Giờ ra chơi lớp Trần Thiên Nam bị kéo đông kéo đỏ tới, một bé gái lớp 10 rất xinh dẫn đầu, còn là một trong bốn hoa khôi khối 10, ngó nghiêng dừng lại ở ngoài cửa lớp, không giống như các anh khối trên xuống lớp 10 chẳng nể nang gì đã tuông vào lớp người ta, các em lớp 10 chẳng có ai dám chạy vào hẳn trong lớp anh chị.
Trần Thiên Nam đang ngáp dài nhìn ra cửa sổ thấy đen đỏ các em lớp dưới thì sửng sốt, từ bao giờ các em bạo dạn như vậy kéo cả đống lên lớp trên, mấy thằng cô đơn trong lớp thấy các em như dã thú nhào ra.
- Mấy em tìm ai? Tìm anh à.
Mấy thằng da mặt dày hơn cái thớt tự dát vàng lên mặt mình nhìn các em tươi cười, mấy đứa con gái đùn đẩy con bé xinh nhất lên.
- Em tìm anh Thiên Nam.
Bọn trong lớp quái dị nhìn Trần Thiên Nam đang ngồi ngáp ruồi, quay lại chỉ chỉ cho các em lớp dưới.
- Nó ngồi kia kìa.
Con bé hoa khôi bị bạn đẩy lên đầu sóng ngọn gió có chút ngượng ngùng, đi vào trong lớp, trong tay là một nắm kẹo sôcôla để trên mặt bàn trước mặt Trần Thiên Nam.
- Tặng anh.
Trần Thiên Nam ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn được con gái tặng kẹo, lại nhìn bộ dạng ngại ngùng của đối phương hơi buồn cười nói.
- Có tặng nhầm người không đấy? Sao tự nhiên lại tặng kẹo anh.
- Không có nhầm ạ, em muốn kết bạn với anh á.
Nhìn con bé ngại ngùng cười nhìn hắn, ánh mắt không bình thường chút nào, Trần Thiên Nam gãi gãi mũi.
- Vậy thì anh xin nhé, có gì khó khăn trong việc học tập cứ tìm anh, hoặc lên hỏi đám bạn lớp anh.
Từ chối một cách phũ phàng không tốt, chẳng lẽ ném kẹo hết vào sọt rác? Không thể, chuyện đó chỉ có mấy đứa không có não mới làm thôi, tưởng mình cao siêu hay đại loại là khinh thường người khác, hắn không có cao thượng như vậy, hắn là một người bình thường, tội gì phải làm mấy cái trò mèo người không ra người kia.
- Vâng anh, em tên Huế học lớp 10C1 rất vui được làm quen với anh.
Thấy đối phương chìa tay ra như người lớn, Trần Thiên Nam gật đầu bắt tay đối phương, bất quá người ta không có ý định buông tay, hắn sờ sờ cằm cười nói.
- Có thể buông tay anh không?
Bị Trần Thiên Nam nói em gái mới đỏ mặt, thả tay hắn ra cười xấu hổ nói.
- Được bắt tay với anh làm em quên cả trời đất.
Trần Thiên Nam cười cười, em gái này nói chuyện tựa như hắn là người nổi tiếng lắm không bằng, lắc đầu nói.
- Em nói như anh là ngôi sao không bằng, coi anh như người bình thường thôi, anh bình thường không thể bình thường hơn đâu.
Được các em gái làm quen có thích không? Dĩ nhiên là thích, nhưng mà không phải thích theo thể loại yêu đương kia, chỉ đơn giản cảm thấy vui mừng vì mình có gì đó hấp dẫn mà thôi, tự sướng trong lòng là chính.
"Tùng...tùng...tùng."
Tiếng trống vào lớp vang lên, Huế nhìn Trần Thiên Nam gương mặt vẫn hơi đỏ vẫy vẫy tay chào.
- Vào lớp rồi, em về lớp đây, lần sau em qua xin anh chỉ dạy.
- Ok.
Đám con gái khối 10 kéo nhau về lớp, ở bên ngoài đám bạn lao lên chỗ bạn mình.
- Sao rồi? Info anh Nam đâu?
- Mình không có xin, chỉ nói chuyện kết bạn với anh ý thôi.
- A thì là là muốn chiếm một mình, chị em thịt con Huế...
Con bé Thảo nhào tới xin kẹo bóc ăn, nhét vào mồm lắc lắc cái điện thoại cười gian.
- Em vừa nhắn tin cho chị dâu, chuyện anh dám bắt cá nhiều tay, nếu bịt miệng em còn có thể suy nghĩ thu hồi.
Trần Thiên Nam bóc kẹo nhét vào miệng ăn, cười nhạt nói.
- Nói thì nói kệ mày, anh mà sợ anh làm con cóc.
Phản hết rồi, một chị dâu hai chị dâu, anh mày lấy chị khác xem các em còn dám tố cáo nữa không, cả em ruột cũng bán mình cho tới cả em họ, đúng là nuôi ong tay áo, anh trai hết lòng yêu thương chúng nó mà chúng nó cứ hướng ra ngoài, tình cảm anh em như thế là hỏng.
Thằng Lân bốc nửa đống kẹo bỏ vào túi.
- Cầm về tí chia mấy thằng cô đơn như thằng Tú.
Trần Thiên Nam lười quan tâm bóc thêm cái nữa bỏ vào mồm ăn, kẹo này ăn ngon, đám bạn nhanh chóng chia nhau ăn hết đồng kẹo còn chẹp chẹp miệng nói ngày nào cũng có kẹo ăn miễn phí thì tốt, cuối tuần chiều thứ bảy đang ngủ ngon trong phòng bị người kéo dậy.
