Thở dài một hơi ném chuyện này ra sau đầu, nhảy lên giường đi ngủ, tạm thời còn chưa thể tìm ra cách giải quyết, túm cổ đối phương ném đi nào có dễ dàng như vậy, thương trường có quy tắc của thương trường.
Bất quá đối mặt với thực lực tuyệt đối thì mọi âm mưu thủ đoạn đều là công dã tràng, nghĩ như vậy hắn ngủ một mạch đến sáng, thức dậy vẫn như thường ngày chạy đi rèn luyện, xong trở về tắm rửa ăn sáng lấy xe ra đi học.
- Nam ơi, ông mình có chuyện rồi.
Kết thúc buổi học vừa ra tới cổng trường đã thấy Nga chạy nói lo lắng nói cho Trần Thiên Nam biết ông Ân có chuyện, bị người ta chạy xe đụng phải đã đi viện, gãy xương tay do va đập, hắn bảo Tuyết về trước gọi Lê Huyên Huyên đi cùng mình theo Nga.
Cả ba đi ra bệnh viện huyện, ông Ân đã bó bột cánh tay trái từ trên xuống dưới nằm trong phòng bệnh, bác bá Nga cùng bà đang chăm sóc ông, Trần Thiên Nam xách giỏ quà vào để ở một bên thăm hỏi ông Ân, một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy, hắn xem ông Ân như thầy của mình đã dạy hắn khắc điêu khắc chế tác ngọc.