh.
"Bảy năm rồi, xương cốt và máu thịt của em đã quen với vùng đất này, làm sao còn có thể tiếp nhận pháp lực thuần khiết của Quang Minh?"
"Bây giờ em cũng coi như nửa người nửa ma, cơ thể em đã bị ma lực ngâm lâu, nói không chừng phần ma trong em còn nhỉnh hơn một chút."
"Ngô Vương, em đã không còn là thần tử Quang Minh của bảy năm trước. Pháp lực không thể kéo dài tuổi thọ của em, nếu cưỡng ép nhập vào cơ thể thì chỉ khiến em chết nhanh hơn mà thôi."
Cuối cùng, Langmuir ngước đôi mắt tử la lan lên, giọng nói ôn tồn như gió xuân thổi qua vực sâu.
Y nói: "Ba tháng này, xin ngài dùng em nhiều hơn, cho em có thể bù đắp thêm một chút là em đã thỏa lòng thỏa dạ rồi."
Con ngươi của Ma Vương giãn ra một cách lặng lẽ.
Hắn mấp máy môi nhưng lại không phát âm thanh nào. Thế giới trước mắt quay cuồng.
Cùng với tiếng ù tai chói tai, vùng biển sâu không ánh sáng ấy nuốt chửng tâm trí của hắn.
...
Tí tách.
Tí tách.
...
Hạt mưa rơi xuống từ sợi tóc trước mắt.
Ma Vương chậm rãi ngẩng đầu. Trước mắt là đồng hoang rậm rạp sau cơn mưa trời lại sáng, mây đen đang bị gió xé mở từng chút một, lộ ra màn trời xanh.
Hắn thẫn thờ tự hỏi: Đây là đâu, sao mình lại ở đây?
Không nhớ. Không nhớ gì cả.
Hôn Diệu ngơ ngác quỳ trên cánh đồng xa lạ này, không biết đã dầm mưa bao lâu, từ đầu đến chân đều ướt đẫm, nước lạnh buốt giá nhỏ giọt xuống.
Hắn giống như rơi vào một cơn ác mộng mơ hồ.
Hắn đã từng có cảm giác này, đó là mười bốn năm trước, hắn đờ đẫn ngồi trong vũng máu của mình, ngửa đầu nhìn mũi tên mật kim biến mất ở ngọn núi bên kia.
Hôn Diệu thoáng giật mình rồi nhếch nhác bỏ dậy —— đúng rồi, sao Langmuir thế nào rồi!? Thậm chí hắn không thể nhớ được cuối cùng Langmuir đã uống hết bát thuốc đó hay nôn ra lần nữa.
Khi cố gắng đứng dậy, đầu gối gần như không còn cảm giác. Ma Vương chỉ cảm thấy đầu đau như nứt ra, hắn nhắm mắt lại lắc đầu thật mạnh. Chết tiệt, hắn đã quỳ bao lâu rồi...
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng ngựa hí vang.
Hôn Diệu quay đầu. Ngựa yêu quý của mình ở cách đó không xa đang cúi đầu gặm cỏ khô trên mặt đất.
Có thú cưỡi, chứng tỏ hắn đã phóng ngựa một đường tới đây, nhưng đây là rốt cuộc là nơi nào?
Thậm chí còn không phải là nơi thuộc quản lý của hoàng cung, bốn phương tám hướng không có dấu vết sinh sống của ma tộc.
Chuyện đó không còn quan trọng nữa, Hôn Diệu nghĩ. Dù sao đi nữa, hắn phải lập tức trở về. Trở lại bên cạnh Langmuir...
May mắn trên mặt đất vẫn còn vết cháy xém sau khi ngựa chiến chạy qua. Ma Vương lảo đảo từng bước, vịn đầu gối bước sang, khó khăn lên ngựa tìm kiếm phương hướng lúc đến.
Ngay khi ngựa vừa giơ vó, Hôn Diệu đột nhiên cảm thấy trong lòng có gì đó, quay đầu lại nhìn về phía vùng hoang vu càng lúc càng xa này.
Trong chớp mắt, con ngươi màu đỏ rực của hắn đột nhiên co lại, rùng mình cả người.
Hắn hiểu tại sao mình lại quỳ ở đây.
Đây chỉ là một vùng hoang dã bình thường.
Bảy năm trước, đội quân ma tộc chiến thắng trở về từ nhân gian. Các bộ lạc các dũng sĩ tách ra dưới vách núi, mà đội quân hoàng cung do Hôn Diệu chỉ huy đã từng nghỉ ngơi ở một vùng hoang dã.
Đêm đã khuya, các chiến sĩ ma tộc đốt lửa trại, dựng trại rồi thô bạo lôi tù binh tóc vàng ấy đến trước mặt vương.
Tại đây, Ma Vương đã tiếp nhận thần phục của Thánh Quân.
Tại đây, hắn đã đâm con dao găm mật kim vào tim Langmuir.
Lấy đi pháp lực, rót vào ma lực kèm theo lời nguyền độc ác và lời chế giễu thỏa thuê.
Tại đây, hắn mặc sức vui vẻ hoàn thành cuộc báo thù mà mình hằng mong ước, đồng thời cũng cướp đi con đường sống của Langmuir bảy năm sau.
Hôn Diệu đột nhiên rất muốn cười thảm nhưng đừng nói cười, ngay cả khóc hắn cũng khóc không được.
Hiện tại, ngay cả lồng ngực cũng trống rỗng đến mức không còn cảm nhận được đau đớn, chỉ có thể ngẩng mặt lên, thẫn thờ nhìn bầu trời luôn tăm tối trong tiếng gió rít gào, nghĩ thầm ——
Đúng vậy, cho nên bảy năm sau, tất nhiên hắn xứng đáng quỳ gối ở chỗ này.