- Con lợn, dậy đi.
- Để cho anh ngủ tí đê kéo cái gì.
Kiều Loan kéo mãi Trần Thiên Nam không cả mở mắt, giận dỗi phồng má cầm đuôi tóc chọc chọc vào mũi hắn, bị ngứa mũi lại thêm ngửi được hương thơm quen thuộc hắn mới mở mắt.
- Tưởng con bé Thảo, he he là cậu à.
Trần Thiên Nam xoa xoa hai cái má đang phồng lên của Kiều Loan một cái, Kiều Loan bĩu môi con mắt híp thành đường con nguy hiểm hỏi.
- Kẹo mà em khối dưới tặng ngon không?
- Khụ...khụ sao tự nhiên thấy khát nước thế ta.
Trần Thiên Nam như diễn viên chuyên nghiệp vu vơ nói, xoa xoa cổ đứng dậy bỏ chạy xuống bếp, Kiều Loan đuổi theo.
- Có gan cậu đứng lại, còn dám chạy.
Sau một phen h·ành h·ạ cái eo của hắn Kiều Loan mới buông tha, Trần Thiên Nam xoa xoa cái eo của mình cười cười.
- Tớ cũng phải cư xử cho giống một người có học chứ, không thể từ chối ném kẹo của người ta đi được mà.
- Tạm thời chấp nhận lý do này.
Con bé Thương Thảo đang gọt xoài bổ ra đĩa, Trần Thiên Nam không biết hai cái đứa này tại sao lại tài ăn xoài chua như thế, một tuần bảy ngày thì
cả sáu ngày thấy hai đứa mua xoài ăn, cái túi của hắn bị hai đứa nó khoét rỗng vì mua xoài đến nơi rồi, hai đứa không xin tiền bố mẹ chỉ nũng nịu xin hắn mới tài, sau này anh trai c·hết đói tới nhà hai đứa nó xin bát cơm nguội không biết có bị chúng nó hắt hủi hay không nữa đây.
- Anh Nam hết muối ớt rồi.
Thương lắc lắc tay hắn chỉ chỉ cái lộ muối ớt đã hết sạch, hắn thở dài, đúng là làm anh khó đấy phải đâu chuyện đùa, hết cái gì chúng nó cứ nói với hắn mới được, xắn tay áo rang muối trắng, dã ớt...làm muối tôm cho em gái chấm xoài, sau này đẻ con hắn nhất định phải ném cho các cô chăm con cho mình, còn hắn kéo vợ đi chơi.
Bốn chị em kéo nhau ra hiên nhà ăn xoài vui vẻ trò chuyện, Trần Thiên Nam ăn được một miếng chua leo không ăn nữa, đi lên phòng khách nói chuyện với ông nội cùng ông Long, xong buổi chiều ba chị em Thương Thảo, con bé Anh Thư phổ cập kiến thức liên quan tới thế giới võ đạo cho Kiều Loan.
- Nhanh đi Nam, mình chờ hết nổi rồi, chị em Thương Thảo nói da sẽ trắng mịn hơn đúng không? Tốt quá.
Kiều Loan lắc lắc tay Trần Thiên Nam, dụi dụi đầu vào ngực hắn làm nũng như một con mèo nhỏ.
- Được rồi, nghiêm túc chuyện này không phải chơi đâu, nhớ hết tâm pháp tu luyện ông Long dạy chưa?
- Tớ nhớ mỗi phần đầu, ông nội nói như vậy đã tạm đủ, phần sau mình cố gắng học sẽ nhanh thôi.
- Ừm, vậy bắt đầu thôi.
Kiều Loan thay cái áo lộ lưng, quần đùi ngồi xếp bằng trong nhà tắm, Trần Thiên Nam ngồi đặt tay trên lưng đối phương, Nam Thiên Chiến Giáp điều động tiến vào cơ thể đối phương, niệm lực tràn ra bắt đầu quá trình thông mạch, mười hai đại mạch tám mạch đầu đơn giản, nhưng tới đại mạch thứ chín gương mặt Trần Thiên Nam căng ra, đại mạch thứ chín của Kiều Loan bít tắc cứng ngắc, tựa như cống ngầm bị đổ bê tông, chán Trần Thiên Nam đã đổ mồ hôi như hạt đậu, cận thận điều động niệm lực cùng Nam Thiên Chiến Giáp từ từ thông từng đoạn, tựa như quá trình đào hầm phá núi.
Mất ba tiếng đồng hồ Trần Thiên Nam mới thông tới đại mạch thứ mười hai, khó khăn trong quá trình thông mạch cho Kiều Loan khó gấp mấy lần so với chị em Thương Thảo, Kiều Loan gương mặt đã tái nhợt cảm giác được sự đau đớn khó tả, Trần Thiên Nam gương mặt lo lắng nói.
- Cậu còn có thể chịu được không?
- Mình có thể.
Mười hai đại mạch đều thông sẽ tạo thành tiền đề cho con đường phía sau bước đi một cách dễ dàng hơn, từ từ thông mạch cũng nhưng sẽ mất nhiều thời gian hơn, tẩm bổ mười hai đại mạch cùng huyệt vị dùng dược liệu không phải bình thường, cụ ngoại Lê Khải tìm kiếm vất vả một thời gian mới có thể gom đủ cho chị em Thương Thảo, nếu lần này Kiều Loan không thể hoàn toàn thông mạch dược liệu mà ông Long chuẩn bị coi như công cốc.